Thiếu niên nói một cách khó hiểu, có lẽ trên thế giới chỉ có mình tôi biết.
Tôi biết nơi cậu đến, quá khứ của cậu, mọi thứ về cậu mà người khác sẽ không hiểu.
Đã từng yêu, oán hận cũng nồng đậm.
Nhưng bất luận thế nào cũng không ai có mối quan hệ sâu sắc như tôi và cậu.
Vậy nên có thể....!đừng nhìn người khác được không.
Bước chân Sở Ân nháy mắt khựng lại.
Lục Chẩn lại hít một hơi thật sâu.
Ghen tuông khiến con người ta mất trí.
Anh vốn dĩ không định hỏi sớm như vậy.
Anh chỉ mơ hồ suy đoán.
Có thể đoán được đèn led bất thình lình rơi, lưỡi rao rớt từ trên trời xuống, quả bóng rổ bỗng nhiên nổ tung, cửa kính vỡ, trận mưa tuyết đến quá đúng lúc...!có một loại quen thuộc tựa nhau.
Nhưng Lục Chẩn không biết chính xác cô có thể ảnh hưởng đến mức nào và ảnh hưởng đến những sự vật xung quanh bằng hình thức gì.
Vì thế câu hỏi này của anh rất mập mờ, có thể có nhiều cách trả lời khác nhau.
Mạch suy nghĩ của Sở Ân đồng điệu lạ thường với anh về điểm này.
—— Tên chó đã phát hiện ra gì rồi?
Được rồi, đúng là đèn led đột nhiên rơi xuống...!có cảm giác hơi quen thật...
Nhưng theo lý thuyết, một nhân vật chưa thức tỉnh được ý thức của bản thân trong sách thực sự có thể nghĩ đến những thứ siêu nhiên như vậy ư? Cho dù Lục Chẩn là nam chính thì cũng không nên biết thế giới này là một quyển sách, và càng không nên biết có người có thể sửa đổi nội dung cốt truyện.
Sở Ân nhanh chóng nghiền ngẫm, nhận ra ý tứ của câu nói này rất mơ hồ, chừng như đang đợi cô trả lời.
Nếu cô phản bác lại theo bản năng, nói không chừng Lục Chẩn có thể đoán ra được nhiều thứ hơn.
Chó Lục! Nham hiểm xảo trá!!
Trong nửa giây, đầu Sở Ân xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, cô hơi nghiêng sang, vẻ mặt ngạc nhiên: "Làm sao, muốn tôi bồi thường hả?"
Lớp vỏ bọc học sinh ngoan ngoãn trước kia đã mất, cô nhất định phải khoác lớp vỏ bọc quan trọng nhất này thật tốt.
Dù sao dọc đường cô đã hành Lục Chẩn không ít lần nên vẫn có hơi chột dạ.
Bây giờ chắc chắn Lục Chẩn chưa thật sự đoán được gì, về sau cần cẩn thận hơn.
Lục Chẩn đại khái có thể đoán được cô đang nghĩ gì, vì vậy bèn đè trái tim vội vàng dò xét xuống.
Anh biết mình không thể dồn ép quá mạnh.
Hiện tại còn rất nhiều việc phải làm, cũng cần một thời gian nữa mới có thể kiểm chứng rõ ràng "siêu năng lực" của Sở Ân.
Lục Chẩn bắt đầu cảm giác hẳn có một loại nhân quả nào đó đã được định trước trong số mệnh con người.
Trong kiếp trước của anh...!về sau, không biết thế giới tiếp tục vận hành như thế nào.
Bây giờ cả hai người bọn họ đều trở về một năm này, có lẽ ưu đãi mà thế giới đã cho Sở Ân âm thầm phối hợp với một số logic trong quy luật vận hành.
Anh rất mong chờ tất cả những khả năng có liên quan đến cô.
Lục Chẩn khom lưng nhặt chiếc ván tròn vỡ một nửa trên mặt đất lên, cúi đầu nở nụ cười: "Không cần, tôi đền."
Sở Ân ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi thật sự rất nghèo."
Nghĩ một hồi lại thấy không đúng: "—— Nhưng đáng ra cái đèn này phải do bệnh viện đền chứ..."
Nói xong suýt thì cắn trúng đầu lưỡi.
Rơi vào bẫy logic của tên chó, ngầm thừa nhận việc đèn led rơi xuống có liên quan tới bọn họ—— Sau khi Sở Ân kịp phản ứng, cô lập tức sửa lời: "Ừm, có điều cứ vậy đi, tôi có việc phải đi trước."
Lục Chẩn gật đầu: "Được."
Lần này cô rời đi không để lại bóng lưng tuyệt tình nữa mà cúi đầu bước rất nhanh, như thể muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Lục Chẩn nhìn theo đến khi bóng hình cô biến mất sau cửa hành lang mời dời mắt.
Có lẽ Sở Ân không biết, nhờ phúc của cô, Lục Lân Uyên đại khái phải mất một khoảng thời gian để đi chỉnh lại khuôn mặt của mình.
Lục Chẩn sẽ không phí phạm những khoảng thời gian này.
Anh phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa mới có thể sớm sạch sẽ đứng trước mặt cô.
Sau đó, Sở Ân đã lén tự đến viện điều dưỡng hai lần, chắc chắn tên già biến thái Lục Lân Uyên thật sự không đến nữa mới thoáng yên lòng.
Cô không biết Lục Chẩn có cảnh giác Lục Lân Uyên hay không, nhưng ít ra người chăm sóc bên Tô Dục Mẫn do anh đích thân sắp xếp chung quy vẫn tốt hơn nhiều.
—— Đáng tiếc, giá mà cái đèn led lần trước to hơn tẹo nữa thì tốt rồi! Đập cho Lục Lân Uyên bại não luôn!
Rác rưởi!
Có điều khi Sở Ân về trường học, trông thấy Tống Triệu Lâm, tâm trạng có chút phức tạp.
Chắc chắn Tống Triệu Lâm không biết chuyện anh trai cậu ngấm ngầm hợp tác với tên già biến thái.
Lỡ như sau này Lục Lân Uyên thật sự có mưu đồ với gia sản nhà họ Lục, anh cậu ắt sẽ đứng về phía Lục Lân Uyên đối đầu Lục Chẩn.
Với tính cách của Tống Triệu Lâm, đoán chừng sẽ cực kì đau khổ.
Một bên là anh ruột, một bên là anh em, chắc hẳn cậu đều không muốn cắt đứt.
Tống Triệu Lâm là một tên ngốc nghếch hồn nhiên ngây thơ, Sở Ân thật sự không muốn thấy bộ dạng tổn thương khó xử của cậu.
"Chị nghĩ gì đấy chị Ân?" Tống Triệu Lâm liếm kẹo mút hỏi.
Sở Ân không nhìn cậu, đưa tay lên xoa chính xác đầu Tống Triệu Lâm: "Chuyện người lớn, trẻ con đừng hỏi vớ vẩn."
Tống Triệu Lâm tức phình bụng: "Chúng ta bằng tuổi!"
"Đó là tạm thời thôi" Sở Ân bình thản nói: "Mấy tháng nữa tôi sẽ lớn hơn cậu."
Dứt lời, cô lại thất thần một giây, thêm một tuổi nữa, cô sẽ trưởng thành rồi.
Ngày mười tám tuổi kiếp trước đã có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô khắc sâu trong tâm trí.
Tống Triệu Lâm ngồi bên cạnh lầm bầm hai tiếng.
Gần đây, số lần cậu có thể gặp anh Chẩn càng ngày càng ít, thỉnh thoảng nghe anh trai nhắc đến mới biết Lục Chẩn đã bước vào chế độ xã hội thượng lưu từ lâu.
Trong trường bọn họ không nghe được tiếng đồn, nhưng bên ngoài, tin đồn về thiếu gia nhà họ Lục chừng như mặt trời ban trưa[1].
[1] Như mặt trời ban trưa: hình ảnh ẩn dụ những điều đang phát triển đến giai đoạn cực thịnh.
Trong ấn tượng của Tống Triệu Lâm, Lục Chẩn trước đây nên được coi là người mặc sự đời.
Bởi từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, có tất cả nên thường biếng nhác, không để tâm đến chuyện gì.
Bây giờ anh trưởng thành như được ai ấn phím tăng tốc, không biết bắt đầu từ lúc nào đã trở nên đủ chín chắn để tự gánh vác trách nhiệm chỉ trong một đêm.
Tuy đều là bạn nối khố nhưng hiển nhiên cậu và Đàm Tử tương đối vô dụng, hiện tại hai người bọn họ chỉ có thể cô đơn hờn giận nhau mỗi ngày.
"Ôi, sao ngày nào chị cũng học mà không cần thư giãn thế" Tống Triệu Lâm nhìn sách bài tập dưới tay cô: "Kiểm tra liên hợp đã áp đảo cả thành phố thì cũng nên thư giãn thỏa đáng một tí—— hơn nữa chị không thấy bầu không khí học tập trong lớp bây giờ đã khác trước rồi sao!"
Sở Ân ngẩng lên nhìn, rất nhiều học sinh lớp 5 cũng đang yên vị học bài trong giờ ra chơi, bầu không khí học tập vô cùng nồng đậm: "Đây chẳng phải là điều tốt à?"
Mặt Tống Triệu Lâm như đưa đám: "Em cảm thấy mình bắt đầu trở nên lạc lõng! Tại sao tất cả mọi người đều nỗ lực như vậy!"
Chỉ có mình cậu mong chờ lễ hội mùa hè ư??
Những hoạt động cuối cùng trước khi cuối cấp!!
Tại sao sau khi tin tức xuất hiện, tất cả mọi người lại không có phản ứng gì?!
Tống Triệu Lâm không cam tâm kêu Triệu Dục Hùng: "Uỷ viên ban thể thao, chúng ta không quẩy hội hè sao??"
Triệu Dục Hùng ngẩng đầu, liếc qua Sở Ân ngồi cạnh cậu, sau đó nghiêm túc nói: "Bạn Sở Ân nói đúng, bây giờ chúng ta nên tập trung vào việc học."
Tống Triệu Lâm:?? Chú em à, chú đang vờ vịt cái gì?
Cậu tiếp tục không cam lòng kêu Khương Nghiên: "Tiểu Nghiên Nghiên, uỷ viên ban tuyên giáo không nên tổ chức à?"
Khương Nghiên xua tay: "Bận lắm."
Tống Triệu Lâm lập tức cảm thấy cuộc đời cô quạnh như tuyết.
Cậu vô vọng quay lại nhìn con người đã khởi xướng xúc tiến tất cả: "Chị Ân, chị không muốn chơi à, hội hè thú vị cực, mỗi lớp tự dựng một gian nhỏ, có thể làm thành một chiếc sân khấu, hoặc bày thành quầy bán đồ...!"
Sở Ân tỏ vẻ có cũng được mà không cũng được: "Ồ."
"...!Sau đó doanh thu đều thuộc về mình, thường là chia đều cho mọi người.
Năm ngoái có lớp làm livestream kiếm được rất nhiều tiền!"
Sở Ân đột nhiên ngẩng đầu: "Tôi tham gia."
Tống Triệu Lâm: "???"
Ban đầu cô quên béng mất vụ này, hội hè đúng là có thể kiếm tiền!
Tuy chưa biết kết quả cuối cùng thế nào nhưng có tiền mà không kiếm thì đúng là khốn nạn.
Tin tức Sở Ân quyết định tham gia hội hè nhanh chóng lan truyền, bầu không khí cả lớp lập tức lại thay đổi.
Mọi người ném bài vở, bắt đầu sôi nổi bàn luận xem lớp mình sẽ làm gì trong lễ hội mùa hè.
"Tôi nghe lớp quốc tế nói bọn họ định bán cà phê—— có đại thần muốn đem máy pha cà phê của nhà đến! Còn tạo nghệ thuật latte[1] ngay tại chỗ nữa!"
[1] Nghệ thuật latte: là nghệ thuật vẽ hình trên bề mặt ly cà phê bằng bọt sữa và topping.
"Đỉnh, cao cấp vãi."
Nhưng Sở Ân cảm thấy, máy pha cà phê và nghệ thuật latte gì đó chỉ được cái hình thức lớn hơn nội dung.
Ngày mùa hè, cho dù nhiều người uống thì cũng uống cà phê đá, chẳng bằng dựng một quầy hàng bán bia lạnh, đồ uống lạnh với dưa hấu.
Tống Triệu Lâm thực sự có ý này: "—— Không thì chúng ta bán dưa hấu đi!"
Mọi người trong lớp lập tức nạt cậu:
"Đồ thần kinh! Cậu mang dưa hấu nhé?"
"Chúng ta cũng phải ra vẻ có phong cách! Phong cách!"
"Hơn nữa bán dưa hấu căn bản chẳng kiếm được bao nhiêu!"
Tống Triệu Lâm thảm thương tắt mic.
Sau giờ học, Hàn Sơ Oánh đến tìm Sở Ân chơi, nghe tin Sở Ân muốn tham gia, cô lập tức vô cùng hào hứng.
Cô và Triệu Thanh Dao thường thích làm mấy thứ linh tinh, trò xấu nhiều vô kể.
Sở Ân tham gia quầy hàng—— thật sự có thể làm được quá trời chuyện luôn!
Có thể cosplay, chụp ảnh chung với phong cảnh và mọi người là có thể kiếm được một khoản! Hoặc...!biến cả gian hàng thành một quầy bar nhỏ, rao bán các loại đồ uống giải khát mùa hè, lén đổi một ít rượu nhẹ, sau đó Sở Ân ca hát gì đó trong bar—— chỉ tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt rồi!
Khi đó nhất định phải livestream, với gương mặt nữ thần này chắc chắn khen thưởng ào ào, như vậy Sở Ân sẽ có thể kiếm được nhiều tiền!
"Tôi thấy được đấy?!"
"Ha ha ha Hàn Sơ Oánh, cậu là người lớp 5 phái đến lớp 1 nằm vùng hả?"
Mọi người lớp 5 nghe xong đều thấy không tệ, ngoại trừ Phó Minh Huyên cảm thấy quá tập trung vào Sở Ân thì những người khác đều ủng hộ hết mình, vì vậy sự phản đối của Phó Minh Huyên hoàn toàn bị át trong tiếng reo hò tung hô.
Hàn Sơ Oánh phấn khởi hồi lâu mới ý thức được một vấn đề, cô quay lại hỏi Sở Ân: "Ân Ân, chuyện kia, cậu biết hát không?"
Sở Ân luôn được nhiều người biết đến với điểm số cao ngất ngưởng và khuôn mặt xinh đẹp, kể cả tiết mục văn nghệ lần trước cũng thế, cô không hề thể hiện tài nghệ, dọc đường toàn đơn giản tàn bạo dùng khuôn mặt giết người.
Chuyện này...!lỡ cô không biết hát cũng không sao, thật ra Sở Ân chỉ cần ngồi trông coi gian hàng thôi cũng có thể thu hút được khách hàng.
Sở Ân ngẫm nghĩ, sau đó ngập ngừng hỏi: "Vậy...!tớ có thể chơi đàn guitar không?"
Hàn Sơ Oánh chớp chớp mắt.
Mọi người cũng chằm chằm nhìn cô.
Sở Ân lập tức nói: "Nhưng nếu không hợp không khí thì thôi, chủ yếu là tớ thấy mình đệm nhạc thì thoải mái hơn..."
"Có thể, có thể, có thể, hết sức có thể a a a a!"
Hàn Sơ Oánh suýt nữa gân cổ "gào" lên——
Niềm vui bất ngờ cực lớn! Sở Ân ấy vậy mà còn biết đánh guitar!
Cô quyết định, nhất định phải chuẩn bị giúp lớp 5 một cái ghế cao! Đến lúc đó, Sở Ân ôm đàn ngồi bên trên với đôi chân thon dài, cô sẽ ngồi xổm trên sạp hàng của lớp 5 không dời!
Mọi người lớp 5 không biết Sở Ân có thể đánh đàn, nhưng sau khi biết, bọn họ càng nhiệt tình lên kế hoạch hội hè hơn!
Luôn có cảm giác lớp bọn họ có thể giành được chức quán quân doanh thu!
Cuối cùng, lớp 5 quyết định làm một quầy bar trong gian phòng nhỏ, bán nước có gas, nước chanh, nước giải khát và các đồ uống thích hợp cho mùa hè khác, bên cạnh dựng một cái sân khấu nhỏ đặt ghế cao và cây micro.
Doanh thu được chia thành hai phần, một phần là tiền bán đồ uống, phần còn lại là tiền chọn ca khúc—— bọn họ đúng là thiên tài ha ha ha!
Có thêm một nghề có thể kiếm tiền, Sở Ân cũng vô cùng để tâm.
Bản thảo phiên dịch đã nộp toàn bộ, đối phương rất hài lòng, thanh toán cực kì nhanh.
Trong thẻ ngân hàng của Sở Ân đột nhiên có thêm mấy vạn, lòng yên tâm hơn nhiều.
Thành tích và tiền bạc đều là thứ khiến con người ta yên tâm, Sở Ân đã muốn làm thì sẽ làm hết sức.
Mấy ngày nay, sau khi học xong cô đều tập đàn, học thêm một vài bài hát đang thịnh hành hiện nay.
Oái Văn trước giờ chưa bao giờ keo kiệt trong việc tổ chức các hoạt động, mỗi lớp đều được phát tư liệu "dựng nhà" mẫu, các bạn nam bắt tay làm, các bạn nữ trải vải treo dây để trang trí, cuối cùng tạo ra nhiều thứ kỳ quặc, mỗi bên đều có nét xấu riêng.
Chẳng qua con trai lớp 5 rất chăm chút sân khấu nhỏ, sắp đặt sân khấu, cây micro, giá đỡ nhạc rõ ràng—— dù sao cái này rất có khả năng trở thành phần lớn doanh thu chính!
...
Vào ngày diễn ra hội hè, ngoại trừ tòa dạy học lớp 12 vẫn yên tĩnh như cũ thì toàn bộ trường trung học Oái Văn đều rất náo nhiệt.
Hàn Sơ Oánh vác máy ảnh DSL, giơ điện thoại, liên tục bận trước bận sau trong phòng lớp 5.
Sở Ân chỉnh căng dây đàn, nhìn Hàn Sơ Oánh: "Không cần long trọng như vậy chứ?"
Hàn Sơ Oánh: "Cần cần."
Bình thường cô cũng xem livestream, những người tạp nham trên nền tảng bỏ filter ra thì xấu, hát hò cũng chẳng ra sao.
Cho dù Sở Ân không ca, ôm đàn guitar gảy một lúc chắc chắn sẽ có người tặng quà.
Ôi, phải để cô nói, tỉ lệ Sở Ân sử dụng khuôn mặt của mình quá thấp! Nếu cũng có gương mặt như vậy thì cô đã sớm giàu sụ rồi!
Sở Ân không quan tâm, dù sao thì vẫn là hát, có điện thoại bên cạnh cũng không ảnh hưởng.
Cô xách đàn, ngồi lên ghế cao, sau đó ôm đàn guitar vào lòng.
Hàn Sơ Oánh đã bắt đầu tạo bong bóng hồng phấn.
Hôm nay trời nắng to, rất nóng bức, Sở Ân chỉ mặc chiếc áo phông trắng rộng rãi bình thường, bên dưới là chiếc quần jean lam rách—— phong cách cả người hoàn toàn khác lúc mặc đồng phục ngày thường.
Không biết tại sao, cô có cảm giác đây mới là phong cách cool chân chính! Bởi Sở Ân mặc như vậy thật sự vừa ngầu vừa đẹp.
Cúi đầu ôm đàn, lông mi mảnh dài rủ xuống, chuyên chú thâm tình.
Hàn Sơ Oánh: Mị lại có thể rồi!!!
Hội hè chỉ có học sinh lớp 10 và 11 tham gia, tổng cộng hơn hai mươi quầy hàng.
Sau khi hoạt động bắt đầu, lớp nào lớp nấy đều hào hứng, bắt đầu hò hét ầm ĩ mời chào khách.
Một số lớp ấn tượng hơn đã dẫn đầu thu hút lượng khách đầu tiên, ví như bọn Hách Điêu lớp 10, mấy đứa con trai mặc đồ cos khoe ngực trần, cảnh tượng khá cay mắt nhưng phải nói là vô cùng hút khách, bán được rất nhiều đồ chơi.
Sở Ân vẫn bình thản, ôm đàn guitar gảy một lúc.
Phòng livestream trong điện thoại bên cạnh bắt đầu có người xuất hiện.
[Má nó, chị gái đẹp quá]
[Chị gái ngầu vãi!!]
[Muốn nghe hát!]
Tống Triệu Lâm ra ngoài ngao du một vòng mới về lớp, trước tiên sáp đến cạnh Sở Ân kể sơ lược về toàn bộ bố cục.
Cuối cùng tổng kết: "Có vẻ chúng ta nhất định là người đứng đầu, áp đảo sữa chua cuộn bên cạnh!"
Sở Ân: "...Còn thấy hơi hâm mộ là thế nào."
Tống Triệu Lâm lải nhải, lại lặng lẽ sán vào nhiều chuyện nói: "Chị Ân, em vừa trông thấy em gái chị."
Sở Ân nhướng mày: "Làm sao?"
"Nhìn cậu ta sống rất tốt? Trên người đeo đầy vàng bạc châu báu" Tống Triệu Lâm líu lưỡi than: "Em nhìn cậu ta, lại nghĩ đến chị vẫn đang ngồi đây hát rong thì đau lòng quá."
Sở Ân: "..."
"Với lại em còn thấy anh chị và anh Thu Trạch, hai người bọn họ cũng ra ngoài tham gia trò vui, nhưng Sở Thu Thu không nói chuyện với bọn họ...!quan hệ nhà các chị thật phức tạp."
Vàng bạc Sở Thu Thu đeo nhất định không phải nhà họ Sở cho, mặc xác cô ta chọn con đường nào, Sở Ân cũng không quan tâm.
Hơn hết, chờ nhóm anh trai tới đây, cô có thể pha cho họ một ly nước.
Tống Triệu Lâm nhanh chóng ném Sở Thu Thu ra khỏi đầu, bởi nhiều người chú ý thấy Sở Ân ôm đàn guitar, dồn dập tiến đến.
"Quét mã để đặt một bài hát?"
"Miễn phí nước chanh có ga khi mua xxx?"
"Vậy tôi muốn nghe xxx được không!"
Quầy bar nhỏ của lớp 5 lập tức rộn lên.
Sở Ân nhận được đơn hàng đầu tiên, lập tức phấn khởi.
Cô hắng giọng, tiếp đó liếc qua hợp âm, bắt đầu ôm đàn nhẹ nhàng hát.
Càng hát, quầy bar càng nhiều người, hết lớp này đến lớp khác xúm lại đẩy Tống Triệu Lâm ra ngoài.
Đến khi bài hát của Sở Ân kết thúc, đám người điên cuồng reo hò.
"Đệt, không ngờ học thần hát tốt vậy luôn?!"
"Lỗ tai tôi có chửa rồi a a a a"
"Điệu bộ ôm đàn của vợ hoàn hảo quá a a a tôi tan chảy mất rồi!"
Livestream cũng có phản ứng tương tự, quà tặng bay vèo vèo.
[Chết tiệt, gặp được kho báu rồi!]
[Còn nữa không, còn nữa không!!]
[A a a tôi vẫn muốn nghe!!!]
Khương Nghiên phụ trách thu tiền, điện thoại bắt đầu leng keng vang lên tiếng nhắc nhở "tài khoản nhận được xxx nhân dân tệ", đồ uống cũng được bán nhanh chóng.
Tống Triệu Lâm lấy điện thoại cap lại, đắc ý gửi cho bạn bè.
[Làm ăn phát đạt, các ông bà chủ mau đến ủng hộ nào *nhe răng* *nhe răng*]
Lúc Lục Chẩn nhận được tin, anh đang ngồi trong phòng làm việc, trên tay cầm văn kiện.
Anh ấn mở, nhìn thấy Sở Ân ôm đàn guitar ngồi giữa đám người.
Video rất ồn ào, không nghe được cô nói gì, nhưng cười đẹp vô cùng.
Lục Chẩn rủ mắt chăm chú nhìn một lát, xem đi xem lại đoạn video ngắn vài lần rồi mới tắt điện thoại đi.
Anh rủ mắt nhìn tập văn kiện trên mặt bàn lần nữa, không biết vì sao đột nhiên không muốn xem tiếp.
Lục Chẩn ghì trái tim, ép bản thân đọc xong phần văn kiện trong tay, sau đó bỗng đặt bút xuống.
Anh đẩy cửa phòng làm việc, đi ra ngoài.
"Thiếu gia?" Trợ lý kinh ngạc đứng lên.
Lục Chẩn đè tay lại: "Tôi ra ngoài một chuyến."
Dứt lời, anh nhanh chân rời đi, chạy mỗi lúc một nhanh.
Hè tới rồi, anh muốn xem.
...
Khi Lục Chẩn đến trường, khoảng thời gian náo nhiệt nhất của buổi sáng đã trôi qua.
Sở Ân không có ở quầy hàng lớp 5.
Lục Chẩn đi một vòng, rốt cuộc cũng tìm được người.
Cô đứng trong một sân cỏ, ngẩng đầu và nói chuyện với Cố Thu Trạch.
Lục Chẩn trầm mặc nhìn một hồi, chờ nhịp tim chậm lại, tiếp đó yên lặng.
Buổi sáng Sở Ân hát năm, sáu bài hát, doanh số đồ uống trong quầy bar nhỏ rất đáng kinh ngạc, hơn nữa Hàn Sơ Oánh nói khen thưởng livestream cũng cực kì khả quan.
Cảm giác kiếm tiền rất hạnh phúc, vì vậy lúc Sở Thật và Cố Thu Trạch đến, Sở Ân đã mời họ uống nước.
Bây giờ anh trai đi mua đồ ăn, cô và Cố Thu Trạch bèn chuyện trò học tập.
Cố Thu Trạch đã quyết định trường đại học đăng kí, cách không xa trường kiếp trước Sở Ân từng học.
Cố Thu Trạch là người rất có kế hoạch, tuy không tham gia thi tuyển sinh đại học nhưng cũng có thể đưa ra một số đề xuất cho sự nghiệp học hành của Sở Ân.
Nói chuyện được hồi lâu, từ hướng Sở Thật rời đi bỗng vang lên một trận ồn ào.
Hình như có tiếng con gái khóc, còn loáng thoáng xen lẫn cả giọng nói sắc bén của phụ nữ trung niên.
Cố Thu Trạch liếc qua phía bên kia, cau mày: "Anh đi xem thử, lôi anh trai em về."
Sở Ân uống một hớp nước chanh, gật đầu: "Vâng."
Cô đứng dưới gốc cây, nước chanh thấm vào cuống họng, sau đó nhắm mắt dựa vào gốc cây.
Chưa tới vài giây, một bóng râm bao phủ trước mắt cô.
Sở Ân mở mắt, bắt gặp đôi mắt của Lục Chẩn, nhìn ra anh dường như có điều muốn nói.
"?"
Sau khi trông thấy Cố Thu Trạch, Lục Chẩn đột nhiên rất lo lắng.
Dù anh đang cật lực rút ngắn tiến trình diễn biến, nhưng anh thật sự có thể đợi được sao? Trong quá trình Sở Ân chậm rãi khám phá ra chân tướng kiếp trước, cô có lại bị người ta dụ dỗ bắt cóc không?
Anh rất muốn thử giải thích.
Chỉ...!thử một lần nữa.
"Sở Ân, thực ra tôi..."
Thế nhưng Lục Chẩn vừa thử nói ra một chữ, trong đầu lập tức vang lên âm thanh chói tai quen thuộc, thúc giục người ta chết sớm.
Cơn đau đầu kịch liệt lập tức kéo đến, xé toạc dây thần kinh hệt như có một cái giũa kéo qua kéo lại, khiến tròng mắt anh trở nên hỗn độn.
Một vị ngọt tanh dâng lên cổ họng, anh lại bị cấm ngôn, một chữ cũng không nói được thành lời.
Đụng phải một sợi dây không thể nói, không cách nào mở miệng, chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân trong cơn hỗn loạn không được mất kiểm soát.
Quả nhiên lại lần nữa, anh vẫn không thoát khỏi sự điều khiển của các quy tắc.
...Số mệnh của anh, không ai có thể thay đổi.
Cơ thể Lục Chẩn khẽ lắc lư, sắc mặt trắng bệch vịn vào thân cây đằng sau Sở Ân.
Sở Ân hú vía.
Lục Chẩn nhắm mắt lại, cũng không vượt quá khoảng cách an toàn.
Sở Ân dựa lưng vào thân cây, thấy sắc mặt Lục Chẩn tựa như người chết.
Bẵng đi hồi lâu, Sở Ân đá anh: "Này...!Cậu không sao chứ."
Lục Chẩn mím chặt môi đến tái xanh.
Không biết tại sao, trong lòng Sở Ân chợt hiện lên một ý nghĩ.
...Những gì anh trải qua cũng không mấy tốt đẹp.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cho dù có tất cả, song sự vui vẻ dường như hiếm khi xuất hiện trên mặt anh.
Mà lúc này, nó dường như không còn sức sống.
Trong lòng Sở Ân rốt cuộc dấy lên một chút lo lắng, đá anh phát nữa: "...Lục Chẩn?"
Một lúc sau, Lục Chẩn từ từ mở mắt, trong giây lát đó, con ngươi đen như quạ thoáng ẩm ướt, sâu không thấy đáy.
Anh chậm rãi buông tay ra, kéo khoảng cách ra xa.
Sở Ân khẽ thở phào, giọng điệu không có ý tốt: "Tôi còn tưởng cậu chết rồi cơ."
Cô hung ác.
Nhưng lông mi Lục Chẩn lại khẽ rung lên, không biết tại sao, trong lòng dâng lên một niềm vui đã lâu không gặp.
Chắc là điên rồi? Dẫu người ta chỉ kêu anh không được chết trước mặt người ta, Lục Chẩn lại nếm được cảm giác ngọt ngào trong sự chua xót tuyệt vọng vô biên.
Sở Ân nhíu mày, nhìn sắc mặt tái nhợt và cả mồ hôi nơi thái dương của Lục Chẩn.
Này là bị cảm nắng à?
Được rồi, nhìn bộ dạng thê thảm của tên chó, cô sẽ rủ lòng từ bi một lần.
"Chìa tay ra." Giọng thiếu nữ trong trẻo, có phần miễn cưỡng.
Lục Chẩn ngớ người.
Mấy giây sau anh mới chậm rãi duỗi tay, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Cảm giác đau đớn vơi dần, tâm trí chợt trở nên bình lặng.
Trong khoảnh khắc này, quá khứ đau thương bỗng chốc tan biến, hóa thành cơn gió ấm áp, quẩn quanh nơi đầu ngón tay Lục Chẩn.
Sở Ân lần mò túi quần, tiếp đó lấy ra một viên kẹo bạc hà màu xanh lam, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh.
"Cho cậu ăn.".
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
122 chương
29 chương
62 chương
10 chương
367 chương
151 chương
416 chương