Sau một khoảng thời gian chung đụng, Lâm Ý Nhiên đã hơi hơi hiểu con người của Tần Cảnh Sâm.Hắn thích người được người khác đối xử thật lòng.Một người quá giàu có quyền lực và đầy đủ như hắn hẳn nhiên chẳng ham mê bất kỳ món đồ vật chất nào trên đời.Cho nên Lâm Ý Nhiên thường lấy lòng hắn bằng những thứ nhỏ bé đơn giản nhưng tự tay làm lấy, điều đó cho Tần Cảnh Sâm cảm giác hắn được cô để tâm coi trọng thật sự.Sau khi mua xong một xe thực phẩm, Lâm Ý Nhiên thay đổi một thân quần áo đơn giản, đeo một cặp kính râm kèm một cái nón bucket ngồi ở hàng ghế đá dưới tòa chung cư chờ người.Rất nhanh chóng, một chiếc xe sang trọng màu đen trờ tới, Lâm Ý Nhiên ngó tới ngó lui rồi vội vàng nhảy lên xe đóng cửa.Tối nay cô với hệ thống lại phải tạm thời chia tay nhau rồi.Chiếc xe quen cửa quen nẻo đưa Lâm Ý Nhiên đến căn biệt thự.Tần Cảnh Sâm vẫn chưa trở về.Nhưng Lâm Ý Nhiên cũng ko quan tâm lắm, cô mang mấy bao đồ đi vào phòng bếp, chào dì Lư một tiếng rồi tự mình loay hoay trong đó hơn một tiếng đồng hồ.Có lẽ đã được báo trước, dì Lư ko hề hỏi nhiều, vui vẻ đứng bên cạnh hỗ trợ cho Lâm Ý Nhiên trong việc bếp núc.Lâm Ý Nhiên làm một mâm cơm đúng kiểu gia đình tiêu chuẩn, còn ko quên mua một ổ bánh Tiramisu bỏ vào ngăn lạnh, định bụng lát nữa sau khi ăn xong sẽ đưa ra cho hắn.7h tối, Tần Cảnh Sâm thong dong trở về.Hắn nhìn thấy Lâm Ý Nhiên đang loay hoay dọn bàn ăn cùng dì Lư, chốc chốc lại nói gì đó, rồi vội vàng hướng về phía bếp.Khung cảnh này khiến hắn nhịn ko được mỉm cười, bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận được bữa cơm ấm cúng của gia đình thế này chứ nhỉ?Cho dù có gia tài bạc tỷ, biệt thự xe sang rải rác khắp nơi, nhưng hắn chưa bao giờ cảm nhận được nơi nào dành cho mình.Mỗi lần trở về chỉ có chùm đev pha lê xa xỉ cùng không gian quạnh quẽ làm bạn với hắn. Bàn ăn dù được đầu bếp 5 sao ở nhà hàng chuẩn bị tận tay đưa đến nhưng ko làm cho hắn cảm thấy chút hơi ấm hay gia vị tình thần nào.Nhạt nhẽo lạnh lẽo như chính bản thân mình vậy.Chỉ có cô ấy, mỗi lần người con gái này xuất hiện trong ngôi nhà này, nhìn cô ấy ríu rít nói chuyện, nhảy nhót đi lại, hắn mới cảm thấy được căn nhà này có chút sức sống.“Ơ, anh về rồi đấy à? Vào nhà rồi sao ko lên tiếng, cứ im lặng như bóng ma thế kia?”- Lâm Ý Nhiên giờ mới phát hiện hắn đang đứng trước huyền quan nhìn mình, miệng liến thoắng, cũng ko ngại mình nói điều gì bất kính.“Mới về thôi, đang làm gì thế?” Tần Cảnh Sâm nhẹ nhàng cơi áo vest, đưa cho quản gia Lễ treo lên, còn mình đi thẳng đến phòng ăn, ngồi xuống nhìn bàn ăn đầy ắp.“Súp măng cua, thịt kho tàu, cá chưng tương cay, cải rổ sốt dầu hào, canh trứng đậu hủ non, chỉ là mấy món bình thường thôi.” Lâm Ý Nhiên lau tay vào tạp dề rồi cởi ra đưa cho dì Lư bên cạnh, thoải mái ngồi xuống cạnh Tần Cảnh Sâm.“Ăn xong đi, còn món tráng miệng nữa tôi để trong tủ lạnh đấy.” Lâm Ý Nhiên tiện đà khoe khoang một chút rồi vôi vàng mở nắp thố cơm trắng nóng hổi đẩy đến trước mặt hắn.“Ăn cơm thôi nào!” Tiếng cô reo lên như chuông bạc, vô cùng vui vẻ.Bữa ăn tối nhanh chóng kết thúc, Lâm Ý Nhiên cũng ko ngại, phụ giúp dì Lư dọn dẹp bàn ăn, lại được Tần Cảnh Sâm giữ tay lại, kéo ngồi xuống.“Tại sao hôm nay lại muốn mời tôi ăn cơm vậy?”.Lâm Ý Nhiên nghĩ đến mục đích của mình, ngồi thẳng lưng trở lại, nghiêm túc nhìn Tần Cảnh Sâm.“Nhân lúc còn cơ hội, tôi muốn đối xử với anh thật tốt.”Đôi mày người đàn ông giãn ra, đuôi mắt cong lên: “Rốt cục cũng bắt đầu biết suy nghĩ thấu đáo rồi.”.“Nếu tôi đối xử với anh thật tốt, như vậy sau này nếu lỡ tôi có làm gì đó, anh có thể niệm tình những lúc như thế này mà bỏ qua cho tôi ko?”. Lâm Ý Nhiên nghiêng đầu dò xét.Tần Cảnh Sâm không hiểu, rốt cục là cô gái này đang lo lắng chuyện gì vậy chứ. Chuyện tình cảm hợp tan là điều bình thường, hắn cũng chẳng phải kiểu người nhỏ nhen độc ác như trên mấy bộ phim truyền hình.Hắn có thể làm gì cô cơ chứ?Trừ phi…Cô dám đội nón xanh cho hắn.“Em nói thật với tôi, em đã làm gì có lỗi với tôi rồi?”. Nghĩ đến đấy, Tần Cảnh Sâm không nhịn được sầm mặt, đôi mắt híp lại tràn đầy nguy hiểm.Lâm Ý Nhiên xua xua tay, lắp bắp: “Chưa…tôi chưa làm gì cả.”. Sự kiện kia còn chưa đến, cô có thể làm gì được chứ.“Em chắc chắn chứ, nếu để tôi tìm ra tên đó, tôi sẽ cho em trực tiếp nhìn thấy tôi khiến hắn sống không bằng chết như thế nào.”. Tần Cảnh Sâm gằn giọng.Lâm Ý Nhiên ngẩn người, hóa ra hắn đang nghĩ cái kia.“Không có, tôi đã nói rồi, tôi ko có ai hết.”“Tốt, ngoài chuyện đó ra, những chuyện khác có thể thương lượng xem xét.”Tần Cảnh Sâm nhướng mày, trong đầu lướt qua ý xấu.“Nếu khoảng thời gian này em làm tôi vui lòng, tôi cũng không phải người không biết điều nếu như em có lỗi lầm…”Lâm Ý Nhiên nghe xong trong lòng như nở hoa, cười một cái sáng lạn.“Tất nhiên là trừ việc kia ra.”. Tần Cảnh Sâm hạ giọng cảnh cáo lần nữa. Trước nay chỉ có hắn vứt bỏ người khác, hắn ko bao giờ chấp nhận được việc bị phản bội, huống chi đó còn là người phụ nữ của hắn.“Chắc chắn, chuyện đó sẽ ko bao giờ xảy ra, yên tâm.” Lâm Ý Nhiên cam đoan.Người ta là ông chủ lớn, nắm quyền sinh sát nửa đời sau của cô trong tay, Lâm Ý Nhiên đương nhiên không dám đánh bậy đánh bạ.Cô quyết định thời gian này phải lấy lòng Tần Cảnh Sâm nhiều chút, để sau này còn có cái mà ăn với nói.Để càng ra vẻ muốn lấy lòng hắn, Lâm Ý Nhiên vội vàng lôi ra một cái túi đen xì.Mở túi ra, là hai đôi dép bông đi trong nhà.Có vẻ Lâm Ý Nhiên có niềm đam mê bất tận với dép thú bông đi trong nhà.Tần Cảnh Sâm không cảm thấy ghét bỏ, lại có vẻ khá thích đôi dép mới khi nhìn thấy Lâm Ý Nhiên đặt hai đôi dép lên kệ giày toàn những đôi hàng hiệu của hắn ngoài cửa.“Tôi mới mua đó, size lớn nhất luôn, chắc chắn sẽ vừa chân anh”.Lâm Ý Nhiên luôn chân luôn tay dọn ra một chỗ để có thể đặt hai đôi dép lên đó.Bàn tay đột nhiên bị người nắm lấy, Tần Cảnh Sâm thân hình cao ngút ko biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh, hai người chen chúc trước huyền quan ngoài phòng khách.Hắn cảm thấy hình ảnh cô loay hoay đứng trong bếp nấu canh cho hắn vô cùng đẹp mắt, còn cả lúc cô cầm đôi dép thú bông lắc lắc trong tay, đôi mắt cong lên hình ánh trăng khuyết, tất cả đều đâm vào lòng hắn, khiến hắn ko nhịn được cúi đầu xuống, cầm tay cô đưa lên miệng hôn xuống.Cái quỷ gì thế này? Lâm Ý Nhiên cảm thấy rùng mình vì hành động thân thiết vừa rồi của Tần Cảnh Sâm.Không khí buổi tối vẫn khá hài hòa sau đoạn nhạc đệm khiến Lâm Ý Nhiên kinh hãi vừa rồi.Cô cố gắng điều chỉnh tâm tình, đon đả mang ra ổ bánh Tiramisu, cắt một miếng đưa đến trước mặt Tần Cảnh Sâm.“Bánh Tiramisu ở tiệm này nổi tiếng nhất khu tôi đó, anh ăn thử xem.”Tần Cảnh Sâm cũng thoải mái múc một miếng, bị ngọt béo lan khắp khoang miệng, có vẻ Lâm Ý Nhiên thích đồ ngọt, hết trà sữa đến tiramisu, Tần Cảnh Sâm đã ghi nhớ trong lòng.Nhìn Lâm Ý Nhiên hai mắt to tròn mong đợi ngồi trước mặt hắn, Tần Cảnh Sâm trong lòng rục rịch.“Ngon ko? Có cảm thấy ngọt quá ko?”. Bắt gặp ánh mắt Tần Cảnh Sâm liếc qua, Lâm Ý Nhiên rối rít.“Muốn thử ko?”. Tần Cảnh Sâm cong cong đuôi mắt, môi dưới vẫn còn dính chút kem.Nghe hắn nói vậy, Lâm Ý Nhiên vươn tay múc thử một muỗng cho vào miệngĐột ngột một lực kéo khiến cô nhoài người lên phía trước, cằm bị nâng lên.Cảm giác trên môi mềm mại, lành lạnh, Lâm Ý Nhiên bị bất ngờ, đầu lưỡi vẫn còn đang đưa ra muốn liếm đi lớp kem dính trên môi.Tần Cảnh Sâm cảm thấy mê say, liếm một vòng 2 phiến môi trơn bóng của Lâm Ý Nhiên, đang muốn đưa đầu lưỡi thăm dò sâu hơn thì bị hai hàm răng cắn chặt của cô ngăn cản lại.Hắn cười tà, rút quân về, ngồi thẳng lưng nhìn gương mặt đang phồng lên đỏ bừng của Lâm Ý Nhiên, cảm thấy vô cùng hài lòng“Rất ngon, rất ngọt.”Vẻ mặt như tên lưu manh vừa trộm được miếng thịt béo.“Anh…anh…!” Lâm Ý Nhiên run run chỉ tay vào mặt hắn, không nói nên lời.“Sao anh dám hôn tôi!!!”. Cuối cùng cũng hét ra tiếng.“Em là bạn gái của tôi, vì sao tôi ko thể hôn em?”. Tần Cảnh Sâm dáng vẻ đương nhiên hỏi lại.“Bạn gái cái quỷ gì chứ…chúng ta ko phải…cái kia…”. Lâm Ý Nhiên nói năng rối loạn.“Em nói lại lần nữa, chúng ta ko phải là cái gì? Hửm?”. Tần Cảnh Sâm hừ lạnh, đôi mắt như sương giá bao phủ cô gái trước mắt.Thái độ của hắn thay đổi khiến Lâm Ý Nhiên cũng tỉnh táo trở lại, ỉu xìu cúi đầu nhỏ giọng: “Ý tôi…ý tôi là…cái kia…là lần đầu tiên…nên tôi chưa kịp thích ứng!!!”Cho dù cô nhịn nhục vì bảo toàn sinh mạng nhưng điều đó cũng ko thể biểu thị cho việc cô chịu khuất nhục bán mình tham sống sợ chết. Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh nhìn mang đầy sự trách móc.Gương mặt đang mây mù âm u của Tần Cảnh Sâm đột nhiên sáng sủa lên hẳn, khóe môi nhếch lên càng ngày càng cao, cuối cùng hé ra thành một nụ cười rạng rỡ.Hắn cười ra tiếng, lồng ngực rung động, âm thanh vang lên như chuông đồng.“Nể tình em là lần đầu tiên, chưa kịp thích ứng, tôi sẽ ko so đo.”Bàn tay to kéo cả người Lâm Ý Nhiên đến gần giam vào trong lồng ngực, hơi nóng phả lên vành tai tròn trịa của cô: “Nhưng em phải tập làm quen dần đi, hiểu ko? Tôi không có nhiều kiên nhẫn để chờ.”Vừa nói, ngón tay hắn vừa mân mê hai phiến môi ướt át đỏ mọng của Lâm Ý Nhiên, đến cuối cùng lại ấn mạnh một cái như muốn nhét cả đầu ngón tay vào miệng cô.Lâm Ý Nhiên sợ hãi, muốn khóc mà không dám, nghẹn ngào rưng rưng nước mắt: “Anh suy nghĩ kỹ chưa, đừng để sau này hối hận đó.”Lâm Ý Nhiên trước khi xuyên qua đã là một phụ nữ 26 tuổi, đã trải qua quá trình bị gia đình cưỡng ép và cằn nhằn về việc lập gia đình, cho nên cô cũng ko phải người bài xích quan hệ nam nữ, nếu cô tìm được người phù hợp sẽ ko ngại việc đụng chạm thân mật thậm chí là lăn giường.Tần Cảnh Sâm nói sắc có sắc, nói tiền có tiền, lại phong độ bất phàm, thân hình hoàn mỹ tiêu chuẩn, chân dài sáu múi, còn đẹp hơn mấy tiểu sinh lưu lượng mà cô thường thấy trên tivi, nếu phát sinh quan hệ với người đàn ông như vậy còn cảm thấy bản thân mình được hời đấy.Nhưng người đàn ông kim cương này là hoa đã có chủ rồi, cô lại ko dám đập chậu cướp bông, huống chi cái chậu đó là cái chậu full giáp, dù có lòng muốn đấu thì cô cũng định sẵn phần thua cuộc.“Tôi cảm thấy là tôi sẽ hối hận nếu còn chậm chạp với em.”. Tần Cảnh Sâm rê đôi môi lên một bên má của Lâm Ý Nhiên.“Tin tôi đi, nếu anh biết yêu một người, anh sẽ cảm thấy hối hận về hành động này của mình.”. Lâm Ý Nhiên ra đòn chí mạng.Yêu! Nghe đến từ này Tần Cảnh Sâm thấy buồn cười.“Tại sao tôi phải hối hận? Nói tôi nghe xem?”. Tần Cảnh Sâm nhàn nhạt nhìn cô.“Tôi chỉ biết một điều là khi anh yêu một người đó thật lòng, anh sẽ muốn làm tất cả mọi thứ với cô ấy, và anh sẽ cảm thấy hối hận vì trước đó đã buông thả bản thân mình. Tin tôi đi.”Buồn cười, nam chính đã được định sẵn là nữ chính, trái tim hắn sẽ được chân mệnh thiên nữ của đời mình cảm hóa, nếu lỡ có người nào đó đã vấy bẩn hắn trước, còn ko phải sẽ khiến hắn hối hận hay sao, còn nữ chính chắc chắn là sẽ tức chết cái người đó.“Mà tôi cũng biết là, anh chẳng yêu thương gì tôi hết…”. Lâm Ý Nhiên nhỏ giọng nói thêm.“Em thì sao?”. Tần Cảnh Sâm không đáp lại câu nói của Lâm Ý Nhiên mà nâng khóe môi, hứng thú nhìn cô vạch trần mình.“Tôi không muốn sau này sẽ hối hận, cũng ko muốn người khác hối hận vì mình.”“Cho nên, bây giờ là em ko muốn?” Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng không thấy rõ..Cô ko dám nói ra tiếng.Đối với Tần Cảnh Sâm, yêu là điều gì đó vô cùng mơ hồ và không thực tế. Với địa vị của mình, hắn chẳng cần phải đặt nặng tình cảm hoặc biểu hiện với bất kỳ người nào, chỉ cần hắn ngoắc tay, biết bao nhiêu phụ nữ sẽ phủ phục dưới thân mình, mà những tiếng yêu đương mật ngọt, những lời thề non hẹn biển nếu hắn muốn nghe thì có thể nghe đến phát chán.Cho nên, hắn không tin hay coi trọng thứ gì gọi là yêu. Hắn cũng không nghĩ mình sẽ yêu.Nhưng khi đối diện với ánh nhìn của Lâm Ý Nhiên, hắn lại thấy lồng ngực như bị một tảng đá lớn rơi xuống đè nặng.Chính cô đến trêu chọc hắn trước.Thế mà đến khi hắn cảm thấy hắn có thể chấp nhận cô thì cô lại nói cô không muốn hối hận vì làm chuyện thân mật với hắn.Nực cười!!!Có phải hắn đối xử với cô quá tốt nên cô nghĩ có thể vuốt râu hùm phải ko?Tần Cảnh Sâm cười khinh khỉnh, đứng dậy với lấy áo vest, đi thẳng lên lầu.Một buổi tối tốt đẹp lại kết thúc như thế.Dì Lư và quản gia Lễ sợ hãi đứng nấp sau bếp, nhìn nhau lắc đầu, cô gái này sao lại cứ thích chọc tức thiếu gia nhà mình vậy chứ..