"Chi. . . "_Phong thật không thể ngậm được miệng lại, khuôn mặt bị trét đầy kem trắng nhìn Chi không hề chớp mắt._"Cái...!đó...." Phong nhìn chết trân cái bìa trong suốt đang đựng "chương một" của tập truyện cuối. Nước mắt không biết thế nào đã trào ra. Cánh tay chỉ mà còn run run. "Haiz.. thật ra em định viết hết rồi mới đưa chị coi, nhưng nay là sinh nhật chị mà."_Chi nhún vai_"Cũng vừa gửi scan bên kĩ thuật để lên chữ, chị có muốn xem thử không.?!" Phong, phải nói là một mớ hổ lốn các cảm xúc khác nhau nhộn nhạo rạo rực trong cuống họng không nói lên lời. Đang định mở miệng thì chợt Phong lại đóng khẩu hình lại. Mắt  híp híp, tự nhiên thấy rất đau đầu, mà cứ như bị ai trị đầu xuống vậy, nhìn hình ảnh của Chi mà từ một Chi lại "hóa" thành hai Chi. "Ừm..."_Phong lấy một tay ôm sau gáy, chớp chớp mắt xoa xoa tay một chút. Thấy hành động lạ ấy không thể không chui vào mắt Chi, thu lại nụ cười, tiến đến đỡ tay Phong, cô hỏi ngay. "Phong? Sao vậy? Mệt à?" "Không.."_Phong ngập ngừng một chút, nhưng khi nhìn kĩ thì hình ảnh vẫn bình thường mà? Mình cũng không có nhức đầu nữa.. đó chẳng lẽ là ảo giác? "..."_Phong im lặng một chút, cười cười cho có, nhưng thấy Chi yên lặng quá vì mình, sợ là mình đã vô ý làm cô ấy buồn. Phong liền đánh trống lảng._"Hây dô !!!" "Ôi !!!" Chi đang còn suy nghĩ về hành động kì cục của Phong thì Phong lại nhào người tới ôm Chi làm cả hai té thẳng xuống đất, vì Phong đã vòng tay qua ôm đầu Chi nên cú va đập không khiến cô ấy đau đớn chút nào hết. "Ưm Ưm Ưm Ưm ~ "_Phong ôm thì ôm, dụi thì dụi, đã vậy còn lấy cái bản mặt dính đầy kem dụi dụi vào mặt Chi, khiến mặt Chi cũng dính kem luôn. Cả kem cả nước mắt nước mũi. Ớn ! "Phong Phong...!chị...!thật là..._Chi thật sự không chịu được cú dơ bẩn này, trong khi đó cái bìa trong suốt kia đã văng xa, bị Hạnh lượm lấy cất trên bàn. Cả đám hùa lại chụp hình các kiểu. Cười haha ho hô rất vui vẻ. Phong thấy mặt Chi đầy kem, vừa tức cười mà tự nhiên cái bụng Phong không biết sao kêu "Ọt...ọt ..." biểu tình rất đúng giờ. Chi thực sự chưa kịp đẩy Phong ra thì vì thấy Chi vì quá gần mình, còn bị mình đè trên người, cứ như vậy đỏ mặt, Phong càng hưng phấn, nhe cả nanh ra. "Phong !!!!!" Khuôn mặt vừa bánh kem vừa nước mắt vừa nước mũi còn vừa bị cắn dính đầy nước miếng. Phong ở dơ kinh khủng luôn. Chi chịu không được la oai oái vì đau. Còn Phong vừa cắn vừa liếm hết một mảng kem trên mặt Chi. Bị Chi đẩy cái mặt ra còn cười rất tươi lè lưỡi. "Vị chủ nhân này, hôm nay không ngờ còn chiêu đãi bánh kem cho thần ngon ghê ah ~"  Phong nói xong còn ngồi trên bụng Chi, hả hê giở giọng cười ha há. Chi vì quá bực mình, vừa bực vừa mắc cười. Dám ví cái khuôn mặt cô làm bánh kem? Còn dám ngồi trên người cô mà cắn ah? Cho chết luôn !!! "Bạch Hải Phong !!!! Đi xuống !!!!" Chi biết rất nhiều thế võ, cả thế tấn lẫn thế thủ, phòng ngự, tấn công, áp chế, giáp lá cà. Thừa cơ Phong còn cười ha ha như vậy liền lấy đà, một hai tay một ôm vai một vươn ra ôm hông Phong, chân dùng sức co lại, chân trụ chân đẩy.  Khiến người kia chưa kịp hết hồn liền bị cô lấy sức nghiêng người "vật nằm" người ta cho ngã qua một bên. Cũng may Phong biết tính toán hai tay ôm đầu. Nếu không, hẳn là đầu đã đập đất cái "ầm. Vừa thực hiện xong cuộc tấn công, Chi rất nhanh lồm cồm bò dậy, quyết không để mình bị tên này xáp xáp lại lần hai. Nhàn nhã lấy khăn mùi xoa lau hết vết kem trên mặt.  "Uyển Chi !! Em chơi ác !!!"_Phong cũng nhanh chóng bật người chồm dậy. Ngồi ăn vạ dưới đất. Uyển Chi không những không bơ cô, mà còn đem cây cọ vẽ màu đen ra, kè kè vô trán Phong. "Sao nữa? Lại muốn làm thần à?"_Chi híp mắt trong nụ cười ma trá_"Lần này là thần Thê Nô nhé? Dân gian Siberian đấy? Thấy sao nào. . ." "Tôi...!chừa rồi ..."_Mặt Phong lập tức đen lại, lùi xa mấy bước. Chi trưng ra vẻ mặt hài lòng, mỉa mai._"Biết điều vậy thì tốt." Thấy Chi cứ như vậy bỏ đi cùng nụ cười, Phong cũng đành cười đắng_"..."_tay xoa xoa cần cổ, bữa giờ sao mình lại hay nhức đầu vậy nhỉ, vấn đề này cứ xuất hiện từ sau khi đi bệnh viện về cùng Chi. . . "Thôi thôi, đây nè em, ăn không?"  Thấy Phong chu môi trông rất tức tối ngồi một chỗ không di chuyển, Tư Tư còn tưởng Chi lại ăn hiếp gì cô ấy, vừa đúng lúc bánh kem được cắt ra, liền đem một đĩa với muỗng nhựa đưa cho Phong. Phong dĩ nhiên không để lộ cái suy nghĩ vẩn vơ ấy ra ngoài, rất nhanh quên đi, gật đầu cảm ơn Tư Tư. "A, cảm ơn chị, Tư Tư." "Hi ~"_Tư Tư rất thích cô nhóc này, rất ngoan ngoãn, ai như Nha Tâm, lúc nào cũng lì lợm cà nanh lanh chanh hiếu thắng chứ. Lúc đó, khi Tư Tư liếc xéo Nha Tâm, cô nàng kia lại đang đút mèo Ba Tư của Chi ăn mấy miếng kem. Nhìn cô ấy cười cười vậy, bỗng dưng Tư Tư thấy rất ấm áp a... Nhìn nhân viên của mình vui vẻ, lại nhìn Phong Phong, Chi suýt chút không nghe thấy Hạnh kế bên đang kêu mình.  "Chi ! Dzô nha ~"_Hạnh đưa ly nước chanh cho Chi, hớn hở cười. "Ừm. . ."  Chi cầm ly chanh hướng Nhã với Hạnh cụng một cái. Uống một nhấp rồi ăn bánh, lâu lâu lại nhìn qua Phong suy nghĩ lung tung. "..." Rốt cục là, chị ấy có ổn thật không nhỉ? Lúc ấy, từ cửa sổ căn phòng, ánh hoàng hôn tràn ngập ôm lấy thành phố và bờ sông Hàn huyền dịu khi trời trở mình quay sang chiều tối. Đồng hồ đã muốn xuống năm sáu giờ thì bữa tiệc của Chi và cái đám trong phòng giám đốc vẫn chưa kết thúc ah.  *Xình ình ình ình ình ....* Bánh xe của con tàu chạy trên tuyến đường ray khi nhìn gần đều khiến người ta phải bịt tai lại vì tiếng ồn nó phát ra. Tiếng ồn ấy luôn khiến con sông Hàn bị nạo vét sự an nhiên tĩnh lặng. Chuyến tàu đi Đà Nẵng chạy ngang qua con sông ấy, cũng đồng thời được tắm trong ánh chiều tà thơ mộng kia. Nhìn qua cửa sổ. Một cô gái tóc dài, mái ngang ngang, trẻ trung xinh xắn, ngồi tựa bên cửa sổ. Nhìn ngắm con sông đang sắp ôm trời đi ngủ. (ý là sắp tối trời trên con sông) mà vui vẻ. Cặp kính đeo trên cổ áo, ẩn lẫn cùng với cái vòng nạm ngọc Sapphire vừa được bạn thân của ông chủ tặng. Cô thản nhiên đùa nghịch những trò thơ dại, thở từng hơi hà vào kính, rồi lấy tay ghi trên những mảnh hơi nước đó. "Chị Uyển Chi"_cô ấy ghi lên như vậy, cùng với một hình mặt cười. *Đing Đoong Đình Đính Đoong Đoong*  Con tàu sắp cập vào ga, như thường lệ, các nhân viên bắt đầu phát loa thông báo.   ""Thông báo đến quý hành khách thân mến, xin cảm ơn đã chọn dịch vụ tàu của chúng tôi. Hiện tại chuyến tàu số 87963_AsPar đi từ Hà Nội đến Thành phố Đà Nẵng đã sắp đến ga. Xin quý khách chuẩn bị hành lý. Khi rời tàu xin nhường đường cho phụ nữ và trẻ em. Một lần nữa xin được cảm ơn vì đã sử dụng dịch vụ tàu hỏa của chúng tôi."" "Hm ~"_Cô nàng ấy vẫn ung dung nhìn về phía con sông, chẳng mảy may để ý đến thông báo vừa phát vừa rồi. Nhìn đống hành lí dày cộm ông chủ đóng gói cho đã cất dưới cái ghế. Cô không biết chuyện gì tiếp theo? Khi cô đi gặp lại cô chủ lâu năm của mình đây.!? "..." Xách hành lý trên tay, tàu vừa dừng lại, cô ấy liền bước trên thân và ra khỏi con tàu. Nhìn màu tím sẫm tối của bầu trời. Cô hít một hơi đầy không khí trong lồng ngực và thở ra. Không khí tươi mát khi đi qua những con sông luôn làm cô dễ chịu. "Xin chào, Đà Nẵng."_Rồi cô rút điện thoại và cười khi nhìn tin nhắn đã được gửi từ hơn mấy ngày trước._"Chờ em nhé, chị Uyển Chi." Cô ta xách ba-lô lên, kéo một cái va li nặng trịch, cái ba-lô của cô ấy đóng không sát, hoặc là do trong quá trình đi tàu mà đã bị hở khóa kéo, lòi ra một tờ giấy.  Là hình ảnh của Bạch Hải Phong, hình như là bị chụp lén từ buổi tiệc do tập đoàn Á Phi chiêu đãi đã khá lâu. Tệ hơn, tấm hình bị gạch chéo X bằng mực đỏ. Điều đó cho thấy sự xuất hiện của cô nàng này chẳng hề tốt đẹp. Dù khuôn mặt co ấy có thật sự là hiền dịu. Đèn đường muôn nơi đã bật lên, trời xẩm sụp về đêm tối cũng thật nhanh, thoáng đã chẳng thấy mặt trời đâu nữa. Trái ngược với không khí an bình bị cô ấy giảm gót giày đi qua. Không khí nhốn nháo ở công ty của Uyển Chi và cái đám hỗn loạn kia vẫn tiếp tục nháo nhào.  "Oaa !!! Nha Tâm !!!! Cô !!" "Ya ha ha ha !!!" Phong bị Nha Tâm chơi một cú, nhét đầy ổ bánh kem vô miệng. Nhân lúc cô ta đang ôm bụng cười, liền lấy cả dĩa bánh ập lại vô mặt cô ta. Chơi không chán, hai đứa này lại đè nhau ra vật lộn làm ầm ầm để cho Tư Tư phải chạy vô can.  "Mấy cái đứa này !!!" "Ha ha ha !!!" Hạnh nhìn Phong Phong với Nha Tâm hai đứa bị Tư Tư phạt quỳ đều thấy rất tức cười. Nhưng liền im lặng vì bị Chi lườm cho một cái. Nhã lắc đầu. Mấy tên ngốc sao lúc nào cũng há miệng to hơn người thườngvậy không biết nữa. "Cô ấy, đã đến đây rồi." Nhã vừa kiểm tra lại hộp box tin nhắn liền bất ngờ. Đưa ngay cho Chi coi. Chi không có mấy biến đổi về khuôn mặt. Trước khi coi còn cẩn thận xem chừng Phong. Thấy Phong với Nha Tâm còn cãi nhau trong khi Tư Tư la họ. Liền mới an tâm coi tin nhắn Hà Nguyên gửi cho Nhã. "Chị cho em địa chỉ nhà cô chủ Uyển Chi nha. Hà Nguyên" Tin nhắn chỉ vỏn vẹn như vậy. "Sao, cho không?" Hạnh giữ tư thế coi kịch vui, cầm ly chanh uống cạn. Hà một hơi nhìn hai người. Chi lắc đầu, nói Nhã. "Cậu nhắn cho nó là không biết nhà tớ, bảo nó ra khách sạn ngủ, rồi mai hẵng đến công ty tớ." "Ây dà dà.. sao lại nỡ đối xử với cô ấy như vậy chứ ~"_Hạnh liếm liếm môi_"Xinh đẹp vậy mà ra ngoài ngủ, coi chừng bị thịt à ~" Nhã đối với câu đùa đó mà hừ một tiếng, Hạnh liền rụt cổ. Nhưng cũng lay lay Chi, nhẹ giọng. "Hạnh nói cũng đúng đó, con nhỏ đến đây lúc tối vậy, còn không chịu kêu nhỏ về ngủ..." Chi chỉ lắc đầu. "Tớ không muốn tối nay nhà lại nhốn nháo..." Chi nhìn Phong, nói xong câu đó cũng thấy đúng đắn. Hạnh và Nhã chỉ biết nhìn nhau thở dài.  Thực tế mà nói, Chi còn muốn Phong thưởng thức một ngày sinh nhật trọn vẹn. Vì sao á? Nếu để Hà Nguyên đến thăm nhà họ, ngay lập tức còn muốn ngủ trọ, không biết Phong sẽ làm trò ầm ĩ gì nữa. Trong khi "nhóm người lớn" còn ở bên này bàn tán trong tĩnh lặng, "nhóm phá hoại" bên kia chiếm hết sự ồn ào của căn phòng. Nha Tâm không hề coi Tư Tư và hình phạt của chị ấy ra gì. Đem mặt Phong Phong nhéo ra kéo giãn. Phong cũng không hiền hơn. Đem hai ngón tay chọt vô hai lỗ mũi Nha Tâm kéo ngược lên trên. "Uông...!a...!a....!"_(buông ta ra)_Nha Tâm phì phì nước mũi "Ì...!ô...!uông...!a...!ước i....."_(thì cô buông ra trước đi)_hai bên má Phong bị nhéo muốn đỏ sưng, bèm nhèm nói cà lảm cà nhảm. Thật sự, Phong vẫn chưa biết gì. Nhưng mắt trái cô giật giật. Có phải sắp có nguy hiểm gì không. Sau đó, đến tận hơn chín giờ đêm. Phong và cả đám vẫn không ngớt chơi đùa. Đem Uyển Chi ra chơi luôn. Chụp hình, trét bánh kem, phá hoại. Ồn ào cho đã.  Bữa đó thật vui. Nha Tâm đè Tư Tư ra chọc cho chỉ điên lên mà đem rồi ra đập phá. Hạnh kéo Nhã lại hôn tình hơn cái bình. Còn Phong, chỉ lẳng lặng bước ra lang cang. Chi thấy thiếu thiếu một người, tìm mãi cũng thấy bóng dáng Phong ngoài hành lang đang vẫn vơ huýt sáo, đi ra theo. Vòng tay từ sau ôm Phong. Dựa mặt mình vào lưng cô ấy. Nhưng lúc thế này, cùng nhau đắm mình trong an bình, cùng nhau tận hưởng bầu trời. Cùng nhau trao nhau hơi ấm. Thật tuyệt vời và an yên. Phong im lặng. Dù biết CHi ôm mình, cũng đặt tay lên vòng tay của cô ấy, rồi im lặng. "..." "...." Thật lâu, họ vẫn không lên tiếng. "Có phải..."_Phong mãi cũng nói, giọng khàn khàn_"...!Nếu...."_Phong thấy rất khó nói, nói xong lại im lặng rồi lại mở miệng_"Em.. hoàn thành.. thực lòng tôi sẽ.. " "Đừng..."_Chi lắc đầu phía sau, đem mấy cọng tóc mái dụi trên lưng Phong_"...đừng nói.. gì cả..." Chi dựa người vào Phong càng mạnh. Cô biết chứ. Ngay từ khi cô muốn vẽ và bắt đầu vẽ trang đầu tiên của chương mới. Cô đã biết rõ. Chuyện sẽ ra sao nếu cô kết thúc. "...Vậy sao. . "_Mí mắt Phong chùng xuống. Cố ngăn không để nước mắt một lần nữa trào ra. . .  "Phong. . ." Chi cũng thấy mình, có chút ích kỷ, vừa muốn hoàn thiện ý muốn của cô ấy nhưng cũng vừa muốn cô ấy ở lại, dù cô ấy không phải người của thế giới này.. có quá tham lam không. "Chi..." Hạnh với Nhã ngồi một hồi, Nhã mới nhớ cái bánh kem còn dở, định ra kêu Chi vào, thì Hạnh cản lại. Lắc đầu. "Để họ ở đó một lúc đi. . ." "Ừm.."_Nhã hiểu ý, nhìn bóng lưng hai người ôm nhau từ phía sau, bóng tối đã phủ xuống, chỉ thấy, bây giờ. Như chỉ có, một người ở đó mà thôi.  Đêm tối thật khiến cho nhiều cảm xúc khó bộc phát trỗi dậy. Phong im lặng, nhưng mắt đã đỏ hoe, không thể cản bản thân ngừng nhớ lại từng khoảnh khắc mà mình và Chi từng trải qua. Không thể cản lại mình muốn đau khổ vì sắp phải chào tạm biệt. Chi cũng vậy, mũi Chi đã cay cay, tâm đã thực sự mất mát, chỉ còn tám chín chương, trong tầm cỡ hai ba tháng hoặc nếu nhanh thì chỉ năm sáu tuần nữa thôi. Nếu cô muốn. Cô sẽ ngay lập tức hoàn tất chúng. Cô đã viết bản thảo rồi mà. . . Cảm giác mất mát khiến tâm như bị dao cào xé. "Chi. . ." Phong bất giác gọi, người đang vùi mặt thút thít trên lưng cô nhìn lên. Vâng. . . ?" "Dù chỉ là. . . do tai nạn mà bị đẩy ngã ra ngoài này. . . Tôi cũng. . . rất vui. . . Khi được quen biết. . .em" Phong nói mà không nhịn được nữa, nước mắt chảy, quay mạnh người lại, ôm Chi vào lòng. Phong biết, sau khi nghe xong, nước mắt Chi đã trào ra rồi.  Cô cố ý ôm thật chặt, mong là áo mình sẽ lau hết được nước mắt, mong rằng cái ôm ấy cản được tiếng nấc của Chi không quá vang vọng. Phong nhìn vào trong, thấy Nhã, thấy Hạnh, thấy cả Tư Tư, cả Nha Tâm. Cô cũng bật khóc, khóc to hơn. Thời gian không bao giờ là quá nhanh hay quá chậm, gặp mặt phải có chia ly, có tiệc phải có tàn. Nhưng nếu được chọn, cô còn muốn, ở lại đây, cùng những người bạn mới gặp này, lâu thêm chút nữa. . . Khóc đủ lâu. Đứng ngoài cho đến khi đêm đủ lạnh. Phong khoác cái áo cho Chi. dùng hai tay và nụ cười y như thường ngày, y như lần đầu gặp, dùng chúng, lau nước mắt trên khuôn mặt Chi. Cô ôm cô ấy. Phong ôm Chi ấy, chưa bao giờ, thực sự, chưa bao giờ thấy chúng là đủ. Cũng như tình yêu vậy, dài và dai, chưa bao giờ yêu ít hơn hôm qua, nhưng chưa bao giờ mong sẽ ngừng yêu vào ngày mai.  Phong ôm Chi, cọ cằm lên tóc Chi. Rồi nâng cằm Chi lên, mắt Chi vẫn còn rơm rớm nước. Phong hôn. Nhắm mắt lại. Và hôn. Cũng chẳng biết người kia có mở banh mắt hay mang biểu tình gì nhìn mình. Chỉ biết, là hôn thôi. "Ưm..." Chi cũng hôn lại, hương vị Chocolate đâu mất rồi? Sao chỉ còn lại, thật mặn và đắng, hương vị nước mắt? Lẫn trong vị kem sữa vừa được ăn và hương chanh thanh mát. Hòa trộn lại. Chúng ồn ã như sự đau đớn trong hạnh phúc cứ dâng đến tràn ngập lồng ngực hai người. 12 Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com Trước Sau