Hôn lễ của Giang Chi Châu và Hạ Duy đúng hạn cử hành vào tháng 4, sau đó bọn họ quyết định đihưởng tuần trăng mật ở một quốc gia ven biển. Thời tiết tháng 4 khi nóng khi lạnh, hơn nữa mỗi ngày đều dạo chơi ở bờ biên nên kết quả là Hạ Duy vừa về nước liền đổ bệnh. “anh đã bảo em đi khám bệnh ở nước ngoài, em trả lời hai ngày nữa sẽ khỏi thôi, bây giờ thì khỏi chưa hả?” Giang Chi Châu đưa ly thuốc nước cho cô và nói, “Buổi chiều đi khám bệnh đàng hoàng cho anh.” “Khụ khụ khụ.” Hai ngày này Hạ Duy càng ho khan dữ dội hơn, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không đi khám không được, “Em biết rồi, anh nói nhiều quá!” “anh nói nhiều sao? Nếu em sớm nghe lời anh đi khám bệnh thì bây giờ sẽ nghiêm trọng như thế này sao?” “Chỉ làm bị cảm chút thôi, làm gì nghiêm trọng như anh nói chứ!” “Em sợ đi gặp bác sĩ sao?” Giang Chi Châu chợt nhớ đến lúc trước, cô bị mèo cào vào tay, sau đấy cũng là anh áp giải cô đi khám bệnh viện. “Em có sợ đâu, lát nữa em sẽ đi khám! anh cứ đi làm đi!” Hạ Duy uống hết ly thuốc nước, rồi đẩy Giang Chi Châu ra cửa đi làm. Giang Chi Châu vẫn không yên tâm, quay lại nhìn cô, “anh nên đưa em đi khám thì tốt hơn.” “.... không cần đâu, đối diện khu nhà mình có một phòng khám bệnh tư nhân mà, tự em đi được rồi.” Đến từng này tuổi rồi, chỉ bị cảm mà còn để người nhà dắt đi sao?! “Vậy được rồi, nếu chiều anh về phát hiện em chưa đi khám thì anh sẽ tự mình dẫn em đi chích đó.” Giang Chi Châu cảnh cáo cô. “Em biết rồi mà, bye bye, đi đường cẩn thận.” Giang Chi Châu: “.........” Sau khi Giang Chi Châu bước chân ra cửa, Hạ Duy lại ngủ trưa một lát mới thay quần áo đi khám bệnh. Phòng khám bệnh mới mở không xa nhà bọn họ lắm, đi bộ 10 phút là đến. Nhưng khoảng thời gian này đang là mùa bệnh cảm cúm nên lúc cô đến thì đã có không ít người đang đợi. cô đợi một lát, bác sĩ mới bảo cô ngồi xuống ghế: “cô thấy không khoẻ chỗ nào?” Hạ Duy đáp: “Ho khan, viêm họng và hơi có đàm.” “Há miệng tôi xem một chút.” Bác sĩ kiểm tra một lúc, rồi bảo cô ho một tiếng để nghe thử thế nào. “Khụ khụ.” Hạ Duy phối hợp ho hai tiếng. “không những cô có đàm mà còn có không ít đó biết không?!” Bác sĩ vừa nói vừa ghi toa thuốc cho cô, “Đây không phải chỉ viêm họng không, là viêm phế quản mãn tĩnh, cô phải xông mũi họng thôi.” Hạ Duy đơ người: “Xông mũi họng là xông thế nào?” “Tức là cô phải đặt ống thở vào miệng, thuốc theo đường thở hấp thụ vào cơ thể cô. Sử dụng phương pháp này có hiệu quả rất tốt, cô chưa từng làm sao?” “À chưa....” Nghe hơi đáng sợ, “Có thể không dùng phương pháp ấy được không?” “Vậy viết toa thuốc cho cô uống trước xem sao.” “Được.” “Ăn uống phải kiêng cữ, không thể ăn mặn, ăn cay, đồ nướng lẩu gì đó càng không thể ăn, hơn nữa cổ họng cô có đàm, không thể ăn đồ ngọt.” “À....” Chi bằng bác sĩ trực tiếp nói với cô còn gì có thể ăn được luôn đi?! Hạ Duy trả tiền, lấy thuốc rồi đi về, nhưng trên đường về vẫn lấy điện thoại search phương pháp xông mũi họng là gì. trên mạng có người nói rằng không có cảm giác gì, nhưng cô nhìn hình ảnh... làm sao có thể không có cảm giác được chứ! cô mấp máy môi, lại search căn bệnh viêm phế quản mãn tính. ——Là giai đoạn chuyển biến từ viêm phế quản cấp tính, căn bệnh này thường được bắt gặp ở người có độ tuổi trung niên... Hạ Duy: “......” Người có độ tuổi trung niên gì chứ! một cô gái 18 tuổi như cô tổn thương lắm đó nha! Bởi vì đả kích này nên cả buổi chiều, tâm trạng của Hạ Duy vẫn luôn u ám. Giang Chi Châu về đến nhà nhìn thấy cô thế này nên cho rằng bệnh của cô rất nghiêm trọng, căng thẳng hỏi: “Sao rồi? Buổi chiều em đi khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?” Hạ Duy không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, vẻ bi thương trong ánh mắt lại càng hiện ra rõ rệt hơn: “Bác sĩ nói.....” “nói gì?” Giang Chi Châu cảm thấy trái tim của anh cũng bị siết chặt theo. “Bác sĩ nói em bị viêm phế quản mãn tính, đây là căn bệnh thường gặp của người ở độ tuổi trung niên....” Huhuhu cô muốn khóc quá đi thôi! Giang Chi Châu: “.......” “Nhưng sao em mới 18 tuổi đã bị bệnh này rồi, bác sĩ có chuẩn đoán sai không?” cô ra vẻ đáng thương nhìn Giang Chi Châu. Giang Chi Châu tháo cà vạt, cười cười với cô: “Tỉnh lại đi, em đã là phụ nữ có chồng rồi.” Hạ Duy: “.......” không! cô từ chối! Giang Chi Châu xắn tay áo sơmi, chuẩn bị làm cơm tối: “Bác sĩ có bảo phải kiêng cữ gì không?” “À... Chỉ nói là không được ăn cay.” “Chỉ như vậy thôi à?” Giang Chi Châu nhướng mày, có vẻ không tin cô. “À, tốt nhất cũng đừng ăn mặn.” “Còn gì nữa?” “không còn gì nữa.” Hạ Duy trả lời chắc chắn. Giang Chi Châu hơi nheo mắt, không hỏi cô nữa: “Vậy bữa cơm này em ăn canh là được rồi.” Hạ Duy: “........” Tại sao chứ! Tại sao chỉ được ăn canh thôi chứ, mới kết hôn không lâu thì đã ngược đãi cô rồi sao?! “Em muốn ăn thịt!” cô phẫn nộ nhìn Giang Chi Châu, anh nhếch miệng cười, cúi đầu hôn cô một cái, “Em muốn ăn thế nào?” Hạ Duy: “......” cô ăn canh vẫn tốt hơn. Bữa tối, Giang Chi Châu nấu một nồi canh củ cải, không hề thấy một giọt dầu nào trong đó. Ngay cả các món ăn trên bàn cũng nhạt, không hề cay chút nào. “Em ăn canh đi.” Giang Chi Châu múc một chén nhỏ để trước mặt Hạ Duy, sau đó anh cũng ngồi xuống giám sát cô ăn canh. Chén canh này cực kỳ nhạt, không chừng anh còn không hề nêm nếm một chút muối nào. Hạ Duy phổng mang trợn má, nói với anh: “Có phải tay nghề của anh đã bị thụt lùi rồi không? Nếu như quay lại lúc em mới quen anh, tay nghề của anh chỉ có thể này thì chắc chắn em sẽ không để ý đến anh đâu.” Giang Chi Châu cười cười, nhìn cô: “Lúc anh mới quen em, anh càng không nghĩ đến sau này anh sẽ yêuem như thế này đâu.” Hạ Duy: “...........” anh cho rằng dùng lời ngon tiếng ngọt thì em sẽ ăn canh sao, canh sẽ ngon hơn sao? Xí! Giang Chi Châu không biết nguyên nhân cô bị bệnh nên anh nêm nếm rất ít vào thức ăn, khiến Hạ Duy ăn bữa cơm tối này không có chút mùi vị gì. Hơn nữa ăn xong, còn bị Giang Chi Châu giám sát phải uống mớ thuốc đắng ngắt. Hạ Duy cực kỳ không hiểu, tại sao thức ăn lại không có mùi vị gì nhưng thuốc vẫn đắng đến khó nuốt như vậy chứ! Sau đó cô nhân cơ hội lúc Giang Chi Châu đi tắm, lén lút lấy một hộp chocolate vào phòng ngủ. Đây là chocolate cô mua ở nước ngoài từ hồi tuần trăng mật, vốn là dự định về sẽ nhăm nhi một phen, kết quả là vừa về thì liền đổ bệnh nên không có cơ hội ăn. Mặc dù bác sĩ dặn cô không được ăn đồ ngọt nhưng ăn một viên cũng không sao chứ nhỉ? cô mở hộp chocolate ra, cầm cẩn thận cắn một miếng. A, ngon quá đi mất!! Qủa nhiên chỉ có đồ cay và đồ ngọt mới là đồ ăn ngon đúng ngữa. cô chụp hình lại thanh chocolate rồi gửi cho đám bạn thân. Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Chocolate mua ở nước ngoài, không ngờ lại ngon đến vậy! Hì hì! Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình cũng muốn ăn! Qùa của cậu đâu! Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình vốn tính mua cho cậu, nhưng suy xét cho việc chó khôngthể ăn chocolate nên mình không mua~ Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ...... Cậu lăn đi chỗ khác, sao mình lại là chó chứ [mỉm cười] Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Chó FA cũng là chó mà, hì hì! Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ........ không gầy mười cân không đổi tên: Mình không nhịn được nữa, nụ cười hì hì của cậu đê tiện quá đimất! Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Tình bạn của chúng ta đã đi đến cuối con đường rồi [bye bye] Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Tại sao chứ? Tình bạn chân chính không phải là lúc có đồ ăn ngon sẽ nghĩ đến đối phương rồi chụp ảnh gửi cho người đó sao? Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Hình như mình nhớ cậu có nói cậu lại ho khan nữa đúng không? Vậy có phải cậu không thể ăn cay đúng không? Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Dạo gần đây mình ăn nồi lẩu bốc khói nghi ngút, đồ nướng đây nè, mình gửi hình cho cậu, yêu lắm thương lắm [bắn tim] Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...... [mỉm cười] không gầy mười cân không đổi tên: Ha ha ha mình thích xem các cậu đấu đá với nhau ghê [bắn tim] “Còn đang tám chuyện sao, em bị bệnh thì nên đi ngủ sớm chút đi.” Giang Chi Châu đã tắm xong, bước ra ngoài vừa lau tóc vừa cúi đầu nhìn cô. Hạ Duy ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của anh, hộp chocolate cô vừa ăn còn để trên bàn, hiện trường vụ án bị phát hiện rồi! “Khụ khụ, em đi ngủ ngay đây.” cô bình tĩnh thong thả cầm hộp chocolate đi xuống lầu dưới bỏ lại vào tủ lạnh. Ừ, người bình thường hẳn sẽ không nghĩ tới không thể ăn đồ ngọt đâu nhỉ? Đúng là hữu kinh vô hiểm(*). (*)Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy. (nguồn: leosansutu.wordpress.com) cô vừa bước chân vào phòng liền thấy Giang Chi Châu đang ngồi trên giường cầm máy tính bảng, giống như đang search tìm gì đó. Giang Chi Châu nghe tiếng bước chân của cô liền ngẩng đầu lên nói: “anhvừa search thông tin một chút, bệnh này của em không thể ăn dầu mỡ, không thể ăn đồ ngọt, ngày mai không thể ăn chocolate nữa, em ăn chay vài ngày đi.” Hạ Duy: “.......” “Tại sao chứ, là một nhân tài của thế kỉ mới, sao anh có thể ngu ngốc như vậy chứ? đã nói bao nhiêu lần rồi, đổ bệnh đừng nghe những gì trên mạng nói, nghe lời bác sĩ dặn mới là con đường đúng đắn.” Hạ Duy ra vẻ vô cùng đau đớn nhìn Giang Chi Châu. “Vậy bác sĩ có nói em không được ăn đồ ngọt không?” “À....” Hạ Duy giả vờ suy nghĩ một chút mới đáp, “Em không nhớ lắm, hình như có nói, mà hình như không có nói.” Giang Chi Châu cười cười, tắt máy tính bảng rồi bỏ nó qua một bên: “không sao cả, dù sao bắt đầu từ ngày mai anh làm đồ chay cho em, chocolate anh cũng sẽ kiểm soát số lượng em ăn.” “anh.... khụ khụ khụ khụ.” Hạ Duy nôn nóng muốn nói liền ho khan dữ dội. Giang Chi Châu nhíu mày rót một ly nước ấm đưa đến bên miệng cô, “đã ho thế này rồi còn muốn ăn sao? Em không khó chịu nhưng anh nhìn thấy đau lòng lắm.” “Ơ...” Hạ Duy ho đến chảy nước mắt, cô uống mấy hớp nước mới dễ chịu hơn, “Đều tại anh, đi biển chơi gì chứ! Lâu lắm rồi em chưa bị bệnh lần nào đó!” “Em vui vẻ vọc nước đến quên hết mọi thứ, anh kêu em không chịu về, chuyện này cũng trách anhsao?” “Đương nhiên là trách anh rồi! Sao anh không kiên trì kêu em về chứ! Phải kêu đến khi em về mới thôi chứ!” “.....” Nhưng lúc anh kêu em về, em lại mắng anh mà! Giang Chi Châu dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô. Cuối cùng, anh nhớ lại hôm kết hôn, Hạ Duy chỉ bảo anh ——bà xã luôn luôn đúng, nếu như bà xã sai thì ha ha, chuyện này không tồn tại. “Xin lỗi, là lỗi của anh, vợ à.” Giang Chi Châu cười cười với Hạ Duy, chủ động thừa nhận sai lầm, “Bây giờ dễ chịu hơn chưa? Ngủ sớm một chút đi!” “Hứ!” Hạ Duy cắn răng nghiến lợi, bò vào trong chăn. Giang Chi Châu tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô. Hạ Duy nhích sát lại gần anh, buồn rầu lên tiếng hỏi: “Em đã là người ở độ tuổi trung niên sao....” Giang Chi Châu cảm giác câu hỏi này như một cạm bẫy: “không phải em đã nói là chỉ cần tâm trạng tốt thì 80 tuổi vẫn còn là thiếu nữ sao?” “Nhưng hình như cơ thể của em không theo kịp tâm trạng.” “Em chỉ bị cảm mà thôi, không lâu sau sẽ khoẻ lại mà.” Giang Chi Châu vuốt tóc cô rồi cúi đầu đặt mộtnụ hôn lên trán cô, “Em mãi mãi luôn là tiểu công chúa 18 tuổi trong lòng anh.”