Edit: Cháo Đi vào cửa hàng, có hai cậu trai Omega tuổi xấp xỉ Quý Thời Dương vây cậu lại: “Tôi mới thấy cậu bước xuống từ một chiếc xe chanh sả, sáng nay cậu không đi làm do có chuyện liên quan đến nó đúng không?” Cậu trai cười hì hì, lời nói ra có ba phần hóng hớt hai phần không tin tưởng còn lại bao nhiêu thì mang theo ý ghen tị trong đó. Truyện Phương Tây Quý Thời Dương nghe mà hãnh diện, hai tên này bình thường toàn khoe khoang có A nào đó vừa ý cậu ta rồi thì B nào kia tặng quà các kiểu, mỗi lần cứ phải kéo Quý Thời Dương vào nói cùng. Cậu nhớ rõ nhất câu ‘B các cậu cuối cùng cũng sẽ kết hôn với B thôi đúng không?’ Vào năm 23 tuổi, rốt cục thì Hoắc An cũng đã cho cậu mặt mũi thỏa mãn hư vinh một lần. Cậu dương dương đắc ý nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Ừ, đó là xe của A nhà tôi, ảnh dẫn tôi đến từ chức. ” “A nhà cậu?” “Từ chức?” Hai cậu trai đồng thanh mở miệng, vô cùng kinh ngạc. Đúng lúc này bà chủ đi ra, “Cậu muốn thôi việc?” Bà chủ là một Beta mập mạp, bà ngáp một cái phẩy tay nói: “Đừng làm rộn, không thể dựa dẫm vào A được đâu. Tôi xem như cậu chưa nói gì nhé. ” Quý Thời Dương hơi khó xử, có chút xấu hổ: “Bà chủ à, tôi mang thai, muốn nghỉ thai sản. ” “Cái gì?” Cả ba người cùng đồng thanh. Bọn họ vây Quý Thời Dương lại, quan sát từ trên xuống dưới: “Chẳng lẽ cậu là O dùng thuốc ức chế?” Quý Thời Dương lúng túng lắc đầu: “Không phải!” Cũng may Hoắc An đột nhiên xuất hiện giải cứu cậu: “Bà chủ, chuyện từ chức cứ quyết vậy đi, chúng tôi về trước. ” Anh ôm lấy eo Quý Thời Dương đi ra ngoài, để lại mấy người kia đang hoang mang. Sau khi ngồi vào trong xe, mặt Quý Thời Dương tràn đầy vẻ sùng bái: “Anh đẹp trai quá đi. Thể diện của em nhờ anh hết đấy. ” Cậu vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, dương dương đắc chí. “Tôi nghe thấy, em nói tôi là A của em. ” Hoắc An đột nhiên mở miệng. Quý Thời Dương dừng lại, “Ơ, cái đó ấy hả… anh nghe em giải thích. ” Hoắc An mím môi, lạnh lùng nói: “Tôi không nghe. ” Lời này nói ra từ miệng anh nghe cứ là lạ, Quý Thời Dương bị đấm bay mất mười nghìn điểm. “Rồi rồi, anh là A của em, được chưa. ” “Sao lại thêm ‘được chưa’ vào làm gì? Miễn cưỡng vậy à?” Hoắc An dùng ánh mắt lạnh như băng quét về phía cậu. Quý Thời Dương cứng người lắc đầu một cái: “Không, không miễn cưỡng…” Rốt cục cũng hài lòng, anh khởi động xe: “Chút nữa mua bưởi cho em ăn. ”.