Lúc tôi từ trong mơ tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một người đàn ông ngay trước mặt, đầu tiên là nhảy dựng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Mặt hắn hơi đỏ, trên trán còn có mồ hôi. Vươn tay sờ lên trán hắn, quả nhiên sốt nhẹ. Tên này đêm qua là lần đầu tiên, nhưng làm ba hiệp, kẻ không quý trọng thân thể mình sau đó đều sẽ bị thân thể trả thù, giờ thì hắn chịu báo ứng rồi đây. Ngồi dậy, cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức, hơn nữa cả người dính dấp. Nhảy xuống giường đi tắm một phát, toàn thân thoải mái hơn nhiều. Lúc trở lại bên giường hắn vẫn chưa tỉnh, tôi nhân cơ hội mặc đồ vào, tính chuồn luôn. “Này, anh muốn đi sao?” Động tác mang vớ ngừng một chút, nhưng lập tức lại mang tiếp, mãi đến khi mang giày xong mới ngẩng đầu lên nhìn người trên giường. Hắn không ngồi dậy, vẫn nằm như cũ, nhưng mở mắt, mặt hướng về phía tôi. “Trời đã sáng, không đi thì thế nào? Nằm qua 12 giờ để phải trả tiền thuê phòng hai ngày luôn à?” Tôi cười hà hà với hắn, xem ra giờ hắn cũng biết tình hình thân thể mình rồi. “Diệp Vô Quý, tôi thích anh.” Nghe được những lời này, tôi ngốc một hồi. Có vẻ như trước đó tôi chưa cho hắn biết tôi tên gì nhỉ? Cho dù có cũng tối đa là nói tên tiếng Anh tôi dùng khi đi ăn chơi, sao hắn có thể biết tên thật của tôi? Hắn không để ý chuyện tôi kinh ngạc, chỉ tự biên tự diễn nói: “Vốn tôi nghĩ mình rất bình thường, cũng từng quen mấy cô bạn gái, thế nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ làm loại chuyện này. Tôi chỉ nghĩ có phải tôi biến thái rồi không, cho nên mới tới bar Angels Valley nổi tiếng muốn tìm người thử một lần. Đáng tiếc, loại người nào tôi cũng đều không có hứng thú. Sau đó tôi nhìn thấy anh, khi đó anh đang làm với một thụ ẻo lả ở trong hẻm. Từ đó, đêm nào tôi cũng nằm mơ tới cảnh tượng ấy, lúc đầu thì giống cảnh tôi thấy, về sau thụ ẻo lả kia lại biến thành tôi, sau đó nữa tôi cứ mơ thấy tôi bị anh đâm chọc…” Toát mồ hôi, cách nói của hắn sao lại giống mấy tình tiết vớ vẩn thường gặp trong phim truyền hình thế nhỉ. Thấy tôi đang thượng người khác thì muốn bị tôi thượng, loại giáo dục vỡ lòng này không tốt à nha. Chuyện này cho tôi biết rằng, mai mốt không thể chỉ vì muốn tiết kiệm tiền mà chơi dã hợp, bởi hậu quả là sẽ dạy hư trẻ nhỏ. “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhớ không làm bậy với người ta ở ngoài đường nữa, sau này tôi nhất định nhớ thuê phòng. Anh cứ ngủ đi, tôi đi trước nha.” Tôi vừa nói, vừa lui về phía sau, lui mãi đến gần cửa. Chỉ cần lui thêm hai bước nữa, là có thể mở cửa dong thẳng, sau đó tôi phải cách cái bọn cuồng rình trộm này xa một chút. Tuy hắn là loại hình tôi thích, độ phù hợp thân thể hai người chúng tôi cũng khá cao, nhưng nếu lần nào cũng bị hắn bóc lột như vậy, tôi nhất định sẽ chết rất nhanh. Ngay khi tôi tính xoay người mở cửa dong luôn, hắn từ trên giường bật dậy, nhào về phía tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đè lên cửa. Hắn cao hơn tôi nửa cái đầu, mà tôi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ có thể dán mắt vào ngực hắn. Trên ngực hắn lộ rõ dấu răng tôi để lại đêm qua, giờ trông thấy lại khiến tôi hơi tê tê. Miệng hắn dán sát bên tai tôi, nói khe khẽ: “Nhớ kỹ, tôi là Trần Đường.” Ớ, vậy thì liên quan gì đến tôi? Dù sao tôi đã tính sau này sẽ không bao giờ đi bar Angels Valley nữa cơ mà, hai người chúng tôi hẳn là sẽ không có cơ hội gặp lại, thì biết tên để làm gì? Hắn thấy tôi không ngẩng đầu, giơ tay bắt lấy cằm tôi, khiến tôi nhìn vào hắn. Tôi dùng ánh mắt không chút tình cảm nhìn hắn, làm như đang nhìn một món đồ nào đó. Bởi vì tôi biết, nếu giờ tôi không bỏ được hắn, vậy sau này tôi sẽ bị hắn quấn lấy. “Tôi yêu anh, anh có biết không?” Yêu, yêu cái rắm, không phải chỉ là làm thôi sao, yêu cái gì mà yêu chứ, cái thứ này á, tôi đã không tin rất nhiều năm rồi. Hắn dùng môi phủ lên môi tôi, bắt đầu hôn tôi. Nói thật nha, kỹ thuật hôn của hắn cũng dở thôi, thế nhưng tôi lại bị nhiệt độ trên người hắn truyền qua đến choáng váng. Đầu óc tôi có hơi quay cuồng khi đi khỏi khách sạn ‘không sao’, một cơn gió thổi qua thì mới thanh tỉnh, lắc đầu, đem những suy nghĩ vớ vẩn ném hết qua một bên. Một màn 419 mà thôi, tuy rằng khác hồi trước, nhưng nó chỉ là một màn 419. Hai người đàn ông, chơi bời thì được, nhưng không thể nghiêm túc. Tôi mở máy chiếc xe tàn, một cái chớp mắt đã đem Trần Đường quên ở đẩu đâu. Về nhà lại ngủ một giấc thôi, đêm qua bị bóc lột thảm quá mà, tiêu hao thể lực a