Tôi Là Đạo Sĩ
Chương 135 : Giải thích
Tôi ngạc nhiên trước những lời mà chủ tịch vừa nói, tại sao ông ấy lại biết tôi là Nguyễn Đ? Tôi cố gắng trấn tĩnh lại rồi ngồi xuống chiếc ghế sopha trước mặt chủ tịch, khuôn mặt đăm chiêu nhìn về phía ông ấy rồi cất lời hỏi:
- Tại sao chủ tịch lại biết cháu là Nguyễn Đ?
- Những hành động vừa rồi của cậu không phải đã chứng minh điều đó hay sao?
Chủ tịch điềm đạm trả lời rồi lại nhấm nháp tách trà, tôi cũng cầm tách trà đưa lên trước mặt rồi từ từ thưởng trà. Bỗng nhiên tôi chợt hiểu ra điều gì đó rồi vội vàng lên tiếng hỏi tiếp:
- Những hành động vừa rồi của cháu chỉ chứng minh được tên ngốc đang nằm dưới sàn nhà kia không phải là Nguyễn Đ! Điều đó chỉ có thể nói lên được rằng cháu biết Nguyễn Đ, chứ chưa chắc cháu đã là y...!
Chủ tịch nhắm mắt rồi im lặng thở dài hồi lâu, ông khẽ từ từ nhếch miệng nở nụ cười bí ẩn nhìn về phía tôi. Rồi ông ra hiệu cho thư ký riêng, anh thư ký lấy ra một tập hồ sơ rồi để gọn gàng trước mặt tôi.
Tôi khẽ đưa mắt tò mò nhìn về phía tập hồ sơ trước mặt, đôi mắt tôi sửng sốt khi giở hồ sơ. Tất cả tư liệu về tôi đều đã được xác thực trong tập hồ sơ đó, từ lý lịch ba đời, học ở đâu v.v cho đến khi làm bảo vệ tại cơ quan tất cả đều không thiếu chi tiết nào... Tất nhiên vẫn có những sự việc bí ẩn như dưới địa đạo đền cô bốn hoặc vụ việc quyết chiến atula vương thì không được đề cập ở đây.
- Hóa ra... chủ tịch ngay từ đầu đã biết Nguyễn Đ là ai...! Vậy sao chú còn mời tên giả mạo đó đến đây...!
- Nếu tôi không làm thế...! Thì cậu có ra mặt rồi tự chứng minh mình là Nguyễn Đ không...? Tôi không biết lý do gì mà cậu lại ẩn cư ở đây làm bảo vệ...! Tôi chỉ biết là lúc này nhà nước cần cậu...!
Tôi cúi mặt xuống không nói lên lời, một cuộc sống bình thường chẳng lẽ lại là điều khó khăn đến thế sao? Tại sao giông bão cứ cản trở trước cuộc đời tôi là thế nào? Hay ngay từ đầu số phận tôi đã định đoạt là không thể né tránh? Tôi nhìn về phía tên Nguyễn Đ fake rồi bâng quơ lên tiếng hỏi chủ tịch:
- Thẳng trẩu tre đó cũng là do chủ tịch sắp đặt phải không?
- Hắn tên Trần Lãm là do bên IHPD đề bạt, nghe nói là cũng thuộc dạng tài ba xuất chúng nhưng... giờ tôi mới hiểu hắn ngoài nói được giọng ba miền ra thì...!
Chủ tịch im lặng thở dài lắc đầu, tôi cũng khẽ cười trừ lắc đầu. Ai mà ngờ được.... lại tệ hết sức như vậy, sau vụ này chắc IHPD phải đào cái hố chui xuống cho đỡ ngượng quá. Quay trở lại vấn đề chính, tôi mỉm cười lên tiếng trả lời:
- Cháu biết ơn chú vì đã xem trọng cháu...! Nhưng cháu nghĩ là cháu không giúp đươc gì cho chú cả...!
- Ngay cả việc đó có liên quan đến cục tâm linh miền bắc...?
Chủ tịch khẽ lên tiếng cắt lời, tôi ngạc nhiên nhìn về phía chủ tịch với ánh mắt đăm chiêu:
- Ý chú là sao...?
Chủ tịch im lặng hồi lâu rồi lại nhấm nháp tách trà:
- Không ngại nói cho cậu biết...! Trừ cậu ra... tất cả những người làm việc tại cục tâm linh miền bắc... đều đã bị mất tích.
Chú thích:
* Bùa liên hồn: Là bùa nhập thân xác để theo dõi cử chỉ, hành động của người bị bỏ bùa. ( Giống như kiểu bạn đang chơi game góc nhìn thứ nhất)
* IHPD: Nói nôm na có thể hiểu là cục tâm linh, nhưng trong truyện IHPD là viết tắt của cục tâm linh miền nam để phân biệt với cục tâm linh miền bắc.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
1190 chương
169 chương
58 chương
11 chương
240 chương