Trong mùi hoa dành dành, lá cây nhẹ nhàng buông xuống. Ánh trăng tĩnh lặng rải đầy đất, chiếc ghế dài trắng tinh an vị nằm đó, không nói một tiếng nào… Đây là cái cây to nhất trong trường, vị trí của nó cũng vô cùng đẹp, đằng trước là dãy phòng học, đằng sau là hàng quà vặt, dưới gốc cây còn có một cái ghế dài. Triệu Vũ đã từng chọn nó làm căn cứ điểm. Thậm chí năm đó, anh ta còn treo một dải băng rôn đỏ thẫm lên trên ngọn cây, tuyên bố chủ quyền với mọi người. Anh ta đã từng ở đây gọi đàn em đến, tìm một khoảnh đất rộng để tụ tập. Vào trưa hè nắng nóng, tiếng ve kêu râm ran, anh ta sẽ gác chân ngồi trên ghế dài, chờ bọn họ bê mì đến cho mình. Anh ta đã từng ở đây vui cười giận mắng, lăn xả cùng huynh đệ anh em, kéo bè kéo cánh đánh nhau với kẻ thù. Anh ta cũng đã từng ở đây ăn mì với Lý An Sinh. Lý An Sinh lúc đó hãy còn là một tên thiếu niên gầy còm ốm yếu, có hai con mắt đen sì tối om. Cậu ta bê bát mì cẩn thận húp, bờ môi nhợt nhạt dần biến thành màu hồng tươi. Còn Triệu Vũ thì lại là một thằng oắt con cấp hai vừa dốt nát vừa xấu tính, chỉ cần anh ta không vui, cả thế giới cũng phải không vui theo, người anh ta thích thì nhất định phải theo anh ta, cực kì ngang ngược. Triệu Vũ vô thức đi tới trước ghế dài. Cấp hai Thập Tứ thật đúng là keo kiệt, có cái ghế mà cũng không chịu thay! Cái ghế đã cũ, lớp sơn nguyên bản bong tróc làm lộ ra đôi chỗ han rỉ đến khó tả. Có lẽ bình thường chả có ai đến ngồi, bỏ nó cô đơn nằm dưới tàng cây, cho nên phía trên bị phủ một lớp bụi mỏng. Triệu Vũ khom lưng vỗ vỗ, xoay người ngồi xuống. Hô hấp Lý An Sinh nghẹn lại. Người thanh niên mặc sơ mi trắng ngồi lên chiếc ghế dài từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu ta. Có vẻ như người kia tìm thấy cảm giác quen thuộc, nhếch chân gác lên ghế. Ánh trăng mềm mại khiến vẻ tuấn lãng của đối phương càng thêm nhu hòa, hai con mắt tròn tròn, sáng rực như mắt cún con. Lý An Sinh còn nhớ, đôi mắt này đã từng chứa đầy sự kiêu ngạo tự do, đồng thời cũng chứa đầy sự dịu dàng không hề đáng sợ. Tiếc là nhiều năm qua đi, nó đã sớm bị dày vò đến lặng lẽ tầm thường. Chỉ có lúc này, dưới ánh trăng, tán cây của cấp hai Thập Tứ, nó mới rạng rỡ lóe lên, như viên bảo thạch vô giá luôn được khắc ghi trong lòng Lý An Sinh. Người thanh niên đột nhiên nở nụ cười “Màn hình điện thoại của cậu là cái cây này đúng không?” Giọng Lý An Sinh khàn cả đi “Anh biết.” “Sao tôi lại không biết?” Triệu Vũ híp mắt nhìn lên người đàn ông cao to, bộ dạng phất phơ nói “Đây là địa bàn của anh đây đấy nhé?” Lý An Sinh “Em cứ nghĩ anh… Quên rồi.” Cậu ta hít sâu hai cái, đôi bên cùng im lặng. Triệu Vũ gảy gảy lớp sơn bị tróc trên ghế, lại ngẩng lên nhìn Lý An Sinh. Không nhìn không sao, vừa nhìn, anh ta liền bị sự cuộn trào trong mắt người kia đánh động, tựa như chỉ cần một giây sau là nó sẽ ngay lập tức tung ra đòn chí mạng. Triệu Vũ ho khan, quay đầu ra chỗ khác để tránh khỏi cái nhìn nóng rực của đối phương “Dẫn tôi tới đây, nhất định là có lời muốn nói. Cậu muốn nói gì thì nói đi.” Lý An Sinh ghé lại gần, cúi đầu nhìn Triệu Vũ. “Vừa nãy anh xin lỗi em.” Cậu ta lên tiếng “Giờ đổi lại, em muốn giải thích với anh.” Triệu Vũ “?” Lý An Sinh “Thứ nhất, là trước đây em không tốt. Em quá mức cố chấp, lúc nào cũng suy nghĩ nhiều. Em không cách nào khống chế tâm tình của bản thân, cũng không cách nào thẳng thắn nói ra với anh. Em vừa muốn kiểm soát anh, vừa không dám kiểm soát anh. Mỗi lần em thấy anh ở cùng người khác, em đều rất khó chịu. Trước đây, em nghĩ chỉ cần nhịn xuống không nói ra là được, thế nhưng càng về lâu về dài, khi mọi thứ tích tụ lại thì em lại luôn cãi nhau với anh, khiến anh giận dữ.” Triệu Vũ lắp bắp “Cái này mà cậu cũng phải xin lỗi sao? Tình tình tôi khi đó…” “Thứ hai, là lúc học cấp ba.” Lý An Sinh dừng lại, nhìn người đang nghẹn lời trước mắt, bình tĩnh nói “Em rõ ràng nhận ra anh có chỗ không đúng, thế nhưng em lại không hỏi, cũng không dám hỏi. Sau này, khi anh phải trải qua quãng thời gian khó khăn, em lại không thể ở cạnh anh. Đây là chuyện mà em hối hận nhất, em xin lỗi.” Trái tim Triệu Vũ điên cuồng đập loạn. “Còn thứ ba là…” Lý An Sinh không ngừng mà tiếp tục nói “Là bây giờ, em rất rất muốn tỏ tình với anh!” Triệu Vũ “…Hả?” Lý An Sinh bán quỳ, mặt đối mặt với Triệu Vũ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được cơ thể mình nóng lên. Lý An Sinh thậm chí còn cảm nhận được lưng mình đang ra đầy mồ hôi vì căng thẳng “Bắt đầu từ cấp hai nơi này, em đã thích anh rồi. Anh, cuối năm ngoài gặp lại anh ở Đế Đô, em đã thiếu chút nữa thì không kiềm chế được.” “Em vô cùng hối hận. Lúc đó, sau khi cha em đón em tới Đế Đô, em không còn quay về đây nữa. Là lỗi của em, em quá mức nhát gan. Anh, anh quá tốt, vừa hiệp nghĩa, vừa dũng cảm, lúc nào cũng có nhiều bạn bè vây quanh, cho tới bây giờ anh chẳng thiếu một kẻ như em. Nhưng em vẫn muốn nói, em thật sự rất thích anh, thích anh như trước đây em đã từng thích. Chúng ta quay lại như thời cấp ba có được không? Anh che chở em, làm anh của em.” Triệu Vũ há miệng lại khép miệng, trong vô thức liền cầm lấy tay Lý An Sinh. Lý An Sinh nhận ra Triệu Vũ luống cuống, nhẹ nhàng trấn an anh ta. Khoảng cách giữa hai người chẳng qua chỉ trong gang tấc, dưới ánh trăng dịu dàng, không khó để nghe rõ tiếng hô hấp của đối phương. Lý An Sinh cất tiếng “Anh, em không ép anh, anh muốn sao cũng được, anh thích em cũng được, không thích em cũng được, nếu như anh ghét việc này, sau này em sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.” Triệu Vũ yên lặng nhìn Lý An Sinh. Hai con mắt sáng lấp lánh của cậu ta men theo sự trầm mặc của anh mà dần dần ỉu xìu, cuối cùng gượng gạo nói “Chúng ta về thôi.” Thế nhưng Triệu Vũ vẫn ngồi bất động, như đang suy ngẫm cái gì. Một lát sau, anh ta mới ướm lời gọi “Bảo bối?” Lý An Sinh ngay lập tức phấn khởi, tựa như có một cỗ xung động mãnh liệt từ sâu dưới đáy lòng dậy lên, khiến cậu ta nghiêng đầu hung hăng hôn Triệu Vũ. Một câu chửi thề còn chưa kịp thốt ra, môi Triệu Vũ đã bị cướp lấy, cả người bị Lý An Sinh kích động đè xuống. Thân thể Triệu Vũ bất ổn, hai tay vô thức quàng quanh cổ Lý An Sinh. Lúc cả người bị ép tới lưng ghế, Triệu Vũ không ngờ, bản thân lại ép tới tay Lý An Sinh trước. Cứ thế, Triệu Vũ biến thành nửa nằm nửa ngồi trên ghế, bên trên là Lý An Sinh cúi người phủ xuống, trông như cả hai đang ôm chặt lấy nhau. Môi Lý An Sinh tàn nhẫn cướp đoạt, nghiền ngẫm đôi môi quen thuộc, cảm nhận xúc cảm đã xa cách bấy lâu. Mới đầu, Triệu Vũ cũng bị hành động của cậu ta dọa sợ, phải đến tận khi đường nhìn trực tiếp bị đảo ngược, anh ta mới ý thức được nụ hôn mãnh liệt của Lý An Sinh, hai tai đỏ bừng. Lý An Sinh quả thực như phát điên, cậu ta mút mạnh bờ môi Triệu Vũ, lại thô bạo cạy mở hàm răng đối phương, khi đầu lưỡi hai bên chạm nhau thì mang theo tiếng nước tách tách đầy rung động. Lý An Sinh thanh tâm quả dục sinh hoạt sáu năm, Triệu Vũ cũng không khá khẩm gì hơn, lúc này liền vô thức thuận theo. Cả hai hôn đến động tình, anh ta mới từ từ tỉnh táo lại, hung hăng cắn môi dưới của Lý An Sinh. Không ngờ, hành động này lại càng kích thích Lý An Sinh lên cơn, vừa mút vừa cắn, cắn ra máu liền liếm sạch, liếm sạch lại cắn ra máu. Mãi khi Triệu Vũ cảm thấy môi mình tê dại, cậu ta mới lưu luyến buông người ra lấy hơi. Triệu Vũ cả giận nói “Cậu đi xuống cho tôi!” Lý An Sinh tự biết mất mặt, vừa rồi còn xin lỗi, kêu khống chế tâm tình này kia mà giờ đã hành động trái ngược. Thế nhưng, cậu ta quả thực rất kích động! Cậu ta vất vả đè xuống dục vọng đang hưng phấn bừng bừng, giống như nịnh nọt mổ mổ mấy cái lên đôi môi sưng đỏ của Triệu Vũ, dịu dàng cọ xát. Triệu Vũ không thèm để ý, giãy ra ngồi thẳng lên. Trong lòng anh ta có chút khó chịu, vừa nãy bị giám đốc Lý đè xuống hôn cảm giác bản thân mình “thiếu nữ” quá thể đáng! Thế nhưng, vừa nhìn người trước mặt, anh ta lại nhẹ dạ đến rối tinh rối mù, chỉ hận không thể tự dâng mình lên cho người ta muốn làm gì thì làm, chứ nhất quyết không để đối phương phải rũ mắt một cái. Triệu Vũ nhìn nhìn Lý An Sinh, đột nhiên bật cười “Nào qua đây, để anh thương cậu.” Lý An Sinh “…” Triệu Vũ học theo người kia, đảo khách thành chủ, mạnh mẽ kéo tay Lý An Sinh, lần thứ hai hôn tới. Lý An Sinh tự nhiên là không có chuyện từ chối, thuận theo đại ca nhà mình, thoải mái để Triệu Vũ chiếm thế chủ động, muốn hôn thế nào thì hôn thế ấy. Thế nhưng, đúng lúc cả hai lại hôn đến động tình lần nữa, thì một ánh đèn pin chói mắt soi tới. Bảo vệ đi tuần tra ngập ngừng một chút, rồi mới huơ huơ cái đèn trong tay hô lên “Ai?” Lý An Sinh nắm chặt tay Triệu Vũ “Chạy!” Hai tên vừa mới gương vỡ lại lành, chưa kịp ngọt ngào xong đã bị người bắt dâm tại chỗ, chật vật chạy trốn. May mà thể lực Triệu Vũ cũng khá, Lý An Sinh mấy năm gần đây lại chăm chỉ tập thể hình, cho nên hai người mới có thể “chơi đánh du kích” với bảo vệ một vòng quanh dãy nhà học. Thế nhưng bảo vệ ở trường nhiều năm, thông thuộc địa hình hơn bọn họ rất nhiều, khoảng cách cứ ngày một bị rút ngắn. Triệu Vũ đang thầm nghĩ chắc không xui xẻo đến thế chứ, thì nghe thấy bảo vệ hô gọi thêm một bảo vệ khác thông qua máy bộ đàm, anh ta dở khóc dở cười, càng thêm co giò chạy trốn. Chạy thẳng một mạch đến cạnh tường bao, Triệu Vũ không nói nửa lời vô ích, đi trước bật người trèo lên. Lý An Sinh cũng ăn ý theo sau. Hai người nhảy khỏi phạm vi trường học, vun vút chạy ra khỏi lối mòn đi bộ, trong gió đêm của Ngô Thành, tiến vào trong xe. Lý An Sinh hô hấp gấp gáp, cánh tay run run vặn khóa ô tô. Triệu Vũ ngồi ở ghế phó lái thở phì phò. Hai người nhìn nhau, bật cười. “Xui thế không biết!” Triệu Vũ đầu đầy mồ hôi, bất đắc dĩ xoa bóp cẳng chân đang bị rút cơ. Lý An Sinh chỉ cười lắc đầu. Cậu ta nhanh nhẹn nhập vai người hầu của thiếu gia, rút mấy tờ giấy đưa choTriệu Vũ lau mồ hôi, lại mở sẵn chai nước đặt vào giá đỡ, rồi mới chậm rãi khởi động ô tô lái ra đường lớn. Hai người vừa mới nói chuyện rõ ràng, đôi bên không tránh khỏi có chút hồi hộp bất an, nhất là Lý An Sinh. Cậu ta cứ cảm thấy đây giống như là một giấc mơ, đẹp đến mức không thật. Mà nói trắng ra, đến cả mơ cậu ta cũng còn không dám. May mà vừa nãy bị bảo vệ cắt ngang, mặc dù nó khiến sự lãng mạn biến thành tràng cười ra nước mắt, thế nhưng chí ít như vậy cũng khiến giấc mơ này giảm đi một chút độ không thật. Về phần Triệu Vũ, anh ta không phải bất an vấn đề này. Anh ta nhìn đèn cầu vượt lóe lên trước mắt, thầm nghĩ, không biết Lý An Sinh có giữ anh ta lại qua đêm hay không? Nếu như cậu ta giữ anh lại qua đêm, anh nên đồng ý hay là không đồng ý? Người yêu cũ quay lại, cô nam quả nam củi khô lửa bốc, không thể không có chuyện ba ba đến khói bay mù mịt! Xét trên phương diện bản năng, Triệu Vũ cũng rất muốn như vậy. Thế nhưng xét trên phương diện lý trí, bọn họ hẳn nên chậm rãi một chút, không thế tiến triển quá nhanh! Triệu Vũ dùng cái đầu không được thông minh lắm của mình nghĩ suốt một đường, không biết có nghĩ đến cái gì không đứng đắn hay không mà hai bên tai đều đỏ ửng hết cả lên. Tận đến khi xe dừng lại, Triệu Vũ ngẩng đầu lên, mới phát hiện xung quanh chính là hàng dài những xe điện quen thuộc trong khu chung cư, mà trước mắt cũng chính là tòa nhà mình ở. Triệu Vũ nghiêm nghiêm mặt hỏi “Tôi đi nhé?” Lý An Sinh đưa tay tháo đai an toàn giúp Triệu Vũ, do do dự dự hôn hai cái lên má Triệu Vũ, làm như cái mà cậu ta hôn không phải là một thằng đàn ông mà là một cái bình sứ lúc nào cũng có thể vỡ. Triệu Vũ nhướn mày “Có thế thôi à? Cậu có hiểu chuyện không đấy?” Lý An Sinh hơi hơi sửng sốt, mắt trợn to tròn. Thế là cậu ta liền bị Triệu Vũ (lúc này đã không còn bị ràng buộc bởi đai an toàn) đè lên ghế xe hôn một trận. Mặc dù người đẹp đã lớn thành một người đàn ông tuấn tú, thế nhưng vẫn như cũ mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm, đã thế lại còn vừa cổ vũ vừa vuốt vuốt tóc đối phương, sợ người nhà mình bị đập đầu! Triệu Vũ như một tên trăng hoa trêu ghẹo trai nhà lành, giở trò lưu manh xong liền vui vẻ xoay người mở cửa xe. Lý An Sinh bị lưu manh làm cho cúc áo mở tung, nhưng vẫn ngồi yên trên ghế lái nhìn theo bảo bối của mình, trong mắt không giấu được ý cười. Triệu Vũ dương dương đắc ý nín cười lên lầu, đến hành lang thì không nhịn được nữa liền mô phỏng hành động đá lon nước, hai tay giơ quả đấm vung vẩy, tựa như cậu thiếu niên giành được thắng lợi nhiều năm về trước.