Tôi Là Người Đứng Đắn
Chương 30 : Trưởng lão là ông vua tạt nước lạnh…
“Cái, cái gì cơ?”
Lâm Kỳ kinh ngạc lớn tiếng hỏi lại, ngay cả Salou cũng là bộ dạng không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn về phía Boel.
Boel cười khổ gật gật đầu nói: “Các cậu không có nghe lầm đâu, mẹ tôi đang ở trong tay của bán thú nhân đấy”.
Vừa dứt lời, ba người cùng lúc rơi vào im lặng. Lâm Kỳ giơ ngón trỏ gãi gãi bên tai, nói vậy bán thú nhân có lẽ bắt đầu từ 200 năm trước bị bại trận thì đã lên kế hoạch cho lần phản công này rồi, nếu thực sự như thế thì lần tiến công này bọn họ tất nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả, tộc sói đối với cuộc chiến này có lẽ nên cần bàn bạc kỹ hơn nữa.
“Khi bọn họ bắt mẹ của anh đi thì có từng nói điều gì hay không?” Sau khi trầm ngâm một hồi Salou mở miệng trước.
Boel lắc lắc đầu: “Cậu cũng biết đấy, giữa người cá và người cá trước đến nay luôn không có giao du với nhau mà, huống chi bọn tôi còn tự xưng là bá chủ của biển cả, cũng chưa từng lo lắng là sẽ có chủng tộc khác trên đồng bằng xuống biển bắt người. Lúc đó tôi cũng đang bị bắt, sau khi chúng tôi được phát hiện đã mất tích là bọn họ căn cứ theo dấu vết mà xác định là bán thú nhân làm”.
“Vậy anh……”
“Mẹ tôi lén lút đem tôi thả về biển” Boel nói một câu cho qua, rõ ràng không muốn nói thêm về vấn đề này.
“Bọn họ bắt đi Tông trưởng của người cá có lẽ cũng là nghĩ đến việc hải vực phân bố rộng rãi, định lấy việc này để khống chế tộc người cá đấy. Mẹ cậu có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu”, Lâm Kỳ nói an ủi như thế.
Boel mỉm cười với Lâm Kỳ, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy”.
Ba người lại rơi vào im lặng. Lần này Boel phá vỡ im lặng trước, nói với Salou: “Lần này tôi đến chủ yếu là muốn giải thích chuyện của tộc người cá cho cậu, còn có nếu như cậu có thể cứu mẹ của tôi về…..”
Salou không đợi anh ta nói xong liền kiên định nói: “Tôi nhất định sẽ cứu!”
Boel cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên từ lúc gặp mặt đến giờ: “Cám ơn, tôi tin cậu”.
Đợi Boel đi ra khỏi phạm vi của tầm mắt, Lâm Kỳ mới cùng với Salou chậm rãi trở về.
“….. Tôi đột nhiên cảm thấy lần đột kích này của bán thú nhân dường như phần thắng của chúng ta không được lớn lắm”. Do dự cả đoạn đường Lâm Kỳ rốt cục cũng đem lời trong lòng nói ra. Cậu biết như vậy có phần làm tăng sĩ khí của người ta và dập tắt uy phong của chính mình, nhưng đối mặt với Salou cậu lúc nào cũng muốn đem hết mấy lời trong lòng nói hết ra cả.
Gió lạnh thổi “vù vù” qua, Lâm Kỳ rùng mình một cái dùng tay nắm thật chặt vạt áo.
Salou dựa gần lại, duỗi bàn tay to dùng sức cầm lấy bàn tay lạnh cứng của Lâm Kỳ, nhìn vào mắt cậu nói với cậu: “Không có việc gì đâu, chúng ta nhất định có thể thắng mà, mẹ của Boel cũng sẽ không sao đâu”.
“Nhưng mà……”
“Vũ khí cậu chế tạo rất lợi hại, các chiến sĩ của tộc sói cũng rất dũng mãnh, huống chi chúng ta còn có sự giúp đỡ của sư tử nữa, nhất định sẽ chiến thắng”.
Lâm Kỳ nghênh lấy ánh mắt xanh biếc của Salou, sự tự tin hàm chứa bên trong đã làm cậu rung động, cậu gật đầu không tự chủ: “Ừ!”.
Salou nở nụ cười, dắt Lâm Kỳ đi trở về hang.
Dinner đang dựng thẳng lông chim ở trước cửa động, đề phòng mà nhìn Kell chằm chằm bảo trì khoảng cách an toàn với anh ta, vừa thấy chủ nhân của mình về lập tức nhào qua ngay.
“Cục cục–” Các người gặp qua nhân ngư rồi đúng không!
Salou kéo Lâm Kỳ một cái, Dinner dạy mãi không sửa lại vồ hụt cắm đầu ngã sấp vào trong tuyết.
Dinner đã tập thành thói quen như không có việc gì mà bò dậy, lại kêu lên với Lâm Kỳ: “Cục cục tác! Cục cục–” Tôi nói đúng chứ! Bán thú nhân quả nhiên bắt nhân ngư rồi đó!
Lâm Kỳ rất lạnh nhạt mà liếc nhìn nó một cái, nói: “Tác các gì mà tác, lớn vậy rồi tự mình đi kiếm ăn đi chứ”.
Dinner trừng mắt: “Chíp!” Tôi còn biết chíp đó!.
“Chíp cũng vô dụng!” Lâm Kỳ vô tình mà gạt đi, xoa xoa hai tay lạnh cứng đi vào hang.
Kell đang nằm lười ra bên cạnh hồ nước, thấy Lâm Kỳ và Salou đã trở lại liền hỏi: “Sao, tộc nhân ngư hối hận à?”.
Lâm Kỳ giương mắt liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: “Không phải”.
Thấy Lâm Kỳ không có ý định nói tiếp, Kell cũng không hỏi nữa lại nằm trở về.
Salou trừng anh ta một cái nói: “Sao anh còn ở đây!”.
Kell đứng lên nhún nhún vai, vứt một cái mị nhãn cho Lâm Kỳ rồi mỉm cười từ bên người Salou đang xù lông đi qua, đi ra khỏi hang.
Lâm Kỳ cười cười sờ đầu của Salou, cái bộ dạng này của cậu ta giống như một đứa trẻ đang bảo vệ đồ chơi ấy: “Cậu không cần phải thế Kell không có cái ý đó với tôi đâu”.
“Không có mới là lạ, anh ta chính là muốn cướp cậu đi á, lần trước anh ta đã cướp một lần rồi mà lần này còn thừa cơ đến ở bên cạnh cậu nữa chứ”. Salou cọ cọ lòng bàn tay của Lâm Kỳ, bất mãn mà oán giận.
“Cậu cho là Kell nói muốn đến đây ở là vì tôi ư?”.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Lâm Kỳ bật cười: “Tôi chưa có mị lực lớn đến vậy đâu. Tôi đoán là anh ta chắc chắn đã gây ra chuyện gì đó trên thảo nguyên nên mới phải trốn đến chỗ này của chúng ta đấy”.
Salou rất hài lòng đối với việc Lâm Kỳ dùng hai chữ ‘chúng ta’ này, lại hỏi: “Anh ta là con sử tử mạnh nhất trên thảo nguyên, có thể rước lấy chuyện gì cơ chứ?”
Lâm Kỳ nhướng nhướng mi, hơi nói đùa: “Ai biết được, nói không chừng là chọc nợ tình thì sao, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà”.
Salou nửa hiểu nửa không mà gật gật đầu, không hề lấn cấn vấn đề này nữa.
一
Hai ngày sau, tuyết rơi đầy trời, Trưởng lão phái người lại mời Salou đi vách núi một chuyến, có sứ giả của bán thú nhân xin gặp.
Lâm Kỳ lập tức khẩn trương giữ chặt tay của Salou: ” Làm sao bây giờ, thật sự phải chiến ư?”
Salou trấn an mà vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lâm Kỳ: “Không có việc gì đâu, chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi mà, chả sợ bọn họ nữa”.
Hai người đặc biệt để Dinner ở lại hang rồi cùng đi đến vách núi, quả nhiên vẫn là hai tên bán thú nhân lần trước tới kia, đồng dạng cũng không có thú cưỡi bên cạnh có lẽ là treo trên vách núi rồi.
Cái tên gọi là Kình Thiên kia vừa nhìn thấy Salou liền cười nói: “Vị này chính là Tộc trưởng đại nhân đi, thật sự là tuổi trẻ đầy triển vọng nha”. Lại rất bình tĩnh mà nhanh chóng đánh giá Lâm Kỳ một lần, nói với cậu: “Vậy thì vị này chính là ‘Naye’ cao quý rồi”.
Lâm Kỳ cười máy móc với hắn ta một cái.
[Hì, tên Naye này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt á, gầy teo giống như con gà vậy] Modena ở sau lưng Kình Thiên sờ sờ cằm nói với Kình Thiên.
Kình Thiên cười trừ.
Lâm Kỳ nghe mà trong lòng bốc hỏa nhưng trên mặt lại tỉnh bơ, phiết mặt qua một bên giả vờ như nghe không hiểu chỉ là lặng lẽ ân cần hỏi thăm tổ tiên của đối phương trong bụng mà thôi.
“Vậy thì Tộc trưởng đại nhân, tin rằng Trưởng lão của quý tộc đã nói qua với ngài mục đích chúng tôi đến đây rồi, không biết ngài quyết định thế nào vậy?” Kình Thiên đi thẳng vào nội dung chính, hỏi Salou.
Mày Salou nhíu một cái lại giãn ra, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Số lượng của các người chỉ bằng một nửa tộc sói, tác dụng đối với khu rừng cũng chỉ giới hạn ở việc làm đồ gỗ, còn số lượng của tộc sói đông đúc lại có khả năng sử dụng tốt cây cỏ trong rừng mà không gây ra thiệt hại gì. Các người lại đề ra muốn dùng vũ khí không có chút giá trị gì với tộc sói mà cùng chia sẻ khu rừng với tộc sói, yêu cầu này tôi không thể đáp ứng được”.
Salou cũng không có khách sáo với hắn ta nữa mà từ chối thẳng.
Ánh mắt Kình Thiên híp lại, nói: “Tộc trưởng đại nhân không suy nghĩ lại một chút ư?”
Salou cảm xúc nhạt nhẽo nói: “Không cần suy nghĩ nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu”.
Kinh thiên cười lạnh một tiếng, nói với Modena: [Đội quân Vũ Điểu chuẩn bị thế nào rồi?].
[Hì hì, lúc này chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì mai phục ở bốn phía có thể phát động tiến công ngay lập tức]
Lâm Kỳ nghe vậy hô to không xong, thì ra đối phương đã lặng lẽ phái quân ra đánh úp rồi, hèn gì muốn chọn ngày có tầm nhìn kém thế này để đến thăm thì ra đã sớm chuẩn bị tốt: một khi thảo luận thất bại liền phát động tập kích. Cậu vội vàng nói với Salou: “Salou! Bọn họ đã mai phục đội quân Vũ Điểu rồi đấy, mau đi thông báo cho các thủ lĩnh khác chuẩn bị phòng thủ nhanh!”
Thấy Lâm Kỳ nói toạc ra quỷ kế của bọn họ, Kình Thiên và Modena đều kinh hãi, bọn họ căn bản không ngờ tới Lâm Kỳ có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của bọn họ á.
Salou lập tức biến thành hình sói hú dài một tiếng, bốn phương tám hướng trong khu rừng lập tức vang lên đáp lại.
“Salou, bắt tặc trước bắt vua, mau bắt lấy tên kinh thiên kia”.
Salou không nói hai lời gầm lên đánh về phía Kình Thiên. Cái tên Kình Thiên kia không hổ là người có tiếng nói trong tộc bán thú nhân thân thủ vô cùng nhanh nhẹn mà tránh được sự công kích của Salou, hướng về phía Modena kêu lên: [Gửi tín hiệu!]
Modena quặp môi phát ra một tiếng chói tai như tiếng chim kêu, trong rừng dần dần vang lên một trận âm thanh giống như tiếng vỗ cánh cùng với tiếng kêu của Vũ Điểu. Modena gửi tín hiệu xong đang định đi giúp đỡ Kình Thiên thì có một cái bóng xám vụt qua, Modena rất khó khăn mà né tránh được.
Lâm Kỳ đương xê dịch về phía Trưởng lão, sợ bị ngộ thương, lúc này tập trung nhìn vào thì ra người đánh về phía Modena là Gael, cục diện này liền biến thành một chọi một rồi, tộc bán thú nhân ở dưới tay của tộc sói cũng không ăn được chút lợi lộc nào cả.
Ngực của Kình Thiên bị Salou cào ra ba vệt máu sâu đến tận xương, hắn ta vừa thấy cục diện bất lợi lập tức kéo Modena đang khổ cực chống đỡ qua, nhảy xuống vách núi, Lâm Kỳ thầm nghĩ thôi xong rồi, quả nhiên nhìn thấy hai con Vũ Điểu màu cam bên dưới vách núi phóng lên cao mang theo hai người rời khỏi.
“Về khu rừng trước đi” Lâm Kỳ nhảy lên lưng Salou để cậu ta cõng chạy về.
Gael thì tiếp tục ở lại bảo vệ Trưởng lão.
Khi hai người trở lại hang, Kell đã không thấy bóng dáng đâu, có lẽ cuộc chiến vừa xảy ra anh ta liền hưng phấn chạy đi tìm con mồi rồi. Dinner thì ở trong hang sốt ruột mà lượn qua lượn lại, vừa thấy hai người trở về liền kêu ‘cục cục’ lên nghênh đón.
Salou cầm lấy cây nỏ leo lên lưng của Dinner rồi nói với Lâm Kỳ: “Cậu ở lại đây, tôi ra ngoài xem thử đã”.
“Không được!” Lâm Kỳ không thèm nghĩ liền từ chối, thấy Salou há miệng định nói vội vã bổ sung thêm: “Một mình tôi ở trong hang cũng không an toàn đâu, lỡ như có bán thú nhân đến đây cậu lại ở quá xa như thế thì cũng không thể cứu tôi được”.
Salou nghĩ nghĩ cảm thấy có lý liền chìa tay cũng kéo Lâm Kỳ đi lên, dặn dò với cậu: “Cố gắng cúi người trên lưng Dinner đấy, không cần ngồi dậy biết chứ”.
Lâm Kỳ cũng hiểu giờ không phải lúc để tranh luận vội vàng gật đầu đáp ứng. Salou một tay cầm nỏ một tay che chở Lâm Kỳ bay về phía nơi cuộc chiến tập trung.
Lúc này giữa khu rừng đã đánh đến khí thế ngất trời, bán thú nhân cầm cung tên cưỡi Vũ Điểu hiển nhiên không đoán được trong tay tộc sói cũng có vũ khí tầm xa nên đánh đến vô cùng chật vật. Thú nhân vừa mới học được cách dùng nỏ nên độ chính xác cũng không có tốt lắm nhưng cũng đủ khiến Vũ Điểu hoảng sợ, một khi thú cưỡi sợ hãi liền quăng bán thú nhân trên lưng xuống, bán thú nhân rơi xuống mặt đất liền hoàn toàn mất đi lợi thế, căn bản không phải đối thủ của tộc sói nữa.
Lâm Kỳ vốn là còn có chút lo lắng, thấy tình hình này liền hoàn toàn yên tâm, im lặng nghe lời của Salou cúi người trên lưng Dinner. Dinner bị Lâm Kỳ huấn luyện quen rồi nên bay vô cùng vững vàng thấy biến cố cũng không chút sợ hãi, Salou dứt khoát bỏ qua cây nỏ dùng không quá thuận tay này, chỉ huy Dinner đến gần Vũ Điểu của đối phương tự mình nhảy thẳng lên Vũ Điểu của quân địch mà vật lộn.
Lần tập kích này của bán thú nhân bởi vì bị lộ kế hoạch và đoán sai thực lực của đối thủ mà tuyên bố thất bại, bọn họ chỉ phải tạm thời lui về lãnh địa.
Bởi vì Lâm Kỳ có cống hiến xuất sắc đối với lần thắng trận nho nhỏ này nên trên đường quay về hang vẫn hưng phấn mà khoa tay múa chân, cho đến khi tiến vào hang liền nghe được một giọng khàn đặc tạt cho cậu một gáo nước lạnh: “Hưng phấn cái gì, đây chỉ là một khởi đầu nhỏ thôi, bán thú nhân trở về nghỉ ngơi hồi phục một chút vẫn sẽ quay lại đó”.
Lâm Kỳ ngạc nhiên nhìn Kell đang ở cửa hang, đối phương liếm liếm móng vuốt lộ ra một vẻ mặt vô tội với Lâm Kỳ. Lâm Kỳ đi nhanh vào hang liền thấy Trưởng lão và Gael đều đang ở.
“Các, các người sao lại ở trong đây chứ?”
Mặt Gael không chút biểu cảm mà trả lời: “Vách núi đã không còn an toàn nữa, Trưởng lão tạm thời sẽ ở chung một chỗ với Tộc trưởng”.
Lâm Kỳ khóc ròng trong lòng, chỗ này của bọn họ khi nào thì thành khách sạn rồi vậy? Vốn là tâm tình hôm nay khá tốt còn đang định tối nay cùng Salou ấy ấy một hồi……
Salou trong sáng hoàn toàn không biết là Trưởng lão và Gael phá hủy chuyện tốt đêm nay của mình, còn rất hăng hái mà tiếp đón Trưởng lão nữa chứ.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
19 chương
47 chương
34 chương