Chương 17 Trí Anh vừa sáng sớm đã gọi điện thoại nhắc tôi đến trường sớm. Tôi vội vội vã vã chuẩn bị. Cuối cùng cũng đã đến lúc quyết chiến rồi à? Ha ha. ^O^  Vốn là 10 giờ mới bắt đầu nhưng chúng tôi đã hẹn nhau gặp mặt sớm trước 2 tiếng rồi.  "Mẹ, con đi học đây."  "Tuấn Anh nó đã đi rồi đó."  "Á?? Phác Tuấn Anh? -,.-"  "Ừ, đi từ lâu rồi."  Thật kỳ quặc. Cái tên bình thường 10 giờ vào lớp, 9h50 mới chậm rì rì ra khỏi cửa sao hôm nay đi sớm thế? -_-a Mặc kệ vậy, Trí Anh đang đợi mình. Tôi vẫn phải đi nhanh lên thôi... Giật mình!!!  "Này! Bà là rùa à? Dậy sớm hơn tôi nhiều mà giờ mới ra khỏi cửa?"  Sao mới sáng sớm đã xui xẻo đụng mặt bọn hắn rồi? Ông trời sao chẳng chăm sóc tôi chút nào vậy. =_; Vân Quân đang vẫy tay với tôi, Thái Dân và Chí Hồi cười tươi rói, cả Khương - Cẩm - Thánh đang đứng kia ngủ gật, thêm bộ mặt xấu xa của thằng em tôi nữa chứ. -_-^  "Mọi người làm gì vậy?"  "Cái gì mà làm gì chứ ~ Đội trưởng của chúng tôi muốn đến thăm cậu mà. >__O< Đội trưởng là người tớ yêu nhất, thứ 2 là cậu đó!!"  Tuy đám này có lúc điên điên khùng khùng, nhưng cũng có khi dễ thương quá trời. -_- Không, không thể nói thế được! Không thể nói Vân Quân đáng yêu! A! Nhưng khóe miệng lại vô tình nhếch lên rồi!! ^^;; không được!! Không được cười!! A!! Không xong rồi!! Ha ha ha~  "Không được cười như vậy!"  Cái tên Khương Cẩm Thánh này! Lại gây sự rồi!  "Em muốn Lý Vân Quân bị em mê hoặc hả?"  Khương Cẩm Thánh lại trừng mắt với tôi. Hắn ta không biết trừng mắt với con gái là bất lịch sự sao? *-_-*  "Ha ha~"  Tên này tự dưng lại cười to lên, sau đó bước đến trước mặt tôi vuốt vuốt tóc tôi. Tên này cho tôi là chó con chắc?  "Cố lên! Anh sẽ theo dõi em đó. Nếu đã làm thì cố gắng làm cho tốt nhé. Biết chưa? Anh đi trước đây."  Tuy không biết nguyên nhân do đâu... lúc đó tôi quả thực cảm thấy tim tôi run rẩy một lúc, nhịp tim lại còn đập thùm thụp thùm thụp rất nhanh... Khương Cẩm Thánh... tôi sẽ làm thật tốt. Anh cứ nhìn mà xem...