Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 33 : Vào hoàng thành

Thiếu niên đứng ở tại chỗ, nhìn cả buổi cũng không có ai đi ra trả lời liền quét mắt qua một vòng nữa, nói: “Tộc trưởng của các người là ai?”. Salou quay đầu nhìn Lâm Kỳ, thấy Lâm Kỳ gật đầu với cậu ta thì liền đứng dậy nói với thiếu niên: “Là tôi”. Thiếu niên chớp mi một cái, nói có chút bất mãn: “Anh đem Kell giấu ở đâu hả? Mau đem anh ta giao ra đây!”. Lâm Kỳ cười trộm một tiếng, đứng ở bên cạnh Salou đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới một lần, hỏi: “Nếu cậu tới tộc sói của chúng tôi tìm người thì tốt xấu gì cũng phải thông báo thân phận của mình một cái trước đã”. Thiếu niên “hừ” một tiếng: “Tại sao tôi phải nói cho anh chứ!”. Lâm Kỳ không để bụng: “Kell giúp đỡ chúng tôi chiến thắng tộc bán thú nhân, có ơn với tộc sói, lỡ như cậu đến tìm anh ta để trả thù thì chả phải chúng tôi đã hại anh ta hay sao?”. “Anh!” Thiếu niên cả buổi cũng không tìm được lời nào để đáp trả lại Lâm Kỳ nên chỉ có thể thành thật trả lời: “Tôi tên Naya, không phải tới trả thù đâu”. Nói xong không ngờ lại đỏ mặt lên. Lâm Kỳ cảm thấy thiếu niên này rất đáng yêu nhịn không được muốn chọc ghẹo cậu ta: “Nếu không phải tới trả thù vậy thì tới làm gì nha?” “Tôi…. tôi tới…..” Naya ấp úng hồi lâu cũng không nói ra được một cái lý do nào. “Cậu tới làm gì chứ? Lẽ nào là đòi nợ sao?” Lâm Kỳ thấy thiếu niên không tìm được cái cớ nào liền tốt bụng cho cậu ta một lối thoát. Thiếu niên quả nhiên giống như quơ được phao cứu sinh vậy, lập tức nói tiếp lời: “Đúng thế, chính là tới đòi nợ á!”. Lâm Kỳ cười xấu xa, cố ý kéo dài giọng: “À— thì ra là đòi nợ. Đòi nợ gì đây? Nợ tình à?”. Không ngoài dự đoán, mặt của Naya liền ‘tạch’ một phát đỏ bừng, hơn nữa cùng lúc ấy có một giọng nói dễ nghe vang lên: “Ý, cậu bé này là tới tìm Kell ư?” Lâm Kỳ nghe thế liền ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Boel đã đi rồi quay lại, anh ta còn đang lôi kéo Kell đi về phía bọn họ. Chắc là ở trong biển nghe thấy được động tĩnh nên tới đây sáp một chân rồi. Lâm Kỳ liền trao đổi một ánh mắt ‘thấu hiểu’ với anh ta. Phản ứng đầu tiên khi Naya nghe thấy lời nói của Boel chính là vặc lại: “Tôi không phải là trẻ con! Anh….”. Ngay khi nhìn thấy cánh tay đang kéo lấy Kell của Boel thì bỗng dưng im miệng. Kell thối mặt hỏi Naya: “Sao cậu lại chạy tới đây hả?”. “Tại sao tôi không được chứ? Anh, sao anh lại có thể trốn tránh tôi như thế!”. Naya uất ức lên án Kell. Salou có chút không hiểu tình hình cho lắm, cậu ta kéo Lâm Kỳ nói khẽ: “Đây là sao vậy, Boel khi nào thì có quan hệ tốt với Kell như vậy chứ?”. Lâm Kỳ sờ sờ đầu của Salou: “Ngoan, cậu không cần quan tâm đâu”. “Ưm” Salou nghe lời không thèm quan tâm tới bọn họ nữa, nhìn vào thịt cá trong tay Lâm Kỳ rồi nói với cậu: “Tôi còn muốn ăn nữa”. Lâm Kỳ liền một bên đút Salou ăn một bên xem biểu diễn. Cái cậu thiếu niên tên Naya kia quả nhiên là tới đòi nợ tình nha, tuy rằng nhìn qua là Naya đơn phương dây dưa Kell nhưng Lâm Kỳ cho rằng Kell cũng không phải hoàn toàn thờ ơ đâu. Boel có vẻ rất thích quấy rối chuyện tình cảm của người ta, cố tình thân mật nắm tay của Kell còn nói mấy câu dễ khiến người ta hiểu lầm, khiến cho Naya nổi trận lôi đình chất vấn anh ta: “Anh rốt cuộc là ai hả? Dựa vào cái gì mà kéo lấy anh ấy chứ?”. Boel vốn lớn lên rất xinh đẹp, lúc này mặt mày xoay chuyển một cái cười nói với Naya: “Tôi là….. bạn của Kell”. Mấy lời này là lời nói thật, nhưng ở giữa lại ngừng một chút như thế nên ngược lại nghe ra cực kỳ mập mờ. Naya nhìn qua đã biết vào đời chưa sâu rồi, lúc này cứ ửng đỏ mắt kêu “Anh” cả buổi, cuối cùng dậm chân chạy đi mất. Boel cảm thấy thỏa mãn mà buông cánh tay đang kéo Kell ra, cười cười với Lâm Kỳ, Lâm Kỳ cười xấu xa với Kell, nói: “Sao vậy, không đuổi theo ư?”. Kell đen mặt, nói mạnh miệng: “Đuổi theo làm gì chứ? Chẳng lẽ còn sợ cậu ta lạc đường hay sao?”. Salou lúc này nuốt miếng cá trong miệng xuống, mở miệng nói: “Không phải, lỡ như có bán thú nhân lọt lưới thì sao? Bộ dạng cái cậu tên Naya kia hình như còn chưa có trưởng thành thì phải”. Kell bậm môi chửi nhỏ một tiếng liền đuổi theo về phía thiếu niên rời đi. Lâm Kỳ và Boel cười ha ha, người trước vỗ vỗ vai Salou nói: “Salou, làm tốt lắm”. Salou không hiểu gì cả, tiếp tục lấy một miếng cá trong tay Lâm Kỳ ăn lại lấy thêm một miếng đút cho Lâm Kỳ. Tộc sói ở lại bờ biển gần 10 ngày, các thương binh rốt cục cũng hồi phục lại như cũ, Salou triệu tập bầy sói rồi tạm biệt người cá, bắt đầu đi về phương bắc. Dinner cùng cô bạn gái nhỏ của nó đang ở trong thời kỳ yêu đương nồng thắm, Lâm Kỳ thấy bộ dạng của bọn chúng liền nói với Salou: “Tôi quyết định cũng đặt cho bạn gái dinner một cái tên nữa”. Salou gật gật đầu, hỏi: “Tên gì thế?”. “Ingredient” “Cái này lại có nghĩa là gì?”. “Phối liệu” Vì thế, Salou bởi vì không thể phát ra được tiếng Ingredient nên liền gọi bạn gái của dinner là “đồ ăn kèm”. Mỗi lần nó nghe thấy Salou kêu mình liền lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, dinner trái lại không hiểu nghĩa của cái tên mình nên cứ bình yên mà hưởng thụ cái tên Lâm Kỳ cho nó. Không biết là phúc. Hoàng tộc cách khu rừng tộc sói ở tương đương xa, dùng tốc độ của tộc sói mà bọn họ phải đi mất 3 ngày mới khó khăn lắm tới được đầm lầy phương Bắc, theo Trưởng lão giới thiệu thì qua khỏi đầm lầy còn có lộ trình khoảng 4-5 ngày nữa. Đầm lầy phương Bắc quả nhiên danh bất hư truyền, Salou phái mấy con sói đi lên thử kết quả làm kích động tới mấy cái cây biết động đậy này, có một cái nhánh cây thô bằng người của Lâm Kỳ quét qua ném đi không ít con sói, còn mấy cái cây không động đậy kia thì mọi người cũng không dám tùy tiện chạm vào, tộc sói nhất thời bế tắc ở tại chỗ. Cứ thế ở bên cạnh đầm lầy hao phí gần một ngày, bỗng nhiên lâm linh quang chợt lóe*(nảy ra ý tưởng), 囧囧nói với Trưởng lão: “Trưởng lão, không phải chúng ta có Vũ Điểu hay sao? Chẳng lẽ không thể bay qua từ trên không ư?”. Trưởng lão cũng trầm mặc một lúc lâu, sau đó vội ho một tiếng nói với Lâm Kỳ: “Cậu nói không sai”. “…….” Vì thế với một câu của Lâm Kỳ khiến ‘vợ’ dinner suýt chút nữa đã tự phế bỏ hai cánh. Đầu tiên bọn họ chở Trưởng lão và sói mẹ, sau đó tới ấu tể, lại đến mấy con sói khác, cuối cùng mới đến phiên Salou và Lâm Kỳ. Sau khi hoàn hành một ít công việc kịch liệt này thì bọn nó chỉ còn có sức để thở mà thôi. Lâm Kỳ trấn an vỗ vỗ ‘cô dâu mới’, thành khẩn nói: “Ân tình của bọn mi cả đời ta sẽ không quên đâu!”. Lại đi thêm 4 ngày đường nữa thì tộc sói cuối cùng cũng chạy tới thành đô của hoàng tộc. Lâm Kỳ nhìn vào tường thành được xây bằng đá ở trước mặt mà kích động đến mức nói không nên lời. Cậu thực sự đã cách thế giới văn minh quá lâu rồi mà! Lâm Kỳ trước tiên đi theo Salou và Trưởng lão vào thành nói mục đích đến, Gael thì cũng với mấy con sói khác trong tộc đóng quân chờ đợi ở ngoài thành. Vua của hoàng tộc rất nhiệt tình tiếp đãi ba người, Trưởng lão cũng phá lệ biến thành hình người lại cho Lâm Kỳ một cú shock. Cảm giác này thật giống như năm đó nhìn thấy ông già Yamamoto*(link)trong truyện khi cởi áo khoác ra thì thấy được cả người đều là cơ bắp vậy đó. Đi ở ngã tư đường trong thành đô, thứ hấp dẫn lực chú ý của Lâm Kỳ nhất không phải là một loạt nhà cửa san sát nhau kia, không phải là mấy món hàng hóa quý hiếm bên đường kia, mà là mấy cái bánh bao mềm mại ở trước ngực của người tình cờ đi ngang qua á! Đúng thế, bánh bao! Hoàng tộc có phụ nữ nha!!!!! Salou thấy Lâm Kỳ không ngừng đem tầm mắt dán vào trên người giống cái, lập tức bất mãn nắm chặt lấy tay cậu để cậu thu liễm lại. Vua của hoàng tộc tên là Knick, là một người đàn ông trung niên rất có sức hấp dẫn, Lâm Kỳ để ý khi ông ta hỏi thăm lý do bọn họ tới thì liên tục dời tầm mắt về phía Salou, lập tức đã gợi lên sự bất mãn của cậu. —— gì đó, muốn trâu già gặm cỏ non hả? Salou là người của ông đây đó nhá! “Thì ra là thế, nếu khu rừng bị phá hủy thì các người liền vào thủ đô ở đi. 200 năm trước chúng ta đã nói qua với Trưởng lão rồi, hoàng tộc vẫn luôn hoan nghênh tộc sói trong rừng đến đây”. Nói xong, Knick liền dặn người hầu ở bên cạnh đi nghênh đón tộc sói ở ngoài thành, lại nói với Lâm Kỳ: “Naye tôn kính, tha thứ cho sự mạo muội của tôi, ngài đã có bạn đời hay chưa? Điều này để thuận tiện cho việc chúng tôi sắp xếp chỗ ở cho ngài đấy”. Lâm Kỳ không hiểu việc cậu có bạn đời hay chưa thì liên quan gì đến chỗ ở nữa, bất quá vẫn là thành thực trả lời: “Salou chính là bạn đời của tôi”. Nói xong lại giống như cảnh cáo mà giữ chặt tay của Salou không cho Knick tiếp tục ngấp nghé nữa. Kinck nhìn nhìn cánh tay đang giao nhau của Lâm Kỳ và Salou, gật gật đầu căn dặn một người đi sắp xếp chỗ, lại do dự một hồi rồi hỏi Salou: “Cậu bé, trên người cậu có thứ gì đó như… bớt này kia hay không vậy?”. Lâm Kỳ thấy vẻ mặt của ông ta không bình thường nên có chút đề phòng mà liếc mắt một cái, Knick cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Kỳ, cười ôn hòa nói với bọn họ: “Đừng lo lắng, ta không có ác ý gì đâu. Chỉ là người thân của ta ở trong trận chiến năm đó cùng ta lạc mất, ta thấy mùi của Salou khá giống với con trai ta, nếu như nó sinh con thì đại khái cũng lớn cỡ Salou như vậy”. Nói xong liền tiếc nuối mà than nhẹ một tiếng. Trưởng lão liếc mắt nhìn Knick một cái, mở miệng nói: “Knick, trước hết để hai đứa trẻ này ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với ngài”. Knick gật gật đầu, gọi một người hầu dẫn Salou và Lâm Kỳ đi ra ngoài. Lâm Kỳ đoán là Trưởng lão có vẻ muốn nói về chuyện thân thế của Salou với Knick, trước đó cậu đã từng nhìn thấy cái bớt màu đỏ ở trên bụng của Salou, e rằng Salou chính là cháu của Knick đấy. Lâm Kỳ tự mình ở đó suy nghĩ một đống thứ, còn Salou trái lại không hề quan tâm lấy một chút nào cả mà đi theo phía sau hai người hầu cận tò mò quan sát mọi thứ ở chung quanh. Lâm Kỳ nhìn bộ dạng của cậu ta thì cười cười, nói với người hầu: “Không bằng các người trước hết dẫn hai chúng tôi đi dạo xung quanh đây đi vậy”. Hai người kia đồng ý rồi mang theo Lâm Kỳ và Salou đi ra phố. Bốn người đi ra từ chỗ của Knick, rẽ hai khúc ngoặc thì đã đến ngoài đường cái, không ít người bày sạp bán đồ này kia, Lâm Kỳ vội vàng kéo Salou đi đến một cái quầy hàng trong đó để xem. Chủ quán là một người đàn ông đứng tuổi, thấy bọ dạng của Lâm Kỳ liền cười ha ha hỏi han: “Hai vị chính là khách đến từ khu rừng đi? Đến đây xem bộ đồ ăn của tôi nha, đều là dùng loại gỗ tốt nhất để làm đấy”. Lâm Kỳ cầm lên nhìn nhìn rồi lại buông xuống. Bọn họ mới tới nên còn không biết nơi đây là dùng tiền hay là thứ gì khác để giao dịch, lại nói nếu Knick đã sắp xếp chỗ ở cho bọn họ thì không lẽ ngay cả bộ đồ ăn cũng không có hay sao. Vì thế cười cười với chủ quán rồi lôi kéo Salou đi tới quầy kế tiếp, đều là chỉ nhìn chứ không mua. Tính tình của mấy chủ quán này đều rất tốt, không hề có ý kiến gì với cái loại hành vi này của Lâm Kỳ mà đều là nhiệt tình đón tiếp. Đợi khi Lâm Kỳ đem mấy quầy hàng trên đường hầu như đều xem sạch thì cái người hầu đi sắp xếp chỗ ở kia đã tìm đến bọn họ, nói với bọn họ: “Salou đại nhân, Lâm Kỳ đại nhân, nơi ở của các ngài đã bố trí xong cả rồi xin hãy đi theo tôi”. Khi Lâm Kỳ đến nơi thì rất là tán thưởng đối với sự phát triển của hoàng tộc. Knick sắp xếp cho bọn họ chính là một căn nhà gác xếp bằng gỗ có hai tầng, bên ngoài còn có một vòng rào tre, sau nhà là một khu vườn nhỏ đã được trồng một ít cây, bên cạnh còn có một cái giếng nữa. Bầy sói do Salou lãnh đạo đã tập hợp ở ngoài mảnh đất trống chờ cậu ta. “Không biết hai vị có hài lòng hay không ạ?” Lâm Kỳ vội cười nói: “Rất hài lòng, cám ơn”. “Mấy thủ lĩnh khác đâu?” Salou hỏi. “Ở cách chỗ của ngài không xa lắm”. Sau khi mấy người hầu nói vài câu ‘có việc căn dặn’ với Lâm Kỳ xong liền thức thời rời khỏi. Lâm Kỳ vội vàng kéo Salou vào trong nhà nhìn thử, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là bàn ăn, không lớn lắm, đại khái có thể ngồi được bốn người; bên trái cửa chính là nhà bếp và một ít đồ dùng để nấu nướng, bên phải có một thang gác, Lâm Kỳ đi lên liền phát hiện lầu hai thì ra là phòng ngủ. Có một cái giường đặt đệm mềm dựa sát vào tường, Lâm Kỳ vui tới mức nhào lên lăn một vòng. Salou cười nhìn bộ dạng nhảy nhót của Lâm Kỳ: “Cậu rất thích nơi này ư?”. Lâm Kỳ gật đầu không ngừng: “Ừ, nơi này có chút giống với chỗ trước kia tôi ở ấy. Salou à, về sau đây chính là nhà của chúng ta đấy”. Salou còn định nói gì đó thì chợt nghe thấy một trận ồn ào ở bên ngoài căn nhà, vội vàng đi xuống xem. Mới ra khỏi cửa liền thấy vẻ mặt Knick kích động tiến lên giữ chặt lấy tay cậu ta, nói: “Cháu ơi, là cháu, thật là cháu rồi, cháu chính là cháu của ta đấy! Là Lang Vương tương lai đấy!