Một khắc trước khi Trác Tịch nhắm mắt lại, người luôn mang chủ nghĩa duy vật(*) như y lại cầu khẩn trời cao, nếu như thật sự có linh hồn tồn tại, y hy vọng mình có thể ở lại nơi đây để đợi Thần. Không biết ngủ bao lâu, Trác Tịch tỉnh lại trong một mảnh ầm ĩ. Mở mắt ra, y phát hiện mình đang nằm trong một phòng bệnh trắng xóa. Lẽ nào Thần vẫn đưa mình đến bệnh viện? Không đợi y nghĩ rõ ràng, sự huyên náo ngoài cửa đột nhiên yên tĩnh, sau đó cửa phòng bệnh mở ra, người bước vào chính là người cha đã mất của Trác Tịch?! “Ta sẽ giúp con liên hệ với trường tốt, chờ con khỏi rồi, liền xuất ngoại đi.” Sau khi nói xong ông liền rời khỏi. Trác Tịch cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến mức dường như là đang tái diễn thêm lần nữa. Thời điểm y vẫn chưa kịp nhớ ra thì cửa phòng bệnh liền từ từ hé mở, Mộ Thần trẻ hơn hai mươi tuổi mặt đầy hổ thẹn bước vào. “A Tịch, xin lỗi, tôi không nên kích động rồi đánh nhau với bọn chúng. Đã vậy còn làm phiền tới cậu.” Trác Tịch nhìn bộ dáng của người yêu hổ thẹn mà cúi đầu xưng tội thì không khỏi muốn cười. Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thần. Sau khi liên hệ lời nói của cha và Mộ Thần, Trác Tịch cũng nhớ lại. Đây rõ ràng chính là lúc cha phát hiện ra tình cảm của y dành cho Thần rồi sau đó bị đóng gói ra nước ngoài mà. Lẽ nào, mình trở lại quá khứ?! Nhẫn nhịn đau nhức trên đầu, an ủi đứa nhỏ áy náy kia, sau đó khi đưa cậu ấy ra ngoài xong rồi thì Trác Tịch mới bình tĩnh để suy nghĩ về tất cả những thứ này. Lúc trước vì không để ý tới bản thân mà thay Thần đỡ một gậy rồi bị cha phát hiện tâm tư của mình đối với Thần. Sau đó y liền bị phụ thân dứt khoát sắp xếp xong tất cả, đưa ra nước ngoài, mãi đến khi Thần sắp kết hôn rồi mới trở về. Tuy rằng không biết nguyên nhân mình trở lại quá khứ, thế nhưng nếu đã trở lại, không thể bỏ qua Thần thêm một lần nữa! Ngày tiếp theo, lúc Mộ Thần lại trốn tiết để đến chăm sóc Trác Tịch, cậu liền cảm thấy hôm nay A Tịch có chút kỳ quái, lời nói cũng trở nên thật nhiều. “Những gì tôi nói cậu nhớ kĩ chưa?” Trác Tịch phát hiện ánh mắt của Thần bay bổng, dừng lại hỏi một câu. Mộ Thần bừng tỉnh, “Hả? Cậu nói cái gì?” Thấy ánh mắt nghiêm túc của Trác Tịch, âm thanh càng hỏi càng nhỏ. “Ai…” Trác Tịch thở dài, “Tôi lặp lại lần nữa…” “Tôi bảo đảm sẽ nghiêm túc nghe.” Bé ngoan vội vã chứng tỏ quyết tâm. “Sau khi tôi xuất viện thì sẽ lập tức ra nước ngoài. Cậu phải học tập thật giỏi, không nên lãng phí thời gian để nói chuyện yêu đương, vả lại tuổi cậu còn nhỏ. Còn nữa, nhớ kĩ không nên kích động, nếu không thì sẽ đánh nhau, lỡ may bị thương thì làm sao bây giờ… Phải nhớ dùng MSN vì mỗi ngày tôi đều muốn liên lạc! Thỉnh thoảng tôi sẽ viết thư cho cậu, cậu phải nhớ hồi âm…” Trác Tịch bắt đầu nhắc lại. Trước khi Mộ Thần đi, Trác Tịch còn nhét vào tay cậu một bức thư căn dặn trước khi chia tay. Thật là, chú Trác à, tâm lý của chú cũng biến nhỏ theo thân thể luôn rồi sao?! Quả nhiên, giống như “Kiếp trước”, sau nửa tháng khi Trác Tịch nằm viện, cha Trác liền trực tiếp đóng gói y tới nước Mỹ, thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt với Mộ Thần. Ngồi ở trên máy bay, Trác Tịch ngắm bức ảnh của Mộ Thần trong tay, khẽ hôn “Tạm biệt, my love.” Đã từng có kinh nghiệm từng trải ở đời trước, lần này, Trác Tịch tay trắng dựng nghiệp ở nước Mỹ rõ ràng buông lỏng hơn rất nhiều. Hơn nữa, y cũng đặc biệt chú ý đến thân thể của mình. Nhớ lại một đời trước, vì muốn sớm ngày thoát khỏi sự kiểm soát của cha mà bản thân y ngày đêm mất ăn mất ngủ để dốc sức làm, kết quả là lần lượt bỏ qua nhiều thứ, cuối cùng bởi vì thân thể xảy ra vấn đề mà phải vĩnh biệt Thần thêm một lần nữa, có thể tưởng tượng được nỗi tiếc nuối trong lòng Trác Tịch. Lần này Trác Tịch đã chuẩn bị đầy đủ, không có cắt đứt liên hệ với Mộ Thần. Đoạn thời gian đó, mỗi ngày y đều dậy sớm để cùng tán gẫu với Thần, đó đã trở thành động lực mỗi ngày của Trác Tịch. Ở nước Mỹ, nhờ nỗi nhớ nhung xúc tác cho hai người nên tình cảm cũng dần dần dày đặc. Ông chú già phúc hắc Trác Tịch từng bước một mà đưa bạn nhỏ ngốc ngốc đơn thuần Mộ Thần vào “Cạm bẫy” tốt đẹp do mình đặt ra, nhận thấy cảm giác ỷ lại của Thần ngày càng tăng, ông chú già nham hiểm mà nở nụ cười. Sinh lão bệnh tử, Trác Tịch không có cách nào ngăn cản, vì thế cho nên ông Mộ vẫn mất đi. Lần này, Trác Tịch tránh được sự khống chế của cha, đúng lúc mà trở lại an ủi người yêu, đông thời, tình cảm của Mộ Thần đối với y cũng đã bắt đầu biến hóa, tuy rằng Trác Tịch chỉ về nước có hai ngày liền rời đi. Một đốm lửa có thể biến thành một ngọn lửa, huống hồ Trác Tịch còn dẫn thêm lửa quấy phá. Đang bận bịu gây dựng sự nghiệp nhưng đồng thời y cũng không quên nhiệm vụ từng bước một công chiếm trái tim Mộ Thần, dùng một để câu hình dung chính là sự nghiệp ái tình cả hai đều không thất bại. Vì để thay đổi bất hạnh của Thần, Trác Tịch nhờ người để ý đến động thái của bác Mộ. Lúc hắn muốn leo lên chiếc máy bay bị nổ kia, y cố ý sai người đi ngăn cản hắn. Khi nghe tin chú Mộ bỏ lỡ thời điểm lên máy bay, cục đá vẫn luôn đè nặng trong lòng Trác Tịch cuối cùng cũng được thả xuống. Rốt cục vận mệnh của Thần cũng bị y thay đổi. Mấy năm sau, tại sân bay của thành phố S, một người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp từ sân bay đi ra, phía sau còn có hai người đàn ông khác đang đeo kính râm đi theo. Mấy người nọ ngồi vào trong xe, Trác Tịch mở miệng nói, “Đi tới đại học S.” “Vâng, thưa boss.” Tài xế quay đầu xe. Buổi trưa, khi Mộ Thần rời khỏi trường học liền thấy cái người quen thuộc kia đứng ở trước cổng trường, mang theo nụ cười ấm áp cười nhìn cậu. Ngoại trừ việc ông nội đã qua đời, Mộ Thần cũng không còn trải qua những cảnh khốn khó của đời trước làm cậu đau lòng rồi trở nên thành thục. Tình cảm kinh hỉ che mất lý trí, Mộ Thần xông lên ôm chặt lấy cái người kia, một lúc sau mới phát giác có chút không đúng. Trác Tịch nhìn thấy Mộ Thần bây giờ hoạt bát thoải mái thì rất vui vẻ. Thật may mắn, đời này có anh bảo vệ em, đem hết thảy những vận rủi và bất hạnh ngăn cản bên ngoài. Từ đây, thế giới của em chỉ có nhiều điều tốt đẹp và vui sướng, còn có thêm anh… ———-oOo———- Chú thích: (*) Chủ nghĩa duy vật: là một hình thức của chủ nghĩa duy vật lí (physicalism) với quan niệm rằng thứ duy nhất có thể được thực sự coi là tồn tại là vật chất; rằng, về căn bản, mọi sự vật đều có cấu tạo từvật chấtvà mọi hiện tượng đều là kết quả của các tương tác vật chất. (Trích wikipedia.com) => Túm lại là chỉ tin vào khoa học, không tin mấy thứ huyền ảo.