Tần Cảnh Sâm không thường xuyên trở về dinh thự của gia đình. Chỉ thỉnh thoảng cuối tuần hay những dịp lễ quan trọng hắn mới ghé về nhà để tham gia hoặc chủ trì đại sự, còn lại hắn sống bên ngoài, trong những căn hộ sang trọng đắt tiền rải rác ở Minh Thành. Đây là một trong những bất động sản riêng của Tần Cảnh Sâm, sau khi đầu tư xây dựng phát triển khu biệt thự ở vành đai Đông Minh Thành, hắn tự chọn cho mình một khu đất trên lưng chừng đồi để làm nơi chốn nghỉ ngơi hưởng thụ.Sau cuộc nói chuyện rõ ràng lần trước, Lâm Ý Nhiên đã bớt sợ hãi hơn. Cô yên lặng ngồi trên sofa chờ đợi chủ nhân của nó. Người giúp việc đã quen với tính tình hỉ nộ thất thường của ông chủ nhà mình, lần đầu tiên thấy một cô gái làm khách trong nhà cũng ko dám hỏi han, chỉ lặng lẽ đặt ly nước trên bàn rồi lui xuống.Sáng nay đã dậy sớm đến phim trường, đến giờ này Lâm Ý Nhiên thật sự có chút buồn ngủ. Ghế sofa lớn êm như nhung khiến cô khó cưỡng lại, nghiêng ngả lung lay một hồi, cuối cùng cũng nằm xuống.Tần Cảnh Sâm có một buổi tiệc rượu bên ngoài, hắn tính sẽ về sớm, không ngờ lại gặp được bạn cũ mấy năm trước ở nước ngoài, thành ra lại lôi kéo nói chuyện một chút mới dứt ra được.Cảnh tượng khi hắn trở về nhìn thấy chính là góc nghiêng gương mặt đang mơ màng ngủ, một bên tóc đổ xuống như thác che khuất phần còn lại.Có vẻ mệt mỏi.Tần Cảnh Sâm đi đến sofa, ngồi xuống, chống cằm nhìn vào gương mặt đã 1 tuần ko gặp. Trước đây hắn ko hề để ý đến, sau khi xác lập quan hệ với cô ấy xong, lại không biết vì sao mỗi đêm trải qua thật trống trải làm sao. Cảm giác này cứ mơ hồ dâng lên lắng xuống khiến hắn cảm thấy phiền, cho nên hôm nay, khi biết cô ấy đang quay phim ở gần đây, dứt khoát mang người về đây một lần để kiểm chứng lại. Rốt cuộc là hắn phòng không gối chiếc nhiều năm nên cảm thấy thiếu thốn hay là vì lí do khác.Cảm giác có người đang nhìn mình, Lâm Ý Nhiên ngủ không sâu cũng mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn qua, phát hiện hóa ra ông chủ lớn đã trở về, vội vàng nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng.“Xin lôi, tôi ngủ quên.”“Quay phim có mệt ko?”. Tần Cảnh Sâm cởi bỏ nút cổ tay áo sơ mi, mềm giọng hỏi thăm.“Không mệt, không mệt.”. Lâm Ý Nhiên sao dám lười biếng chứ.“Sáng mai có cảnh quay ko?”“Có…có cảnh quay.”.“Được rồi, tắm rửa rồi đi nghỉ thôi.”. Tần Cảnh Sâm vô cùng tự nhiên đứng dậy, mở hai nút áo trên cùng.“Gì cơ?”. Câu nói của hắn như tiếng bom nổ bên tai Lâm Ý Nhiên. Cho cô 10 cái mạng cô cũng ko dám nấn ná ở đây lâu huống chi là ngủ lại. Cô cũng ko muốn sau này bị nữ chính ghi thù vì làm vấy bẩn sự trong sạch của nam chính đâu.“Sao thế, không muốn?”. Tần Cảnh Sâm đang chuẩn bị đi lên lầu, nghe giọng của Lâm Ý Nhiên thì quay lại nheo mắt hỏi.“Tất nhiên rồi, sao tôi có thể ngủ lại đây được chứ!”. Lâm Ý Nhiên cuống cuồng.“Vì sao?”.Ngón tay hắn gõ gõ lên thành cầu thang, biểu cảm mất hứng thấy rõ. Lâm Ý Nhiên không muốn làm phật lòng đại boss trước mặt, uyển chuyển lựa lời.“Ngày mai Nhiên Nhiên phải đi quay sớm, thật sự không dám phiền đến ngài, tính tình của mình ra sao Nhiên Nhiên biết rõ, sáng sớm mà ầm ĩ sẽ làm gián đoạn giấc ngủ của ngài.”“Ồn ào lắm à?”. Tần Cảnh Sâm ra vẻ đắn đo cân nhắc.“Phải phải!”. Lâm Ý Nhiên mừng thầm.“Thôi được rồi…”.Thấy Tần Cảnh Sâm xoa mi tâm rồi phất tay, Lâm Ý Nhiên cảm giác như tội phạm chung thân được tha bổng, mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên.“Tôi sẽ chịu khó làm quen một chút vậy.”. Giọng của Tần Cảnh Sâm chậm rãi vang lên, như men rượu ủ lâu năm, từ từ thấm vào tai của người nghe.“Anh…anh sao lại…sao lại…”. Lâm Ý Nhiên đờ người, run rẩy chỉ tay vào đối phương nói ko nên lời“Sao? Tôi như thế nào?”.“Không được.”. Lâm Ý Nhiên bất chấp hét to, cầm tay nắm cửa vặn vẹo một hồi.Lại bị khóa nữa rồi.Tần suất Lâm Ý Nhiên muốn khóc ngày càng nhiều.“Vì sao ko được? Tuần trước không phải chúng ta đã xác lập quan hệ à, người đề nghị chính là em.”. Tần Cảnh Sâm sầm mặt.Xác lập quan hệ gì chứ, cô chỉ là đề nghị giúp đỡ tên này thu phục nữ chính thôi, như vậy thì lúc cô diễn trò trước mặt hai người cũng ko quá sợ hãi sau này bị người ta trả thù thê thảm. không phải hắn đã đồng ý thành giao rồi sao, ở chỗ này làm gì có nữ chính nào, giả bộ thân thiết cho ai coi chứ.“Không phải, cái quan hệ kia…kia là…”“Hửm? Quan hệ kia là gì? Em muốn nuốt lời? Suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, Lâm Ý Nhiên.”. Tần Cảnh Sâm gằn giọng, gương mặt hiện lên một tầng lanh lẽo âm u.Lần đầu tiên nghe Tần Cảnh Sâm gọi cả họ lẫn tên của mình ra, Lâm Ý Nhiên biết đã chạm đến giới hạn của người này rồi, vội vàng im thin thít quay lại, cúi đầu khoanh tay như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng, cười còn khó coi hơn là khóc“Không phải, ý tôi là quan hệ kia…đúng là được xác lập…thật tốt…ha ha, tôi chính là người đề nghị mà, sao có thể nuốt lời chứ…ha ha…”.Nhìn cô gái trước mặt cảm xúc thay đổi liên tục, quả thật khiến cho Tần Cảnh Sâm mở mang tầm mắt. Đây có thể coi là người đầu tiên bày nhiều vẻ mặt như thế trước mặt hắn, trước đây người khác đối với hắn chỉ bao gồm biểu cảm tươi cười nịnh nọt, lấy lòng và sợ hãi. Chỉ có cô gái này, tất cả mọi cảm xúc hay suy nghĩ đều hiển thị trên gương mặt, tức giận, lo lắng, sợ hãi, lấy lòng, dỗ dành, thậm chỉ là vuốt đuôi ngựa… đủ phong phú, đủ đặc sắc.Đã như thế, hắn cũng ko ngại mà hùa theo một phen với cô.“Em cũng cảm thấy tốt như vậy thì…”.“Thì sao?”“Thì dứt khoát chuyển đến sống chung đi, tôi không ngại giúp em một tay bồi dưỡng mối quan hệ này càng tốt hơn.”. Tần Cảnh Sâm tiến đến một bước, nghiêng người về phía trước, môi mỏng dán sát vành tai nhỏ trắng trẻo tròn đầy, nhẹ nhàng thổi khí nóng.Lâm Ý Nhiên nghe như có tiếng sụp đổ trong đầu, ầm ầm rơi xuống. Cô trợn trắng mắt, hàm răng đánh vào nhau lập cập, run rẩy nói ko ra hơi: “Sống…sống chung?”Tần Cảnh Sâm đứng thẳng dậy: “Không thể?”“Không thể!”Cảm thấy đột nhiên hét toáng lên như thế thật là khiếm nhã, có nguy cơ chọc giận người trước mặt, Lâm Ý Nhiên đổi giọng ngay lập tức.“Ngài xem, chúng ta trai đơn gái chiếc, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài đó, thật sự, ngài hãy nghĩ lại đi, Tần tổng, tôi ko thể kéo ngài xuống nước được, mối quan hệ này không thể công khai ra ngoài ánh sáng được. Tuyệt đối không thể.”. Lâm Ý Nhiên thiếu điều chỉ muốn quỳ xuống lạy lục van xin người này, hắn đang nghĩ cái gì vậy chứ.Tần Cảnh Sâm cũng ko phải muốn thật, chỉ là muốn giở trò trêu chọc cô lại thuận thế dò xét ý đồ đối phương một phen, hắn ko nghĩ sẽ cho cô một danh phận chính thức trước mặt mọi người, tính ra thân phận của cô quả thực không xứng, huống chi thanh danh của cô trước đây lại không phải thuộc dạng tốt đẹp. Người con gái như vậy, không phù hợp để đứng bên cạnh hắn.Nhưng khi thấy cô cuống cuồng từ chối, một khắc cũng ko muốn để lộ mối quan hệ với hắn ra bên ngoài, Tần Cảnh Sâm lại thấy khó chịu, như bị mắc cái xương ở cổ họng, nhổ ra ko được, nuốt xuống không xong. Cuối cùng mọi cảm xúc tốt đẹp vừa mới tích tụ phút trước không khác gì trái bóng bị người ta đâm xì hơi, chẳng còn tâm trạng để lời qua tiếng lại tiếp với cô nữa.“Cô nghĩ nhiều rồi. Đi nghỉ đi!”. Hắn kéo cà vạt xuống.“Vậy tôi sẽ ngủ ở đâu?”. Lâm Ý Nhiên dè dặt hỏi.“Căn biệt thự rộng như vầy, lựa bừa cũng có một phòng ngủ dành cho khách, cô cứ tự nhiên.”. Tần Cảnh Sâm không nhịn được buông lời gắt gỏng, không thèm để ý đến Lâm Ý Nhiên nữa là quay lưng đi lên tầng 3.Lâm Ý Nhiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tần Cảnh Sâm, bĩu môi, tự nhiên đổi thái độ gì thế kia, ở đây có ai chọc anh ta đâu có chứ.Dù vậy cô vẫn cảm thấy may mắn, vui vẻ nhảy chân sáo xách túi lên lầu, bóng dáng người giúp việc như có giác quan thứ sáu, giây trước ko thấy đâu, giây sau đã tươi cười chuyên nghiệp đứng trước một căn phòng làm động tác giơ tay mời.Kiểm tra cửa nẻo đầy đủ, chèn thêm một cái ghế sau cánh cửa, Lâm Ý Nhiên sung sướng ngả người xuống tấm nệm dày mà đánh thẳng một giấc đến sáng..