Tôi Là Đạo Sĩ
Chương 117 : Trước giờ nghênh chiến
- Ngươi nghĩ là chỉ có ngươi biết triệu hồi âm binh thôi sao? Hỡi các binh lính Đại Việt đã cùng ta trải qua sương gió chiến trường! Một lần nữa ta ra lệnh cho các ngươi quay về nhân gian, tiêu diệt ngoại tặc bảo vệ sơn hà xã tắc...!
Đức Thánh Trần giơ tay lên cao chỉ ngón trỏ về phía đỉnh thiên, từ sau lưng ngài, những linh hồn binh lính Đại Việt từ từ hiện ra quỳ rạp dưới chân Hưng Đạo Vương. Nhưng nhìn tương quan lực lượng có vẻ không ổn, binh lính Champa về số lượng hơn hẳn binh lính Đạt Việt gấp chục lần.
Đức Thánh Trần nghiêm mặt hét lớn:
- Ba quân nghe rõ...! Đánh cho chúng biết nước Nam có chủ! Đánh cho đến lúc xác giặc phơi sương...! Đánh cho đến khi không còn bóng giặc trên quê hương....Đại Việt! Đánh...!
Hàng nghìn linh hồn binh lính Đại Việt xông tới đối đầu với hàng vạn linh hồn binh lính ChamPa tạo ra một khung cảnh hết sức kì dị nhưng vẫn mang đậm nét sử thi. Đức Thánh Trần đang chỉ huy binh lính bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì đó nên quay đầu lại nhìn về phía Lạc Long Quân và Phù Đổng Thiên Vương rồi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hai ngài còn làm gì nữa mà không triệu hồi binh lính hỗ trợ ta?
Phù Đổng Thiên Vương mặt sượng lại rồi gãi đầu lắp bắp:
- À ừ...! Thì mấy huynh cũng biết đấy...! Hồi xưa đến giờ đệ toàn độc hành một mình chấp tất...! Làm gì có binh lính nào đi theo đâu...!
Lạc Long Quân cũng khoanh tay nghiêm nghị đáp:
- Thì từ xưa đến giờ ta cũng toàn đánh quái chứ có bao giờ đánh giặc ngoại xâm đâu mà cần có binh lính hỗ trợ? Mà kể cả có đánh giặc ngoại xâm thì chắc ta cũng thừa sức một mình cân hết thôi...!
Đức Thánh Trần đơ người một lúc rồi nhăn mặt lên tiếng:
- Vậy mấy vị cũng nên góp chút sức lực đối đầu với hắn chứ? Chẳng lẽ lại để mình tôi đối phó...?
- Vậy thế này đi...! Phù Đổng Thiên Vương có thâm niên chống giặc ngoại xâm sẽ hỗ trợ cho Hưng Đạo Vương tiêu diệt bọn âm hồn binh lính ngoại tặc...! Còn gã râu ria kia, để ta đối phó...! Có vấn đề gì không?
Lạc Long Quân khẽ mỉm cười nhìn về phía Chế Bồng Nga như có ý thách thức, Phù Đổng Thiên Vương cũng giơ tay trên trời lôi từ trong không trung ra một thanh tre bằng sắt rồi mỉm cười hô lớn:
- Đệ chỉ chờ Lạc Tổ nói mỗi câu này thôi...! Đã lâu lắm rồi đệ không được thể hiện bá khí nam nhi...!
Lạc Long Quân giơ tay vào không trung rút ra một thanh đoản kiếm rồi lạnh lùng lên tiếng:
- Vậy bắt đầu thôi...!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
1190 chương
169 chương
58 chương
11 chương
240 chương