Tôi Không Làm Người Nữa
Chương 73
Không phải tôi, tôi không có, tôi không làm chuyện này. Cố Hoài nghẹn họng, trong lòng lập đi lập lại những câu nói này.
Nói đạo lý, những chuyện hắn làm khi bị thiên tính chủng tộc ảnh hưởng, với những chuyện hắn làm bình thường có liên quan gì….?!
Cố Hoài nghẹn họng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Alvis, hắn không khỏi có chút áy náy.
Vậy được rồi…. ngay cả khi nó có chút liên quan.
Dù sao hành động là do bản thân hắn làm, lời cũng là từ miệng hắn nói ra, vậy cũng có thể coi là….
Có thể nói là những chuyện này xác thực là do hắn làm.
Ngay cả mình cũng không thể tự thuyết phục mình, Cố Hoài nhắm mắt, hận không thể ngủ lâu thêm một lúc nữa.
Cậu nói xem tôi thức dậy không đúng lúc phải không, vì sao lại chọn lúc Alvis đang canh giữ bên hắn thì tỉnh lại??
Cố Hoài cảm thấy hắn chưa sẵn sàng để đối diện với lò lửa này.
Không được….
Nếu không hắn lại tiếp tục giả vờ, giả vờ mình còn chưa khôi phục, như vậy hắn có thể tranh thủ thời gian xem nên làm thế nào bây giờ.
Cố Hoài cảm thấy phương pháp này không tệ, nhưng khi hắn đang chuẩn bị thực thi, bỗng nhiên nó bị kẹt ở trong đầu.
….. vẻ mặt lãnh khốc vô tình phải thể hiện như thế nào?
Người không có kinh nghiệm lạnh mặt, mặt Cố Hoài hơi cứng đờ, hắn không biết nên điều chỉnh vẻ mặt mình như thế nào.
Trong lòng Cố Hoài nhấp nhô như sóng, phát hiện hắn tỉnh lại Alvis cũng không cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ.
Alvis đầu tiên là đưa tay lên trán Cố Hoài dò xét nhiệt độ, xác nhận đã bình thường, hắn thu hồi tay, yên tĩnh nhìn Cố Hoài.
Alvis không chủ động nói chuyện, sau khi nhìn Cố Hoài, hắn đem đuôi cái đuôi màu xám bạc của mình hơi nhấc lên, rồi mới chuẩn bị di chuyển nó về phía sau.
Bời vì lúc trước Cố Hoài nói với hắn không được chạm vào Cố Hoài.
Cố Hoài nhìn thấy cái đuôi đặt trên người hắn chuẩn bị di chuyển, lại nhìn thấy Alvis hơi mím miệng, trong lòng hắn lập tức hơi lộp bộp.
Phải biết rằng lúc trước Alvis sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn tỉnh dậy mà dời đuôi đi, mà là chờ hắn ngồi dậy, rồi mới dùng đuôi vòng lấy hắn.
Dàn hỏa thiêu này hơi quá đáng rồi.
Khóe miệng Cố Hoài vừa kéo, còn không kịp tự hỏi, hắn lập tức ôm lấy cái đuôi đang chuẩn bị dời đi.
Cố Hoài ôm như vậy, dựng đồng nhìn chằm chằm Cố Hoài của Alvis hơi co lại: “A Hoài.”
Bị nhẹ nhàng kêu tên Cố Hoài không nhìn Alvis, mà là bởi vì chuyện nào đó mà dời ánh mắt đi hướng khác, hắn dùng tay sờ sờ lên cái đuôi màu xám bạc bị hắn ôm, ý tứ dỗ người gần như rõ ràng.
Nhưng nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
Cố Hoài từ trên giường ngồi dậy, nhìn Alvis: “Ngày hôm qua…. Em nói với anh những lời đó không phải cố ý.”
Nói xong câu này, cũng không chờ Alvis có phản ứng gì, Cố Hoài cảm thấy câu này của hắn không ổn.
Từ từ—-
Hắn nói không phải cố ý, nhưng nếu hắn có thể vô tình nói ra những lời tổn thương người như vậy, vậy không phải nói rõ là hắn không để ý tới Alvis sao.
“Em không phải muốn nói với anh như vậy, em là bởi vì….” Cố Hoài sắp xếp ngôn ngữ giải thích, “Bởi vì bị ảnh hưởng.”
Về chuyện dung hợp thiên tính chủng tộc có ảnh hưởng tới hắn không dễ dàng nói ra, Cố Hoài đánh giá phản ứng của con mèo lớn trước mặt hắn, Alvis hạ mắt nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì.
Vì sao lại không nói gì, đây không phải là do Alvis không vui, mà là hắn cảm thấy, không nói có thể để cho Cố Hoài chủ động.
Đây là điều mà Alvis theo bản năng học được trong quá trình gần gũi Cố Hoài.
Dáng vẻ của con mèo lớn này là đang chờ người tới dỗ.
Cố Hoài thấy tình trạng này, lại vuốt ve cái đuôi màu xám bạc hắn đang ôm trong tay một lần, rồi mới chủ động đem cái đuôi này quân lên người mình.
Như vậy được chưa?
Cố Hoài làm xong những hành động này liền đi nhìn phản ứng của Alvis, hắn phát hiện phía cuối của cái đuôi của con mèo lớn này khi được hắn vuốt ve thì hơi giật giật, thế nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt, khiến người khó có thể nhìn ra phản ứng của đối phương.
Có vẻ vẫn chưa ổn lắm……
Cố Hoài nhìn vào ánh mắt của Alvis, sau khi nhìn nhau hai giây, hắn quay mặt đi khẽ ho một tiếng.
Tiếp theo Cố Hoài liền quay đầu về, nghiêng thân tới gần, bất chấp tất cả hôn lên đôi môi đang mím lại của Alvis.
Màu môi của Alvis rất nhạt, hơn nữa bởi vì thân nhiệt trùng tộc thấp, sau khi Cố Hoài hôn lên, khi đụng vào cũng là một cảm xúc lạnh lẽo.
Nếu nói loại môi nào khiến Cố Hoài cảm thấy thật thích hợp để hôn, vậy đương nhiên chính là môi của Alvis.
Dáng môi rất đẹp, mà chắc là do khí chất của bản thân Alvis, cho dù là hôn hay là làm chuyện thân mật hơn cũng luôn mang cảm giác lạnh nhạt cấm dục.
Lần này Cố Hoài hôn cũng không phải chỉ hôn ở bên ngoài, hắn làm đầy đủ một nụ hôn cho người yêu, chẳng qua khi hắn chủ động chạm vào đầu lưỡi của Alvis, đã bị đối phương đổi khách thành chủ đè lại gáy tiến hành đòi hỏi.
Cố Hoại bị hôn sâu đến mức không chịu nổi, đầu lưỡi bị quấn lấy, khóe mắt hắn đỏ bừng vì cảm thấy khó thở do quên hô hấp.
Rồi sau khi Cố Hoài phản ứng lại, hắn đã bị Alvis đẩy ngã lên giường.
Nhưng Cố Hoài mới vừa khỏi bệnh, Alvis cho dù có phản ứng gì, hắn cũng không làm gì Cố Hoài.
Cố Hoài cảm giác được thân thể Alvis có phản ứng, hai má hắn lập tức nóng lên, hai bên đều mơ hồ đỏ lên, mà đông thời hắn cũng nhìn ra Alvis đang cố gắng nhẫn nhịn.
“Đổi thời gian, sau đó thì….. có thể.” Nói ra hai chữ cuối cùng của câu này xong, Cố Hoài thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.
Alvis nghe vậy vô ý thức chuyển động đuôi của hắn, dựng đồng màu vàng nhạt cũng cúi xuống nhìn Cố Hoài.
Alvis không bỏ qua lời của Cố Hoài, hắn hỏi: “Có thể giao phối?”
Alvis là muốn nghe Cố Hoài chủ động đồng ý mới hỏi như vậy, mà Cố Hoài nhìn mắt Alvis, nghĩ đến hắn còn phải dỗ con mèo lớn này, thế là hai mắt liền nhắm lại.
“….Ừ.” Cố Hoài gật đầu, tóm lại cứ ghi nợ trước đi đã.
“Bất cứ lúc nào sau này cũng được sao?” Alvis tiến thêm một bước truy hỏi.
Cố Hoài bị hỏi nghẹn họng, nhưng ánh mắt con mèo lớn màu xám bạc này lại nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng Cố Hoài vẫn không nói gì mà gật đầu.
“Cho nên ngày hôm qua em nói với anh những lời như vậy, anh……”
Cố Hoài vẫn không yên lòng chuyện này, cảm thấy cần một câu trả lời chính xác, không chờ hắn nói xong câu này, Alvis đã lên tiếng: “Không có không vui.”
Như vậy là biết đã được dỗ tốt rồi.
Trong lòng Cố Hoài nghĩ như vậy, rồi hắn nhìn thấy Alvis chủ động rời xa hắn, ngay cả cái đuôi đang quấn quanh cũng dời khỏi.
Đối với Alvis mà nói, những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể hắn, ngoại trừ cánh chính là đuôi, bởi vì hai vị trí này đều làm vũ khí chiến đấu mà tồn tại.
Để phản ứng thân thể hắn giảm xuống, thì đuôi của hắn không thể tiếp xúc với Cố Hoài.
Cố Hoài sửng sốt một giây sau đó cũng kịp phản ứng lại, sau khi biết được nguyên nhân hiện giờ Alvis không tiếp xúc với hắn, hắn không tự giác chớp chớp mắt.
Hai người cứ ở trong phòng nhìn nhau như vậy, Cố Hoài ở trong bầu không khí này, nhìn Alvis đang kiềm chế bằng vẻ mặt lạnh lùng, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến lên tiếng nói: “Ngoại trừ giao phối, cũng có thể có cách khác…..”
Nói câu này ra khỏi miệng xong Cố Hoài đã muốn nhắm mắt, nhưng hiện giờ Alvis đang nhìn chằm chằm hắn, Cố Hoài rất là gian nan đối diện với ánh mắt của con mèo lớn này.
Hắn vì sao phải lắm miệng nói như vậy?!
Nói nhiều hơn một câu kết cục chính là, tay trái Cố Hoài sau khi vận động một giờ liền cảm giác không phải là tay của mình.
Nếu có thể sống lại một lần nữa, Cố Hoài nhất định sẽ quản lý cái miệng hay nói lung tung của mình.
Mặc dù không thực sự làm, nhưng khi Alvis hạ mắt nhìn tay trái Cố Hoài, dựng đồng hơi co lại sau khi chiếm được thỏa mãn.
Sau khi dỗ được con mèo lớn này đáng để vui vẻ sao?
Đương nhiên là đáng giá.
Hơn nữa bên ngoài còn một đám trưởng bối cần được an ủi kia.
Ánh mắt Cố Hoài ngẩn ngơ, vì tình cảnh của mình mà cảm thấy bi thương.
Vừa kết thúc một dàn thiêu, lại phải đối mặt với một cái khác, Cố Hoài nghĩ mà không muốn đối mặt.
Mặc dù việc làm ngày hôm qua, Cố Hoài đều có ký ức, nhưng bởi vì chịu ảnh hưởng của thiên tính chủng tốc nên mới làm ra những chuyện như vậy, Cố Hoài sau khi khôi phục trạng thái bình thường cứ cảm thấy không giống thật.
Hắn sao lại có thể tỏ thái độ như vậy với trùng tộc nhà mình, nếu là trạng thái bình thường của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Cũng bởi vì cảm thấy không giống thật, rõ ràng đã xác định là chuyện mình đã làm, nhưng Cố Hoài có cảm giác giống như mình vừa tỉnh giấc khỏi giấc mộng.
Xem cái chậu này nó vừa to vừa tròn….
Luôn thấp thỏm, Cố Hoài quyết định dùng tinh thần lực đi cảm nhận cảm xúc của trùng tộc nhà mình trước, để hắn còn chuẩn bị tâm lý.
Lúc này ở lầu một của tòa phủ đệ.
“Bệ hạ tỉnh, đoàn quân y nói bệ hạ đã uống thuốc, ngủ một đêm là sẽ hạ sốt, không biết hôm nay có thể hết bệnh hay không…..”
“Tôi muốn lên xem, nhưng chúng ta lại vào trong phòng, vương có phải sẽ không vui hay không?”
“Tôi đứng ở bên ngoài nghe động tĩnh trong phòng được không? Không vào, chỉ nghe một chút, như vậy vương có biết cũng sẽ không không vui.”
Nhóm trùng tộc trong đại sảnh do dự không dám lên lầu, bọn hắn rất muốn đi xem Cố Hoài, nếu có thể, nhất định phải canh giữ 24/24.
Vương bị bệnh, cho dù là công việc hay là những chuyện khác, cũng không thể là lý do ngăn cản bọn hắn ở bên cạnh vương nhà mình, nhưng hiện giờ vương không đồng ý cho bọn hắn ở bên cạnh….
Tưởng tượng đến chuyện này, tâm tình của những trùng tộc trong phủ đệ liền tụt xuống.
Cố Hoài mở rộng nhận thức để cảm nhận cảm xúc đều truyền về ở mức rất thấp.
Cố Hoài: “….”
Hắn phải khiêng cái chậu này, không khiêng được nhất định cũng phải khiêng.
Phải thế nào mới có thể vãn hồi được cục diện này, Cố Hoài tự hỏi thật lâu, cuối cùng tìm được một phương pháp.
Không biết phương pháp này có được hay không, tóm lại cứ thử một lần đi—-
Những trùng tộc đang do dự trong đại sảnh cuối cùng bị lo lắng quất ngã, cho dù thế nào, bọn hắn phải nhìn thấy vương đã tốt lên thì mới yên tâm được.
Ý tưởng một khi đã quyết định, nhóm trùng tộc tụ tập ở đại sảnh liền lấy tham mưu trưởng cầm đầu, chuẩn bị đi lên lầu.
Nhưng ngay tại lúc này, từ thang lầu lại có một sinh vật màu đen hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của trùng tộc ở đại sảnh.
Sinh vật màu đen với lớp lông tơ mềm mại đang đi tới trước mặt nhóm trùng tộc, sau khi tới gần, con ấu tể màu đen này nâng đầu lên, triển lãm ánh mắt màu vàng tròn xoe như viên thủy tinh của nó với những trùng tộc ở đây.
“Pi…. Pi pi!”
Nhìn nhóm trùng tộc này, con ấu tể màu đen phát ra thanh âm mềm mại.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
72 chương
131 chương