Không biết đã qua bao lâu, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng trẻ con khóc dữ dội, mọi người rối rít thở phào nhẹ nhõm. Một lát sau, bác sĩ ôm bé con ra: “Chúc mừng mọi người, là bé trai Omega. ” Hoắc An nhìn bé con, hỏi: “Vợ tôi thế nào?” “Cậu ấy rất ổn, một lúc nữa y tá sẽ đẩy cậu ấy về phòng bệnh. ” ! Lúc Quý Thời Dương tỉnh lại, hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết. Cậu thấy Hoắc An và cả cha mẹ mình vây quanh giường cậu, “Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Đau không?” Quý Thời Dương lắc rồi lại gật, trong lòng nhớ thương bé con: “Cục cưng đâu?” Mạnh Bình nghe vậy vội ôm đứa bé qua: “Ở đây. ” Nói xong, nhìn cậu đầy thương tiếc, “Vất vả rồi. ” Quý Thời Dương nhìn cục cưng một cái, chê bai nói: “Xấu quá đi. ” Nói xong nghĩ một chút, “Omega?” “Không xấu đâu, trẻ con mới sinh ra sẽ vậy. ” Trương Linh giải thích. Hoắc An nói: “Ừ, cục cưng là Omega. ” Quý Thời Dương mất sức nhíu mày: “Em là B anh là A lại sinh ra O. ” Hoắc An vén tóc trước trán cậu, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Nghỉ ngơi cho khỏe đi. ” Quý Thời Dương cũng cảm thấy mệt mỏi bèn nhắm mắt lại. .