Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em FULL
Chương 19
Chi mơ mơ màng màng tỉnh tỉnh mê mê mở mắt dậy..
Đây không phải là cái xe cô vừa lên cùng Phong Phong, cũng chẳng phải ở nhà cô, ngơ ngác nhìn quanh.
Chi tự hỏi không biết mình đã lạc đến nơi nào....
*Xoảng!!!!*
Tiếng thủy tinh vỡ làm cô quay đầu nhìn, lập tức nhận ra hình ảnh ba mẹ đang cãi nhau, mảnh gương mẹ cầm trên tay bị đập vỡ, rồi thấy ba tát mẹ.
Mỗi lần nhìn cảnh tượng này Chi đều sợ hãi ôm mặt khóc, ngay bây giờ cũng vậy.
Cô đứng ngay sau lưng một Chi khác, cô đứng sau cô bé ấy và nhìn thấy cô bé ấy khóc mà không thể làm gì được.
Chi còn thấy, mẹ cô, kế bên bà ấy, bóng dáng một ai đó đang can ngăn hai người lớn tiếng.
Dù bóng người ấy cũng bị ba cô la mắng đánh đập.
Đây là khoảnh khắc khi còn rất xưa, nhà cô có lần làm ăn thua lỗ nên bị siết nợ...
Ba mẹ cô vẫn cãi nhau, tiếng rất lớn, nhưng dường bị nhòa đi, rồi thân thể họ như khói vỡ vụn ra từng mảnh.
Cô bất động nhìn họ.
Trong cơ hoảng sợ, Chi thậm chí còn không hiểu vì sao, nhưng không thể tự chủ được bản thân chỉ biết đứng chết lặng.
Thế rồi lại là khung cảnh khác, *chát* một cái tát như trời giáng vào mặt cô, chính là ba cô khi cô cự tuyệt mong muốn cô phải theo chân công ty của ông, nhất nhất theo ngành họa sĩ này.
Cô lại nhìn thấy mẹ can ngăn ông không đánh tiếp.
Cô cảm giác như đầu óc có phần hỗn loạn khó chịu, tất cả hình ảnh này đều là quá khứ của cô, từng chút từng chút bị bới lên thật khó coi.
"Không đâu không đâu...!chỉ là mơ thôi...!mơ thôi...."_Chi nhắm tịt hai mắt lẩm bẩm liên tục như đọc bùa chú, khụy người xuống, hai tay ôm đầu cố gắng quên đi những gì vừa xảy ra thì lại nghe thấy tiếng anh trai mình.
"Bé Chi, sao em lại ngồi đây?"
Chi ngớ người, mở mắt nhìn lên, anh hai cô đang ở trước mặt cô, nhưng là bộ dáng của đứa trẻ mười bốn tuổi, còn Chi lúc này cũng bị thu nhỏ người, chỉ là cô bé vừa bước vào trung học cơ sở được hai năm.
"Anh...!hai...!?!"_Chi lắp bắp nói với người con trai đó.
Anh ta mỉm cười trìu mến xoa đầu cô, cảm giác ấm áp y như khi còn bé thơ..
Tận hưởng cái xoa đầu đấy chưa được lâu, Chi chợt như sợ hãi nhớ ra gì đó, một tay nhất quyết nắm chặt tay anh hai đang xoa đầu mình không buông.
Cảm giác mất mát lấp đầy trái tim cô muốn nghẹn thở, đúng như cô nghĩ, ngay sau sự ôn nhu đó, anh ấy rời đi.
Cô nhìn thấy anh ấy không còn bên mình nữa, quá khứ, vì bảo vệ cho cô trong lúc cả hai cùng đi về nhà, anh bị tai nạn xe.
Rồi qua đời...
Chuyện cũng rất lâu rồi, trong nhà bây giờ ai nấy cũng đã thỏa thuận không nhắc tới nữa.
Nhưng nó là một vết thương lòng lớn trong tâm trí Chi, không thể buông bỏ, anh hai, là người rất tốt với Chi.
Cũng là lí do ba cô luôn áp đặt cô phải làm như thế này như thế kia, rốt cục cũng là do ông ấy quá nhớ người anh của Chi.
Anh ấy tài giỏi, mạnh mẽ, hơn hẳn cô về mọi mặt, nhưng lúc nào cũng rất tươi cười hoạt bát.
Còn Chi, ngay từ nhỏ, đã tự lập cùng lãnh mạc, so với anh là mặt trời nụ cười của cả nhà, cô chỉ là ánh trăng, lạnh lẽo và trầm mặc...
Chi muốn tỉnh dậy, thật đấy, thật sự muốn tỉnh dậy.
Cô cắn ngón tay thật mạnh, nhưng chả đau gì cả.
Chi vẫn lạc, lạc trong cái nơi quỷ dị không lối thoát này, chịu không nổi, cô vùng chạy, dù chẳng có con đường nào, cô vẫn muốn thoát khỏi đây, thật sự muốn tỉnh lại ngay lập tức.
"Uyển Chi ~ "_Một giọng nói quen thuộc đến đáng ngại, cô không nhìn cũng nhận ra, là Tiến Dĩ, đang nâng ly rượu chào mời, anh ta cười nửa miệng nham hiểm, bàn tay cầm ly rượu thả ra, cái ly rơi vỡ, thứ chất lỏng sánh đen đen đỏ đỏ bên trong văng tứ tung, từ nơi rơi vỡ tạo thành một lỗ hõm đen xoáy.
Nhưng cô không nhớ rõ, không nhớ rõ khuôn mặt hay ánh mắt của tên đáng ghét đó...
Như tạo thành một chiều không gian khác.
Tiến Dĩ nhìn cô, không cười không nói, rồi quay lưng đi, khoác tay người con gái của anh ta, ở lại chiều hình ảnh này.
Còn Chi đứng đó, mặc cho mình bị cuốn trong dòng xoáy kia đến một nơi khác, cảm giác bản thân mệt mỏi rã rời, rồi biến mất.
"Đây là..."
Chi cảm giác đầu óc choáng váng, lúc đầu còn ngỡ mình đã tỉnh dậy, nhưng có vẻ như không phải? Cô cảm giác được nơi này, căn nhà ở Đà Nẵng quen thuộc, nhưng lại tĩnh lặng đến kinh khủng.
Căn nhà cô biết phải có cả Phong Phong, và bé Mun nữa...!Không phải...
Như thế này...
"Oi ~ Uyển Chi ~"
Chi giật mình, thân thể cứng đờ vì mệt rã, ngay phía sau lưng cô, nụ cười của Phong tỏa sáng như nắng mùa đông.
Mái tóc vàng ánh kim hòa cùng màu nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, Phong đang nhìn cô với ánh mắt nâu sáng loáng, luôn là hình ảnh thân thuộc..
Khiến cô chỉ muốn khóc ngay lập tức mà đánh vào cái mặt nham nhở của hắn cơ.
Nhưng thứ mà Phong cầm trên tay mới làm Chi kinh ngạc.
"Cái đó..."_Tay Chi khựng giữa không trung, còn Phong, huơ huơ một cuốn truyện tranh, vẫn là điệu cười thoải mái trêu chọc.
"Uyển Chi, em cũng thật ác, vẽ xong lâu rồi mà vẫn giấu tôi hay sao?"_là chê trách.
Quyển truyện số bốn mươi chín đang trên tay Phong, đã được đóng bìa cẩn thận, rất đẹp mắt, dù Chi nhìn không rõ mặt bìa.
Chi đứng sững người, nhìn người kia vẫn còn nét cười trên mặt, cười đến mất tự nhiên nhăn nhó.
Phong thảy cuốn truyện ra giữa cả hai, cuốn truyện ấy lơ lửng giữa không trung, các trang sách lật lật lật nhanh thật nhanh, như tạo thành lốc xoáy.
Đứng ở bên kia, Phong vuốt mái tóc, cái hành động cao ngạo của cô ta vẫn y nguyên, nhưng Chi nhìn thấy, khuỷu tay ấy, màu da ấy, đang biến mất.. dần !!??
"Phong !!"_Chi bàng hoàng la lên, nhận ra cuốn truyện cũng đang tan nát theo từng nhịp lật sách.
Phong vẫn giữ nguyên vẻ cao ngạo nham nhở, chỉ là từng mảnh da trên người cô ấy đang từ từ tróc ra, một phần chảy xuống như màu nước, còn mái tóc vàng kia nát vụn trong gió, tạo thành những mảnh giấy xám bay vương vãi...
Chi thở dốc, cảm giác như tim bị ai bóp nghẹt, cô mệt đến như không còn một sức nữa, mọi thứ.. thật nặng nề...!ngay cả là hơi thở của bản thân...
Màu nước.. giấy xám scan vẽ...!cô ấy.. đang trở về thành một bức tranh....
"Không !!!"_Chi cố chấp la lên, dù mệt vẫn vùng sức chạy đến, ngang qua quyển sách đã nát vụn hơn phân nửa, Phong Phong, lúc này chỉ còn lại một thân trên của cơ thể người cô ấy.
Chi vùng chạy tới, dang mạnh tay ôm lấy thân ảnh kia, muốn ôm lấy để giữ cô ấy lại, hận không thể hòa cô ấy vào cùng thân thể mình, nhưng khi tay Chi vừa như ôm được hông người đó.
Cả thân người Phong liền nát tan ra trong gió...
Vỡ vụn.
.
Chỉ còn lại ít thanh âm..
.
"Vĩnh .. biệt...!nhé ..."_Lời Phong nói vẫn ấm áp như vậy.
"Khônggggggggggggggggggg!!!!"_Chi gào lên, tại sao.. những người quan trọng với cô.
Cô đã chấp nhận quá khứ rồi, vậy nên tương lai này, cô phải giữ cho bằng được.
Đừng cứ lần lượt bỏ cô mà đi như vậy chứ !!!.
"..."
"..."
"!!!!"
Chi vùng dậy, đạp một phát mạnh khiến cái chăn đắp ngang người cô bị bay thẳng xuống.
Mồ hôi đầy người, Chi bần thần nhìn xung quanh.
Mãi mới hoàn hồn.
Được rồi được rồi cô khẳng định, cô sợ hãi cái giấc mơ đó lắm rồi, nhưng nó ám cô suốt.
Nhìn xung quanh, nhận thức lần nữa đây là phòng ngủ nhà cô và không phải mơ.
Chi thu lại bộ dáng lãnh đạm.
Đôi mắt chuyển hóa nhanh như lật tay, lạnh lẽo cùng cô độc.
Chắc còn hơi suy nghĩ vì cơn mơ nên CHi không nhận ra cơn đau nhẹ trên môi mình.
Tuy vậy, bộ đồ cô mặc vẫn chưa thay ra, ánh sáng từ cửa sổ đã nhạt chiều tối, trở thành ánh hoàng hôn rực lửa.
Từ đây nhìn ra, đẹp tuyệt vời.
"Ngoao....."_Con mèo Mun bị Chi trở dậy làm cho giật mình chạy khỏi giường, giờ bò lại trên giường, cuộn tròn vài vòng kế bên cô rồi lại cố ý dụi mình vào Chi mà ngủ.
Khí lạnh hơi nước báo cho Chi biết các đây vài chục phút nơi đây vừa kết thúc một cơn mưa, nên cái ấm áp của lông mèo dụi vài, thật thoải mái.
Chi nghe có tiếng bước chân trên cầu thang.
Sau đó một tên ngốc vẫn hoàn ngốc ló cái đầu vào, cùng thanh âm lanh lảnh của hắn.
"Nào nào Mun à, mau xuống có cơm ăn rồi nè.. để cho chủ ngươi.....!ngủ......"
Thò đầu vô, Phong vừa nói xong liền nhận thức được ánh mắt Chi đang nhìn mình.
Lưng liền đổ mồ hôi.
Không phải chứ, mới mấy phút trước lên đây còn ngủ rất say mà.
Nhìn ánh mắt kia như đạn như dao găm vào người mình.
Phong hoảng sợ, thôi rồi, không lẽ việc mình hôn trộm cô ấy đã bị phát hiện.?!
"Phong Phong..."_Chi lên tiếng.
"A...!ân...?!"
"Tôi ngủ...!bao lâu rồi?"_Chi cố kìm một chút run rẩy còn chưa kịp nguôi, nhưng ánh mắt "không có gì xảy ra" của cô đã hoàn tất việc đó.
Nhân ra mình hình như không bị phát hiện, Phong cười tươi.
"Ba bốn tiếng rồi, em ngủ trên xe, tôi cũng không muốn kêu dậy, nên tranh thủ bế em lên đây, phần tôi thì chụp vài ba bức ảnh để .. để thử máy ~"
"Vậy à.?"_Chi đáp gọn lỏn
"Ừ ~ "_Phong nhún vai, thực ra đang rất hoan hỉ giấu giếm cái usb riêng mà trong lúc Chi ngủ trên xe cô đã đi mua về.
Trong đây toàn là bảo vật hình ảnh của Chi.
Nhất định không bao giờ nói ra !!! (Ngươi không có tiền đồ !!!).
Phong thấy sắc mặt Chi tuy như mọi ngày, nhưng lại có gì đó xuống sắc, cảm giác cô ấy chắc ngủ không ngon.
Liền mở đường một cuộc trò chuyện mới.
"Em đói chưa? Ngủ không ngon phải không? Có muốn ăn gì không? Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi đó nha."
"..."_Chi lắc đầu, vừa phiêu lưu trong cả dãy ác mộng thế thì ăn uống tâm trạng ở đâu nữa mà ăn, thế nhưng Phong vẫn kiên trì tiến tới chỗ Chi ngồi bế xốc cô lên.
"Lắc lắc cái gì.. đi ăn nào..."_Phong nhe nanh cười khì khì, không để Chi vào mắt.
"Phong!!! Bỏ xuống!!!"_Chi bị một cú làm kinh hách, thân người lơ lửng trên tay người khác cô không quen, liền ra lệnh trừng mắt.
Nhưng Phong vẫn nhởn nhơ bế cô đi như không có hề hấn gì đến hắn.
"Bỏ xuống chưa !!!"_Vẫn trừng mắt ra lệnh.
Từ lúc nào tên này không chịu nghe lời cô nữa rồi?!
"Khô.....ông bò...!o....ỏ!"_Chi đem tay một tay bấu lên áo Phong, một tay nhéo cái má phính phính kia kéo căng ra.
Khó khăn nói chuyện, thế nhưng Phong vẫn nhăn nhở cạp lấy cái tay đang làm bên gò má cô đau điếng, nhai lấy.
Chi bị đau liền rụt tay lại, trong khi Phong bế cô xuống cầu thang thì cô đem cái tay dính cả vết cắn cùng đầy nước miếng kia lau hết lên vai áo Phong.
Phong hừ một cái.
"Uyển Chi, em không ngờ lại chơi thật bẩn."
Chi không thèm chấp hắn, mỗi bước xuống cầu thang của Phong đều nặng khiến hai người đều bị rung lên.
"Cũng là do chị !!"_Chi nhăn mặt_"Sao lại lôi tôi xuống đây hả?"
"Cho em uống chút gì đó, ăn chút gì đó, ăn bánh uống trà thư giãn, em coi em đi, đều đã bị thấy gì lại khiến bộ mặt khó chịu ra như vậy...!"_Phong đặt Chi ngồi trên một cái ghế trong phòng bếp, nhìn cô nàng kia còn khó chịu với mình, không nản chí lấy ngón tay day day trán cô ấy.
"..."_Mặt Chi hơi giãn ra, cuộc cãi nhau vừa rồi đã làm cô quên mất một phần giấc mơ kia, sự ôn nhu ấm áp Phong mang lại luôn khiến Chi nhẹ lòng hơn, thấy Chi có vẻ ổn hơn.
Phong liền hắc hắc cười.
"Em ở đây, đợi tôi đi pha trà, liền sẽ quay lại".
"Ân..."_Chi gật đầu.
Nhưng vừa thấy Phong rời khỏi mình, tâm liền như bị xé nát, đồng tử co rút lại.
Chi nhớ ra hình ảnh Phong trong cơn ấy, cũng là nụ cười luôn đem lại ánh nắng ấm áp kia bị tan biến đi.
Không nhịn được gọi.
"Phong Phong !!"
Tiếng gọi nhanh mà dứt khoát làm Phong đang đổ nước sôi vào ly trà xém nữa bị phỏng.
Giật mình Phong chớp mắt.
"Ân? Làm sao vậy?"
Vì Phong và Chi đang bị cách biệt bởi bức tường mỏng ngăn đôi phòng bếp, cô chỉ có thể nghe được tiếng Chi nói nho nhỏ.
"Chị...!vẫn còn đó chứ?"
"Phì...!tôi biến đâu được bây giờ?"_Phong phì cười nhưng lòng một bụng lo lắng, sao tự nhiên nay lại có dáng vẻ của sự rụt rè vậy, chú mèo con nay lại bị thương ở đâu nữa rồi.
"...."_Chi im lặng, Phong không nghe thấy gì nữa.
Chắc giận vì bị trêu chọc rồi chăng?
Phong đâu biết, bên kia đang nở một nụ cười nhạt, biến mất, chỉ là chưa thôi chứ gì.
Nhưng thật may là đây không phải cơn mơ kia.
Chi nghĩ, không lẽ đó như hồi chuông cảnh báo, nhất định giữ chặt Phong hơn nữa.
"Nya ~ đừng nghĩ nhiều nữa mà, nè, uống đi, tốt cho sức khỏe lắm đó."_Phong sau lưng đầy mồ hôi vì sợ người này sắp la mắng, đành là pha trà nhanh rồi đem ra giải hòa.
Chi vốn không nhỏ mọn như vậy, lại nghĩ Phong có ý tốt mời mình.
Nhất định không thể không uống.
Hai người hai cực suy nghĩ.
Lúc đó, cái đuôi của con mèo Mun vụt qua mắt Chi, cả người nó bám lên lưng rồi đu thẳng lên người Phong, dụi dụi mặt lên má Phong, rồi như cũ làm ổ trên đấy không chịu xuống.
Phong lắc đầu bó tay.
Hơi ra ý xin lỗi Chi.
Sau khi Chi gật đầu liền xuống gian bếp lấy một chén cơm trộn cá mòi.
Con mèo háu ăn liền bị dụ ra một góc.
Phủi phủi tay đi ra chỗ Chi, lại thấy Chi ngạc nhiên nhìn ly trà, Phong thấy lạ.
"Sao vậy? Không uống được à?"_Phong lo lắng.
"Không có.."_ánh mắt Chi dừng từ chén trà, lại nhìn lên Phong_"Trà...!hoa cúc?"
"Ừm.
Cô nhận ra ngay à?"_Phong vui vẻ kéo ghế ngồi xuống_"Trà này có nhiều tác dụng, mất ngủ, giải độc, dạ dày, mát gan...!Trước đây tôi theo học Đông y nghe người ta nói rất nhiều..."
(còn cả tác dụng cho người bị đau bụng trong mùa dâu nữa :3 cái này chị em biết nè :3 có gì lên gu gồ tra nữa nha :)))) ai có mất ngủ, mời uống thử xem ?!)
"A.. hiểu rồi.."_Chi gật gật đầu để Phong thôi lải nhải, uống thêm ngụm trà, Chi nhìn Phong_"Chị ăn gì chưa?"
Phong lắc đầu.
"Có đói không?"
"...không?!"_Phong lắc đầu nữa_"Chi đói sao, tôi làm cho em ăn?!"
"Không cần.."_Chi nhún vai,_"..tôi chỉ muốn hỏi là...!chị có nhất thiết cần ăn tối không?"
Chi lại như sắp yêu cầu gì đó, Phong nghĩ nhưng không bày tỏ ra mặt, làm bộ suy tư một lát.
Phong ngúng nguẩy suy nghĩ, rồi cười cợt_"Tôi không thấy đói chút nào, nên không ăn cũng chẳng sao ~"
"Vậy sao..."_Chi gật gù nhận ra, rồi đem ly trà nóng thổi thổi, uống thêm một ngụm, trà ngọt mà hơi đắng, uống ngon lắm.
"Sao vậy?"_Phong không phải nhiều chuyện, dù là dạng sẽ tuân lệnh khi nhờ vả, nhưng là một kẻ quan tâm theo cách biết bày tỏ.
Sẽ không quá tọc mạch hỏi han nhiều, chỉ âm thầm ở cạnh và lo lắng khi cảm khái bạn cần mà thôi.
"Tôi...!muốn.. ngủ.."_Chi ngáp một cái, mấy ngày nay bận bịu bao nhiêu là chuyện, muốn ngủ cũng khó mà ngủ ngon được.
Oài ~
"Ách..."_Khác với suy nghĩ của Chi, Phong ngạc nhiên ra mặt, gì cơ, cô ấy vừa ngủ bốn tiếng liền, giờ lại muốn ngủ nữa sao?_"A.. được thôi, vậy em lên phòng đi, dưới đây để tôi dọn.."_Phong đứng dậy đẩy ghế định bước ra ngoài, cũng thấy được Chi đang mệt mỏi, sắc mặt cũng chưa tốt lên được bao nhiêu.
CHắc ngủ thêm sẽ khá hơn không?
"A..
Chi?"_Nhưng Phong chưa kịp ra ngoài thì tay áo đã bị Chi nắm lấy, lần đầu tiên cô ấy có vẻ yếu đuối này trước mặt mình, hay là do mình hoa mắt.
Chi với vẻ mệt mỏi, tay nắm tay Phong cũng yếu ớt, gạt cái sẽ thoát được ngay, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt kia lại kiên định.
Thật không đâu vào đâu cả.
Nhưng đó chính là hữu chiêu mà nữ giới hay sử dụng, dáng vẻ khiến người ta muốn bảo vệ và cưng chiều.
"Chị...!ngủ cùng tôi nha?"_đôi môi hồng nhạt kia mấp máy, không phải là yêu cầu suông đâu, Chi thật sự không muốn gặp lại giấc mơ đó nữa, muốn có PHong ở bên, sẽ đỡ lo hơn, không phải sao.
Hơn nữa, cô
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
80 chương
93 chương
40 chương