Tôi Là Nhược Công Vậy Thì Sao ?!
Chương 10
Bởi vì tôi và Trần Đường cãi nhau mấy câu, hắn đập bàn một phát, kết quả cái bàn ngay trước mắt tôi vỡ thành một đống gỗ chỉ có thể dùng để nhóm lửa. Tôi nhìn nhìn hắn, lại ngó ngó mảnh gỗ bể và cháo vãi đầy đất, vô thức lại ngồi sụp xuống.
Tuy rằng bề ngoài tôi coi bộ không có biểu cảm gì, nhưng tâm lý tôi sợ muốn chết, vũ lực hắn cao như thế, nếu hắn muốn xử lí tôi, vậy chẳng phải tôi chết chắc rồi?
Hắn ngồi xổm xuống, rất mắc cỡ cười với tôi một cái, sau đó bắt đầu thu dọn ‘đồ đạc’ đầy đất. Mặc dù khi hắn cười vẫn thấy được lúm đồng tiền bên má trái, nhưng tôi lại chẳng thấy hắn đáng yêu một tí tẹo nào. Tôi vội vàng nói: “Tôi đi thay quần áo.” Sau đó phi nước đại về phòng ngủ thay quần áo, nghĩ nghĩ một hồi rồi đem theo cameras, định ra ngoài ‘Tìm kiếm tư liệu thực tế’ (thật ra là muốn ra ngoài trốn mấy ngày).
Sau khi mở cánh cửa phòng khách thông ra ban công thì không thấy Trần Đường, tôi vội vàng xuống cầu thang ra vườn hoa, muốn mau mau xuyên qua khu vườn rời nơi này. Dè đâu lúc này Trần Đường vừa đi bỏ gỗ vụn về, thấy tôi có vẻ muốn ra ngoài, hắn nhíu nhíu mày, nói: “Anh muốn ra ngoài?”
“Ờ… Ra ngoài kiếm ít tư liệu thực tế…” Chẳng hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy trên người Trần Đường lúc này tỏa ra khí thế rất sắc bén, khiến tôi hơi sợ.
“Bình thường không phải anh đều vẽ hoa trong khu vườn này sao? Hôm nay muốn đi đâu?”
“Ha ha, khu vườn này nhỏ như vậy, hoa trong này tôi đều vẽ rất nhiều lần rồi, định ra công viên Nhân Dân …” Tôi cười hì hì, kiếm cớ.
“Vậy đi chung đi.”
“Gì?” Đi chung với tôi á? Vậy kế hoạch chạy trốn của tôi làm sao đây?
Hắn tỉ mỉ nhìn tôi một hồi, thấy tôi vẻ mặt bối rối, như hiểu được cái gì, nói ra một câu trúng phóc: “Anh muốn trốn tôi chứ gì?”
“Không… Không có…” Lúc này, tôi hiểu rõ nhất cảm giác của con chuột khi thấy mèo.
Hắn hùng hổ đi về phía tôi, tôi còn tưởng nói dóc bị hắn phát hiện rồi, hắn đang muốn đánh tôi chứ, ai ngờ hắn lại lướt qua tôi, đi lên ban công.
Tôi còn tưởng tôi đã được tha, đang định chuồn êm thì hắn cầm một cái kéo làm vườn đi ra.
Nhìn cái kéo, tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hắn cầm thứ đó làm gì, không phải là muốn cắt cái kia của tôi chứ?
Tôi ngây ngốc nhìn hắn đi tới bụi tường vi sát hàng rào, sau đó cắt loạn một chập, cành nhánh tường vi rớt xuống rào rào, chẳng mấy chốc hắn đã nhất tề cắt hết đám cành nhành sát mặt trong vườn hoa.
Nhìn đám hoa tường vi dưới đất, tôi quả thực đau lòng muốn chết, những cành hoa này tôi vẫn không nỡ cắt, mãi mới mọc tươi tốt như thế, giờ lại bị người tôi vùi liễu dập hoa tơi bời… Bất quá so với bọn hoa, tôi càng lo lắng cho bé JJ của tôi hơn.
Hắn cắt hoa xong lại đi lên ban công cầm một chai rượu đi ra, tiếp đó ngay trước mặt tôi giơ thẳng chai rượu ra. Kế đó… Tay hắn bổ một phát là phần miệng chai rớt luôn.
Tôi nghĩ hai mắt của mình sắp lòi ra rồi, hồi nhỏ coi mấy bộ phim võ thuật, diễn viên trong đó đều dùng động tác này, nhưng tôi cứ nghĩ đây là giả, mà hiện tại lại thấy có người ở trước mắt tôi làm loại động tác này. Vậy chỉ có thể nói rõ một việc – người kia không phải giả trâu bò mà là trâu bò thật, song song cũng biểu thị sự khẳng định đối với sức chiến đấu của hắn.
Lúc tôi còn đứng ngốc ở đó thì hắn dùng cái chai lấy ít nước, tiếp đó lại tìm trong đống cành nhánh dưới đất mấy bông tường vi xinh xắn, dùng kéo tỉa rồi cắm vào chai, đặt chai lên chiếc bàn trong vườn.
Làm xong tất cả, hắn quay đầu nói với ta: “Dù sao công viên Nhân Dân cũng là hoa tường vi, anh ở nhà lấy cảnh đi.”
Nghe được câu này, tôi rốt cuộc biết vì sao hắn có thể lập tức biết tôi lừa hắn, hóa ra là vì công viên Nhân Dân, biết vậy tôi đã nói đi công viên Hồng Hồ ngắm hoa sen cho rồi. Có điều giờ mới tháng 4, hoa sen phải tháng 6 mới nở.
Xem ra làm khuê nam lâu quá rồi, ngay cả nói xạo cũng quên chùi mép.
Sau đó, tôi rất bất đắc dĩ lôi máy chụp hình ra, nhắm bình hoa tường vi chụp điên cuồng, tiếp đó quay về phòng vẽ chuẩn bị dụng cụ, bắt đầu giả bộ vẽ vẽ.
Vốn dĩ tôi không có tâm tình vẽ tranh, nhưng chẳng biết vì sao, cứ nhìn mấy bông tường vi lộn xộn trong bình là thấy thú vị, nên bắt đầu ra tay. Rõ ràng khi nãy hắn thô lỗ nhét hoa vào bình, nhưng giờ trông lại có mỹ cảm khác, lẽ nào Trần Đường biết cắm hoa nghệ thuật sao?
Vật vã mãi mới gần tới trưa thì Trần Đường đi ra ngoài mua thức ăn, đồng thời cảnh cáo tôi: “Nếu tôi về phát hiện anh không ở nhà, hừ hừ…”
Giờ tôi mới phát hiện, Trần Đường thật ra rất phúc hắc, rất phúc hắc…
Vậy rốt cuộc là tôi dẫn sói vào nhà sao?
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
12 chương
38 chương
50 chương
93 chương
100 chương