Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
Chương 33
Không nơi nào có thể náo nhiệt hơn đại học S lúc này. Người người đi qua đi lại tấp nập, hơn nữa đại đa số đều là nữ sinh. Nguyên nhân chính là chiếc xe thể thao màu lam nhạt cùng với chủ nhân của nó, một thân âu phục nhàn nhã dường như hơi giống sinh viên ở đây, thế nhưng lại trầm ổn tự tin hơn, khí chất bá đạo mơ hồ dù có là người ưu tú hay thiên chi kiêu tử(*) cũng phải tự ti mặc cảm.
Miêu tả tới đây, chắc mọi người cũng đoán được, không sai, đây chính là nam chính đại nhân của chúng ta – Cảnh Dực Tước.
Từ vấn đề mà Mộ Mục đã hỏi hôm trước, nhân cơ hội đó, Cảnh đại thiếu đã phát huy trọn vẹn công lực được voi đòi tiên trên thương trường của mình.
Lấy lý do là muốn quan tâm người yêu, một hơi đem toàn bộ thông tin mà mình muốn biết hỏi hết.
Thậm chí, ngày tiếp theo, sau khi biết Mộ Mục muốn lên trường vì có việc, hắn lập tức bán manh, chơi xấu cộng thêm việc giả vờ oan ức, rốt cục cũng khiến Mộ Mục đáp ứng cho hắn đi đón cậu, thuận tiện tiến hành buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Sau khi Mộ Mục giải quyết chuyện của mình xong xuôi, lúc bước ra thì thấy một đám nữ sinh đi ngang qua một chiếc xe, còn tung một đống mị nhãn cho người trong xe.
Thế nhưng, cõi lòng tình ý của các nàng nhất định là thất bại, vì Cảnh Dực Tước hoàn toàn không thèm để vào mắt.
Hiện tại, trong tầm mắt của hắn bắt đầu xuất hiện thân ảnh của Mộ Mục, một chút ánh sáng cũng không lưu lại cho người khác.
Mộ Mục đè xuống đáy lòng có chút khác thường của mình, đi về phía người đã xuống xe để đón tiếp cậu.
Lúc cậu nhìn thấy trong ánh mắt của người kia chỉ tràn ngập hình ảnh của mình, không thể phủ nhận, niềm vui nhanh chóng chiếm cứ đầu óc. Người đàn ông xuất sắc kia là của cậu.
Giống như những tên đàn ông khác, được mỹ nữ công khai ái mộ, dù không yêu cái nàng, thế nhưng tâm trạng hư vinh và cao hứng nhất định là có.
Tuy Mộ Mục không có hình mẫu đồng giới yêu thích riêng cho mình, nhưng giờ đây cậu lại có được một người bạn trai được mọi người hâm mộ thì rất là đáng kiêu ngạo, mặc dù cậu không có yêu hắn.
“Cảnh tổng?” Lúc Mộ Mục còn cách Cảnh Dực Tước mấy mét, một giọng nữ quen thuộc kêu BOSS đại nhân.
Cảnh Dực Tước không cam lòng đem tầm mắt từ trên người Mộ Mục dời đi, quét về phía âm thanh phát ra.
Từ trên xuống dưới, chiếc váy màu vàng dài tay càng khiến cho Lăng Tuyết Vũ thêm xinh đẹp động lòng người. Nhưng mà, Cảnh Dực Tước chỉ “Ừ” một tiếng, rồi lại tiếp tục nhìn về phía Mộ Mục.
Lúc này, Mộ Mục đã đến trước xe.
Hai người đều không để ý đến bộ dáng muốn nói lại thôi của nữ chính. Hắn tự mình mở cửa cho Mộ Mục rồi đóng lại, sau đó ngồi trên ghế lái, Cảnh Dực Tước bóp còi hai lần, mấy người che trước mũi xe nhanh chóng tản ra, rồi hắn nhanh chóng chạy đi.
Chỉ có thể nói, không hổ là Cảnh BOSS giá lâm, chỉ chốc lát sau đã không còn thấy bóng dáng của chiếc xe, để lại Lăng Tuyết Vũ một mình trong làn gió ngổn ngang.
Bạn học bên cạnh đều như muốn cười nhạo cô ta đang tự rước lấy nhục, hoa khôi của trường biến thành chuyện cười.
========================================== ta vốn đường phân cách khó lường ==========================
“Có người bắt chuyện với anh, sao lại không để ý tới cô ấy vậy?” Mộ Mục mở miệng, hỏi một câu vô cùng xảo quyệt.
Cảnh Dực Tước nghiêm túc trả lời, “Bởi vì em sẽ không thích.”
Mộ Mục bất đắc dĩ bĩu môi, lời ngon tiếng ngọt này là ai dạy đây!
“Em không hỏi chúng ta đi đâu sao?” Thấy Mộ Mục hỏi xong một câu liền trầm mặc, Cảnh Dực Tước chủ động gợi chuyện.
Mộ Mục vô tình nhìn về phía ngoài xe, “Dù sao anh cũng không bán em.”
Quay đầu, lại phát hiện vẻ mặt Cảnh Dực Tước tươi cười, “Anh cười cái gì?”
Bởi vì phát hiện người yêu đã dỡ xuống phòng bị, đem một mặt chân thật nhất biểu hiện ra cho mình thấy, Cảnh Dực Tước không khỏi hưng phấn.
“Không có.” Cảnh Dực Tước vì phòng ngừa Mộ Mục truy hỏi, dời đề tài, “Nghe nói công ty của bác có chút phiền phức? Cần anh hỗ trợ không?”
Trầm mặc một hồi, vì không để Cảnh Dực Tước nghĩ mình đáp ứng là vì lợi dụng hắn, Mộ Mục bác bỏ đề nghị này.
Tuy rằng, ban đầu Mộ Mục cũng có ý định này, nhưng đa phần là vì muốn thay đổi nội dung tiểu thuyết.
Cậu muốn kiểm tra một chút, nếu nhân vật chính ở bên cạnh mình, kết cục có giống như cũ hay không.
Hơn nữa, dưới tình cảm chân thành của Cảnh Dực Tước, đem một câu “Không thích” của mình khắc sâu như vậy, mặc dù Mộ Mục có chút vô tâm vô phế cũng không phải là người không biết cảm động. Chính vì như thế, cậu không muốn Cảnh Dực Tước vì chuyện này mà hiểu lầm rồi khổ sở nên Mộ Mục quyết đoán cự tuyệt.
Còn nữa, chuyện lần này dưới sự giúp đỡ của chú Trác nên mới có thể đem phần tổn thất giảm xuống.
Tuy rằng nghe thấy Mộ Mục từ chối, thế nhưng hắn đã dặn dò cấp dưới đi thu mua phần mềm bị trộm kia, Cảnh Dực Tước cười không nói.
Khi Mộ Mục và Cảnh Dực Tước chưa từng yêu đương đang trải nghiệm cuộc hẹn hò đầu tiên giống như những cặp đôi khác thì Lăng Tuyết Vũ, đối tượng bị bọn họ quên sạch sành sanh lại được một học trưởng ái mộ mình giải cứu từ trong con gió XDDDDDDD
Tuy không còn Mộ Mục chịu khó nhẫn nhục trong lòng giống như nguyên tác, thế nhưng nữ chính lại câu được một anh chàng phẩm chất tốt lại học giỏi, gia thế cũng không đến nỗi nào. Cái này dựa theo nội dung tiểu thuyết ban đầu, Mộ Mục được thay bằng một học trưởng tên là Diệp Ly Hoa.
Lần này, Diệp Ly Hoa trở về trường học thì phát hiện Lăng Tuyết Vũ mang khuôn mặt thương tâm đứng ở trước cổng, nhanh chóng mang cô đến nhà của mình rồi an ủi khuyên nhủ.
Nghe học muội mà mình thầm thường trộm nhớ mang khuôn thương tâm mà kể ra sự ái một của bản thân với Cảnh Dực Tước, học trưởng Diệp vốn săn sóc không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn chua xót trong lòng, cổ vũ cô, chống đỡ cô và vân vân.
Nhưng mới an ủi một nửa, chuông cửa lại vang lên. Diệp Ly Hoa nhìn xuyên qua cái mắt mèo trên cửa thì thấy người mẹ đều đến đây để thăm mình mỗi tuần.
“Tuyết Vũ, mẹ của anh đến, em tới thư phòng trước đi, bà ấy sẽ đi ngay thôi” Diệp Ly Hoa có chút ấp a ấp úng.
Trên mặt Lăng Tuyết Vũ xuất hiện biểu tình bi thương, “Học trưởng, anh cũng ghét bỏ em.”
“Không, ” Diệp Ly Hoa cuống quít mà giải thích, “Anh chỉ sợ mẹ của anh hiểu lầm em…”
“Em biết, ” Lăng Tuyết Vũ như muốn nói em hiểu lầm tình cảm của anh, “Học trưởng, thư phòng ở nơi nào?”
Sau khi Lăng Tuyết Vũ tiến vào thư phòng, liền nghe bên ngoài có một giọng nữ mang theo ngữ khí trách cứ hỏi, “Tại sao lâu như thế mới mở cửa vậy?”
“Không phải là con vì mẹ nên mới đi chỉnh trang ăn mặc đẹp đẽ một phen sao….” Giọng nam đẹp đẽ quen thuộc trả lời…
Đang quan sát bố trí của thư phòng, Lăng Tuyết Vũ không cẩn thận vấp phải dây điện, laptop và các đồ vật kẹp bên trong rơi xuống xối xả, ấn vào bàn phím.
Máy laptop vẫn nằm trong trạng thái chờ, trên màn hình là một khung chat.
Cầm Trạch: Ở đó chứ, hậu kỳ quân?
Cầm Trạch rung cửa sổ chat của đối phương.
Cầm Trạch: Thôi, tôi không thời gian, chính là việc về tiểu manh kịch mà Quân Lâm sama và Mộ Mục sama dự thi, hậu kỳ cậu chỉnh sửa một chút nữa đi. Có thắc mắc gì cứ hỏi, tôi sẽ hướng dẫn cho cậu, sau đó cậu tự mình tiếp thu, tôi sẽ luôn treo máy~
Cầm Trạch: Còn nữa, cậu thể làm xong rồi chuyển bài dự thi lên cuộc kia hay không ~~~ thật sự là tôi đang có việc TAT
Cầm Trạch: Tôi biết “Diệp” quân hòa ái dễ gần nhất chắc chắn sẽ không biết từ chối đâu ~
Cầm Trạch: Đúng rồi đúng rồi, thời hạn cuối cùng để nộp bài là mười hai giờ trưa mai, đừng quên mất nhá ~~ cảm ơn, Moahhh ~
Cầm Trạch gửi một tài liệu đến, nhận hay không nhận?
Là không.
Lúc Lăng Tuyết Vũ nhìn biểu tượng chim cánh cụt trong máy tính nhấp nháy, mở ra, một người mà chúng ta vẫn biết, là hậu kỳ nổi danh trong giới võng phối, Diệp Ly Nan Hoa…
Nhìn trước cửa sổ hiện ra hai cái tên Quân Lâm và Mộ Mục, Lăng Tuyết Vũ lại nhớ tới việc vừa nãy họ không coi cô ra gì, để cô trở thành chuyện cười cho hai người bọn họ.
Cô ta cầm lấy con chuột, nhận tài liệu, bởi vì tốc độ mạng khá nhanh nên không mất mấy phút nhanh chóng nhận được tài liệu kia.
Đôi tay mảnh khảnh tiếp tục di chuyển con chuột, click chuột phải lên tài liệu — cắt bỏ — xác nhận — âm thanh không thể phục hồi — xác nhận.
Rồi lại mở đoạn tán gẫu ra, click cắt bỏ đoạn đã chọn, click “Đồng ý”.
Làm xong tất cả những thứ này, trên mặt Lăng Tuyết Vũ mang theo nụ cười rồi sửa sang lại đồ đạc.
Nửa giờ sau, thời điểm đã ứng phó xong với người mẹ thích dính người của mình, Diệp Ly Hoa liền nhanh chóng vào trong. Anh hoàn toàn không biết chuyện gì vừa phát sinh và vân vân, trên mặt con mang theo vẻ hổ thẹn, “Thật xấu hổ, để em đợi lâu như vậy.”
Lăng Tuyết Vũ để quyển sách trên tay xuống, cười nói: “Không có gì, hẳn là em nên cám ơn anh vì đã an ủi em lâu như vậy.”
“Em, hiện tại không đau lòng nữa chứ?” Diệp Ly Hoa do dự hồi lâu, vẫn hỏi thử.
“Không đau lòng, hắn đã vô tâm như vậy càng khiến em hết hi vọng.” Lăng Tuyết Vũ nói xong, rũ mắt xuống, khiến người đối diện không thấy rõ tâm tình trong mắt mình…
Chú thích:
Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. (Theo Baidu.com)
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
14 chương
106 chương
17 chương
105 chương