Tôi Là Đạo Sĩ
Chương 161 : Giao dịch
Căn phòng này có vẻ sáng sủa hơn các căn phòng khác nên tôi có thể nhìn thấy rõ kẻ vừa lên tiếng. Hắn đang đứng ở tầng lửng cúi xuống nhìn tôi với khuôn mặt vô cùng đểu giả.
- Đừng có bày đặt xã giao nữa! Người đâu....!
- Vậy thứ tôi cần đâu?
Gã nhếch mép lên tiếng hỏi lại, tôi lấy chiếc rương gỗ trong chiếc Balo ra rồi giơ lên cao. Hắn khẽ mỉm cười rồi đưa tay ra hiệu, từ sau lưng hắn có hai bóng người dần dần xuất hiện, một người thì bị trói lại bịt miệng khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn về phía tôi, còn kẻ còn lại thì chùm mũ đen đang dẫn người bị trói ra.
Tôi nghiến răng đầy xót xa khi nhìn về phía người bị trói, tên dưa chuột có vẻ hiểu tâm trạng của tôi lên hắn điềm đạm phân trần:
- Yên tâm là ta tuyệt đối luôn giữ lời hứa...! Cô ta không mất một sợi tóc nào đâu...! Chỉ cần cậu đưa ta thứ mà ta cần...! Ta sẽ thả cô ta ra ngay lập tức....!
- Ông tưởng tôi là trẻ ranh lên ba sao? Thả người ra rồi nói chuyện tiếp...!
Tên dưa chuột nhìn về phía tôi với bộ dạng khinh khỉnh rồi hắn lên tiếng đáp lại:
- Cậu nhìn lại xem giờ ai đang cầm đằng chuôi...! Đừng có mặc cả với ta...!
Tôi cũng nhếch mép đưa bàn tay xuống rồi nhìn về phía chiếc rương gỗ:
- Thế ông nghĩ là tôi không biết gì về bí ẩn trong chiếc rương gỗ này à? Và tôi cũng biết ông sử dụng nó với mục đích gì...!
Tên dưa chuột nhíu mày như có ý ngạc nhiên rồi hắn khẽ nhếch mép lên tiếng hỏi:
- Nói thử tôi nghe xem nào...?
- Chiếc rương gỗ này tôi tìm thấy trong lăng mộ của một vị quan nhà Thanh...! Vị quan này sẵn sàng biến cả gia tộc của mình trở thành cương thi để bảo vệ cho nó chứng tỏ trong chiếc rương gỗ này là một thứ vô cùng...! Vô cùng quan trọng...! Mà tôi nghe nói nó liên quan đến Từ Hy Thái Hậu...! Vậy theo ông thì Từ Hy Thái Hậu muốn thứ gì trong chiếc rương gỗ này?
Tôi khẽ mỉm cười nhìn về phía tên dưa chuột, hắn nhắm mắt thở dài rồi đưa tay ra hòa hoãn:
- Cậu cũng lẻo mép lắm...! Thế này đi một tay cậu ném chiếc rương gỗ lên đây, một tay tôi sẽ đẩy cô ấy xuống dưới cho cậu đỡ...! Vậy đã đủ công bằng chưa nào...?
- Nói vậy còn nghe được...!
Tôi tiến về phía trước vài bước rồi chuẩn bị tiến hành cuộc giao dịch, tên dưa chuột cũng đưa nàng đến gần sát bên lan can tầng trệt rồi điềm đạm lên tiếng:
- Một, hai....ba!
Tôi thuận tay ném chiếc rương gỗ lên không trung rồi nhảy lên đưa hai tay ra đỡ cơ thể nàng đang từ từ rơi xuống. Đúng lúc gần tiếp cận được nàng thì một bóng đen vụt qua mang nàng đi mất, kẻ lạ mặt đó giữ chặt nàng rồi từ từ cắm sâu hai chiếc răng nanh nhọn hoắt vào động mạch trên cổ của nàng. Hai dòng máu đỏ từ cổ nàng chảy xuống cùng với đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía tôi, khuôn mặt tôi sững sờ không nói lên lời chỉ run rẩy lắp bắp đầy tức giận:
Thằng khốn khiếp...! Sao mày dám...! Tao phải x cả tông môn nhà mày....!
Lời kết: Dạo gần đây do bận một số việc nên không edit kịp thời mong mọi người thông cảm!
Thời gian tới sẽ cố gắng ra nhanh hơn cho đúng tiến độ đề ra!
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
Truyện khác cùng thể loại
877 chương
26 chương
1422 chương
1040 chương
1400 chương