Tôi Là Đạo Sĩ
Chương 16 : Nghĩa địa làng chài
Anh chàng tiếp tân xua tay khuyên can:
- Anh muốn đi đến nghĩa địa làng chài à? Tôi khuyên anh đừng đi nên đi giờ này! Khu đấy nhiều ma lắm, ngay cả chúng tôi trời sáng còn ít khi qua lại nữa là ban đêm!
Tất nhiên trong tôi có chút sợ hãi, nhưng từ khi tà ma yêu đạo cho đến cương thi đều đã tiếp xúc qua thì vài hồn ma cỏn con có là cái gì. Tôi vẫn quyết tâm phải đến đấy để tìm hiểu huyền cơ mà trong lời ông lão đã nói.
Men theo con đường chính về phía đông cùng với lời chỉ dẫn của anh tiếp tân, tôi đã đứng trước cổng nghĩa địa. Cơn gió lạnh lẽo đến rợn người làm bất cứ ai gan dạ nhất cũng phải rùng mình và đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ, nhìn lại vào đồng hồ lúc này đã điểm 11h30 tôi hơi do dự khi bước vào nghĩa địa.
Những ngôi mộ lạnh lẽo, con đường ẩm ướt như đưa tôi vào một thế giới khác vậy.... thế giới của người chết. Lúc này không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ tiếng cóc nhái và tiếng động nơi bụi cỏ cũng khiến tinh thần tôi cảm thấy chột dạ.
Rốt cuộc tại sao phải vào đây vào lúc 12h? huyền cơ mà ông lão định nói là gì? Lúc này tôi cảm thấy cực kì ngu ngốc khi tin vào lời người khác. Bỗng tôi nhìn thấy có ánh sáng le lói giữa những ngôi mộ từ đằng xa, lấy hết tinh thần tôi mon men đi từng bước đến gần nơi tỏa ra ánh sáng lập lòe đó.
Nơi phát ra ánh sáng đó là một căn nhà cấp 4 nhìn có vẻ khá tồi tàn, tôi ngó vào bên trong nhưng khó có thể thấy gì ngoài ánh sáng phát ra le lói qua tấm màn.
Đứng trước cửa chính ngôi nhà, tôi gõ cửa và khẽ gọi có ai không nhưng tuyệt nhiên không có tiếng nói chủ nhà đáp lại, thật sự lúc đó là tôi đã muốn đi về cho nhanh nhưng không hiểu sao có sức hút thần bí nào đó mời gọi tôi bước vào căn nhà.
Tôi lấy hết can đảm rồi khẽ mở cánh cửa chính ra, ánh sáng từ ngôi nhà tỏa ra rõ hơn. Hóa ra đó là ánh sáng của hai cây nến trước bàn thờ của một ai đó, tôi đến gần bàn thờ để nhìn rõ hơn vào tấm ảnh thờ.
Hình ảnh của một cô gái vẫn còn khá trẻ đang mỉm cười, có lực hút mê hồn từ tấm ảnh thờ thôi thúc tôi đến gần bàn thờ hơn...
Khoảng cách giữa tôi bàn thờ ngày càng sát lại, khuôn mặt cô gái trong tấm ảnh thờ cũng thay đổi.... ảnh cô gái từ nụ cười mím môi bắt đầu hé dần ra lộ ra hàm răng sắc nhọn, tôi biết có điều không ổn nhưng không kịp, hai cái tay từ trong ảnh thờ đột nhiên hiện ra nắm lấy tóc tôi dí sát vào tấm ảnh. Cái lưỡi cô gái thè ra liếm lấy má tôi cùng giọng nói the thé:
- Vào đây với em..... Vào ở cùng em....!
Đương nhiên tôi đâu có ngu mà vào chơi với nó, lấy hết can đảm tôi đấm thẳng vào tấm ảnh thờ làm cái kính ở ảnh thờ vỡ tan.
Hai cánh tay của ma nữ cũng rụt lại vào trong tấm ảnh thờ, lấy hết sức bình sinh tôi chạy thẳng ra khỏi căn nhà nhưng không kịp...
Cánh cửa nhà chính bỗng nhiên đóng sập lại, một cơn gió lạnh lẽo thổi vào làm tắt hai ngọn nến cùng giọng nói the thé phát ra:
- Mày không thể thoát.... không thể thoát...!
Từ tấm ảnh thờ, một bàn tay bỗng nhiên hiện ra kêu răng rắc... rồi cả thân hình con ma nữ bò từ trong tấm hình ra, nó đứng thẳng dậy bước từng bước nặng nề về phía tôi cùng tiếng nói the thé:
- Lại đây với tao...mau lại đây với tao....!
Nghĩ anh hiền mà bắt nạt sao? Xin lỗi em nhé tình yêu, đến đây là anh chuẩn bị sẵn rồi. Cầm "phá hồn kiếm" trong tay, tôi nhử nó đến gần rồi sẽ đâm một phát cho nó "tan biến của nguyễn hải phong". Nhưng đúng lúc định hạ sát thì ẻm đi trước một bước vụt ngang như cơn gió, rồi một lực đẩy làm " phá hồn kiếm" của tôi bay về phía bức tường. Giọng nói the thé lại một nữa vang lên:
- Đạo sĩ thối tha... định giết tao sao...mau nộp mạng cho tao!
Vừa dứt lời ẻm ma nữ lao thẳng về phía tôi... lúc này tôi cực kì hoang mang và bối rối, mọi suy nghĩ đều loạn nhịp không biết làm cách nào để giải vây... Lúc này đâm lao theo lao, tôi lôi kính bát quái ra chĩa thẳng vào hướng ẻm ma nữ...
Một lực hút từ trong kính lôi thẳng ẻm vào bên trong, kính bát quái rung lên bần bật kèm theo tiếng nói dịu dàng khác hẳn lúc trước...
- Tôi biết sai rồi... xin đạo sĩ tha mạng...!
Tha mạng cho em ư? tí anh về nhà nghỉ rồi anh sẽ hấp em từ từ...
Nghĩ thế thôi vì tôi lần đầu sử dụng kính bát quái nên cũng chẳng biết cách thả ẻm ma nữ ra kiểu gì...!
Sau khi cất "phá hồn kiếm" và kính bát quái vào balo định mở cửa và rảo bước về nhà thì tôi phải đóng lại ngay lập tức...!
Lúc này không thể về được... khó có thể về được...vì bên ngoài quá nhiều ma.....!
Truyện khác cùng thể loại
877 chương
26 chương
1422 chương
1040 chương
1400 chương