Chương 48 “Sắp đến thứ 7 rồi nhỉ!”  A! Lại quên mất. -O- Xem ra đầu tôi đúng là ngốc thật mà.  “Nhớ đó chứ?”  “Ồ… ừ…”  “Sao trả lời ậm ừ vậy?”  “Đâu có, em vẫn nhớ mà.”  “Hôm đó chỉ muốn ở riêng với em thôi, xa cái bọn nhóc kia, chỉ có hai chúng ta.”  “Tại sao? Đi chơi chung với các bạn đi.”  “Không được! Chỉ muốn ở riêng với em thôi.”  “Thế … thứ 7 em phải đi Incheon một chuyến rồi. -_-a”  Cuối cùng cũng nói ra rồi. Ướt cả mồ hôi -_-;;;  “Có chuyện gì à?”  “Bạn bè tụ họp… xin lỗi anh!”  “Về sớm là được mà, về sớm nhé!”  “Không phải, cái đó, ơ, cái đó…”  “Anh đợi em về!”  Bắt đầu mất bình tĩnh với cái tên suốt ngày thúc ép tôi rồi đây! Ai cha! Thật chẳng hiểu tại sao tên này cứ phải sắp xếp cuộc hẹn này vào thứ 7 nữa. Nhưng cũng đâu cần nói vậy… khiến người ta thấy thương…  “Lần sau hẹn cũng được mà. Ngoài hôm đó ra, chẳng phải mấy ngày khác đều gặp nhau sao. Không chừng hôm đó em chơi với đám bạn về muộn lắm, đợi hay không là tùy anh. Em đi đây!”  Người vốn đang tức giận thì cổ họng cũng to ra. Tôi biết rõ không nên cáu với hắn mà vẫn cứ… Nói xong mấy lời đó, quay lưng đi tôi mới thấy hối hận. T_T Nhưng Khương Cẩm Thánh cũng không đuổi theo tôi. Chắc nhất thời anh cũng cảm thấy ngơ ngác lắm. Nhưng lại ngại quay lại xin lỗi, cũng chẳng mặt mũi nào tổn thương lòng tự trọng, vậy nên tôi đã ngồi xe taxi về nhà. Giờ suy nghĩ lại hôm đó Cẩm Thánh nghe tôi nói xong không động đậy gì mà cứ đứng nguyên chỗ cũ… Giận rồi sao? Lần sau sẽ hẹn hò với anh, sẽ ở bên anh vậy…  Sau đó mấy ngày nữa lại trôi qua. Hai ngày sau đã là thứ 7 rồi. Tối qua Dân Hữu còn điện thoại tới, rất hào hứng nói cậu ta rất mong chờ cuộc tụ tập bạn bè này. Tuy tôi cũng háo hức nhưng vẫn lo lắng cho Cẩm Thánh lắm. Thôi đi, đằng nào thì cũng có thời gian hẹn hò với anh ấy mà. Đúng không. -O- Phải đó phải đó, phải vậy đó.  Tan học xong ra Nam Môn chơi với Trí Anh và Tiểu Mẫn. Ồ, Trí Anh được Thái Dân đưa về mà, nên đương nhiên là tôi không biết rồi. Trí Anh lo lắng bảo hình như hôm đó mình đã nói những lời không nên nói. Chúng tôi hỏi vì sao, Trí Anh nói sau hôm đó Thái Dân thường xuyên gọi điện thoại cho nó, hơn nữa còn cố gắng thay đổi thái độ với nó nữa. Ui cha, tốt quá rồi! Chúc mừng cậu!! Chưa hiểu rõ đã vui mừng giùm, kết quả là bị nó đánh ột phát. T_T Nếu tình trạng này đúng theo dự đoán của tôi thì, đó chính là vì Thái Dân thấy tự trách mình nên mới đối xử với nó tốt vậy. Trí Anh không muốn bắt Thái Dân gánh trách nhiệm, thà tự mình đau khổ còn hơn.  Trí Anh thật vĩ đại. Vì một người mà có thể hy sinh nhiều như thế. -_-;; Trí Anh cũng tốt, Tiểu Mẫn cũng tốt, bọn nó có thể trả giá tất cả vì người mình yêu. Còn tôi thì sao? Hư… Cho dù tự mình nhận xét thì cũng… ôi chao. - -;;  Ding ling ling ling…  Di động tôi réo vang. Ô~ là tên ấy. ^O^  “Alo.”  [Em ở đâu thế?]  “Đang đi chơi với các bạn ở Nam Môn. Còn anh?”  [Đang ở chung với Vân Quân.]  “Ừ.”  [Này, thứ 7 em phải đi Incheon thật sao?]  “Tất nhiên rồi! Em phải đi.”  [Này, hôm đó anh…]  “Được rồi được rồi! Em mặc kệ em mặc kệ! Chủ nhật gặp nhau chẳng phải ổn sao? Sao cứ lải nhải mãi thế!”  [… Biết rồi.]  Bách!  Tên này sao cứng đầu cứng cổ thế nhỉ. Tên ngốc đẹp trai ạ, thứ 7 chị đây phải đi chơi thật vui rùi mới quay về. Cho nên, chủ nhật chúng ta gặp nhau vậy! Hờ hờ. ^O^