Chương 30: Bạn trai thứ ba.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Hạ Anh Mạc bước qua cửa sổ, anh ta nhìn Bùi Oanh Oanh, mỉm cười nói, "Oanh Oanh, em trốn ở đây vì không muốn khiêu vũ sao?"
Bùi Oanh Oanh cười vô tội, cả người hơi lùi về phía sau một bước, "Xem ra em nên đi vào rồi."
Hạ Anh Mạc kéo cánh tay Hạ Già Vinh, "Không, em vẫn có thể tiếp tục trốn ở đây thêm một lát nữa, cho tới khi chị em đến bắt em." Hạ Anh Mạc không nói hai lời, kéo Hạ Già Vinh đi vào.
Trước khi đi, Hạ Già Vinh còn nháy mắt với Bùi Oanh Oanh, dáng vẻ vẫn ung dung nhàn nhã.
Bùi Oanh Oanh không nhịn được cười.
Cô cảm thấy Hạ Già Vinh này thật là thú vị.
Sau khi Hạ Già Vinh bị Hạ Anh Mạc mang đi, Bùi Oanh Oanh ở bên cửa sổ ngây ngẩn một hồi, mãi đến khi bắt đầu có chút nhàm chán mới đi vào.
Lúc này trong bữa tiệc vẫn đang khiêu vũ, Bùi Oanh Oanh nhìn khắp nơi mà không thấy Quý Đường đâu, trái lại trông thấy Tống Đan.
Tống Đan vẫn ngồi ở ghế salon ban nãy, cô ta ngơ ngác nhìn mọi người khiêu vũ.
Thật ra thì không phải là không có ai mời cô ta khiêu vũ, chẳng qua cô ta không nhảy vì sợ bị mất mặt, thế nên bèn dứt khoát từ chối.
Bùi Oanh Oanh đứng nhìn Tống Đan từ xa, cuối cùng vẫn lựa chọn đi tới.
"Tống Đan." Cô gọi đối phương, bây giờ đã hơn 10 giờ rồi, "Cậu mệt chưa?"
Tống Đan thấy Bùi Oanh Oanh thì thở phào nhẹ nhõm, cô ta vội vàng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Mình không biết khiêu vũ, ngồi một mình ở đây thật là lúng túng, vừa rồi mình muốn tìm cậu nhưng lại không tìm được."
Bùi Oanh Oanh ồ một tiếng, chỉ về phía cửa sổ, "Mình ra kia ngắm cảnh biển.
Đúng rồi, cậu có thấy chị mình đâu không?"
Tống Đan lắc đầu, "Mình không thấy chị Quý Đường."
Bùi Oanh Oanh ngồi xuống ghế salon, cô buồn chán lôi điện thoại ra nhìn, Quý Đường cũng không nhắn tin cho cô.
Lúc chiều Quý Đường nhắn tin bảo muốn đón giao thừa, sợ rằng bữa tiệc này còn phải kéo dài đến ít nhất là sau 12 giờ mới kết thúc.
Tống Đan ngồi cạnh nhìn Bùi Oanh, đột nhiên nói: "Oanh Oanh, cậu thật là xinh đẹp."
"Cám ơn." Bùi Oanh Oanh lịch sự ngẩng đầu cười với cô ta.
Tống Đan sờ váy mình, cô ta vốn cho rằng mình thế này đã rất xinh đẹp rồi, nhưng khi thấy Bùi Oanh Oanh được Quý Đường mang đi rồi một lần nữa xuất hiện tại bữa tiệc, cô ta mới ý thức được thế nào gọi là số mệnh bất công, mình đã rất cố gắng, nhưng tựa như cố gắng thế nào thì cũng không thể sánh bằng Bùi Oanh Oanh.
Cái gì cô ta cũng phải tranh đoạt, phải dựa vào chính mình, nhưng còn Bùi Oanh Oanh thì sao? Bùi Oanh Oanh không muốn tranh, thì sẽ có người mang thứ tốt nhất trên đời đến cho cô.
Cõi đời này vốn dĩ đã không công bằng.
Chỉ là, tại sao lại để cô ta phải tận mắt chứng kiến sự bất công này chứ?
"Cậu trốn ở đây sao?" Giọng nói vang lên bất ngờ làm Tống Đan sợ bắn lên, cô ta ngẩng đầu, liền trông thấy một gương mặt vô cùng thanh tú.
Cô ta hơi giật mình, nhưng đối phương lại không hề nhìn cô ta mà đang nhìn Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh không ngờ lại gặp được Hạ Già Vinh, cô hiếu kỳ hỏi: "Anh cậu để cậu đi à?"
Dường như Hạ Già Vinh chú ý tới ánh mắt Tống Đan, cậu ta nhướn mày cười với cô ta, rồi ngồi xuống cạnh Bùi Oanh Oanh, "Tôi lại trốn, thật sự là tôi không muốn chào hỏi mấy người mà anh ấy giới thiệu, quá mệt mỏi."
Nói xong, cậu ta rủ Bùi Oanh Oanh: "Có phải cậu ngồi đây cũng rất nhàm chán không, hay lại đi ra ngoài hóng mát?"
"Đi ra ngoài?" Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn bản thân, bộ váy cô đang mặc hơi thiếu vải, nếu như ra ngoài thì chắc sẽ bị thổi ngốc mất.
Tựa hồ cũng phát hiện ra, Hạ Già Vinh cười áy náy, "Xin lỗi, tôi quên mất là hôm nay thục nữ như các cậu đều ăn mặc thật xinh đẹp, không giống đám con trai thúi bọn tôi, trong ba món ngoài ba món, hôm nay tôi vẫn còn mặc một cái quần nỉ thật dày ở trong quần tây đây này.
Là tôi tự ý mặc, anh tôi không biết."
Bùi Oanh Oanh nghe đến đây, không kìm được mà bật cười thành tiếng, cô thật sự không biết Hạ Già Vinh lại thú vị đến vậy.
Nhưng Hạ Già Vinh không ngồi được bao lâu thì đứng dậy rời đi, cậu ta nói lười biếng thế đủ rồi, nếu còn ngồi đây tiếp nữa thì chỉ sợ anh cậu ta sẽ mắng cậu ta mất.
Thời gian cũng đã đến 11 giờ.
Bùi Oanh Oanh nhàm chán đi loanh quanh, vừa từ chối khá nhiều lời mời khiêu vũ của cánh đàn ông thì lại đụng phải Doãn Hàm.
Doãn Hàm thấy Bùi Oanh Oanh, gần như không cho Bùi Oanh Oanh cơ hội chạy trốn, anh ta đi thẳng tới, "Em không lạnh sao?"
Quả nhiên chính là tác phong của Doãn Hàm, đi tới câu đầu tiên là hỏi người ta có lạnh không.
Thật ra thì Bùi Oanh Oanh hơi lạnh thật, đặc biệt là mấy chỗ da thịt lộ ra ngoài, nhưng đâu còn cách nào khác, "Cũng bình thường."
Ở trong bữa tiệc, Doãn Hàm không thể làm ra hành động cởϊ áσ vest khoác cho Bùi Oanh Oanh, anh ta chỉ có thể nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, "Xem ra khoảng cách tuổi tác của hai chúng ta quá lớn, khi nãy thấy em nói chuyện với công tử nhỏ nhà họ Hạ kia, dáng vẻ cũng không thận trọng đến vậy, là em chê tôi già, hay là do tôi không thú vị?"
Bùi Oanh Oanh không ngờ Doãn Hàm lại hỏi thẳng ra như thế, trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cô nhớ vừa rồi khi nhìn thấy Doãn Hàm, hình như trong tay đối phương đang cầm ly rượu.
Hẳn là uống say rồi.
"Doãn tiên sinh, ngài say rồi đúng không? Hay là nghỉ ngơi sớm đi?" Bùi Oanh Oanh cẩn thận hỏi.
Doãn Hàm day day sống mũi cao thẳng, giống như không biết phải làm sao, "Tôi không say, tôi vô cùng tỉnh táo."
"DOÃN TỔNG."
Một tiếng hét to bỗng vang lên làm Bùi Oanh Oanh sợ hết hồn.
Cô nhìn Hạ Anh Mạc lắc lư đi ra, trong tay anh ta cầm theo hai ly rượu, kín đáo đưa một ly cho Doãn Hàm, "Doãn tổng, chúng tôi đều đang tìm anh, sao anh lại tránh ra đây chứ? Nhanh nhanh nhanh, tiếp tục uống nào."
Hạ Anh Mạc kéo Doãn Hàm đi.
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, đây là lần thứ hai Hạ Anh Mạc dẫn người đi ngay trước mặt cô.
Rất tốt, giúp cô giải quyết Doãn Hàm đại phiền toái này.
So với Mason ngây thơ thì cô càng không muốn đối mặt với Doãn Hàm.
Mặc dù nhìn qua Doãn Hàm rất biết điều, nhưng từ trong xương cốt vẫn có sự cố chấp của người làm ăn.
Người có thể khiến Doãn Hàm thay đổi tâm ý chỉ có chính anh ta.
Đối mặt với kiểu người như Doãn Hàm, cách tốt nhất là làm như không nhìn thấy.
Tuy Doãn Hàm cố chấp, nhưng lại cũng coi như là có sĩ diện, nên sẽ không bám chặt không buông.
Còn kiểu người dai dẳng như Mason thì không cần phải nể tình làm gì, cứ cho vào danh sách đen là được rồi.
***
Thời gian dần tiến đến 0 giờ thì Quý Đường xuất hiện.
Lúc cô ấy xuất hiện, Bùi Oanh Oanh đang buồn chán ngồi trên ghế salon chơi điện thoại, khi điện thoại bị một bàn tay xinh đẹp che mất, mãi sau cô mới kịp phản ứng.
"Chị." Cô nghiêng đầu nhìn Quý Đường đứng đằng sau.
Quý Đường khẽ nhếch môi, kéo Bùi Oanh Oanh đứng dậy, "Đi, sắp đếm ngược rồi."
Bùi Oanh Oanh không thể làm gì khác là đuổi theo bước chân Quý Đường.
Ban nãy Tống Đan nói muốn đi vệ sinh, hiện giờ không có đây.
Bùi Oanh Oanh còn chưa đi được mấy bước liền phát hiện âm nhạc trong bữa tiệc ngừng lại.
"Mười! Chín!..." Bên tai truyền đến tiếng đếm ngược.
Cô thấy có rất nhiều người đi từ trong phòng ra boong tàu.
"Một!"
Giọng nói vừa dứt, ngọn đèn to lớn treo trên trần căn phòng tổ chức bữa tiệc nổ tung, không, không thể nói là nổ tung, mà phải nói là nó mở ra, vô vàn cánh hoa từ trên trời rơi xuống theo từng tiếng chuông ngân.
Những cánh hoa kia giống như một cơn mưa, vừa rơi xuống, trong không khí liền tràn ngập hương thơm.
Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn cánh hoa đầy trời, bất chợt, nơi gò má cảm nhận được có thứ gì chạm phải.
Bùi Oanh Oanh không quay sang nhìn, vì cô đã biết đó là cái gì.
Cô đưa tay ra đón một cánh hoa rơi, không nhịn được mà mím môi cười.
***
Bùi Oanh Oanh cầm thẻ mở cửa phòng đi vào thang máy, vì Quý Đường còn có việc, không thể không nán lại bữa tiệc nên đưa cho Bùi Oanh Oanh một tấm thẻ mở cửa phòng để cô về phòng ngủ trước.
Thẻ mở cửa phòng của Bùi Oanh Oanh là số 1403, không cùng tầng với phòng của Quý Đường.
Vốn cô muốn tìm Tống Đan, nhưng cô ra cả nhà vệ sinh mà cũng không nhìn thấy cô ta đâu nên đành về phòng trước.
Thang máy dừng lại ở tầng 14.
Bùi Oanh Oanh xách váy bước ra, phòng cô ở phía cuối hành lang, giày cao gót giẫm lên thảm đỏ trải sàn, ngay cả một tiếng động cũng không có.
Cô bước chậm rãi, suy nghĩ mông lung xem lát nữa mình nên tắm bồn, hay là tắm vòi sen để ngủ sớm một chút.
Lúc 11 giờ cô còn cực kỳ buồn ngủ, nhưng qua 12 giờ đêm, cô lại đặc biệt tỉnh táo.
"Ken két ——"
Là tiếng mở cửa.
Bùi Oanh Oanh bị tiếng động này làm cho giật mình, cô không khỏi nhìn sang, nhưng lại trông thấy một màn vô cùng bất ngờ, hay phải nói là kinh ngạc.
Cô nhìn thấy Tống Đan.
Tóc tai Tống Đan xốc xếch, một tay xách giày cao gót, một tay xách váy vọt ra khỏi căn phòng ở ngay trước mặt Bùi Oanh Oanh.
Lúc đi ra, cô ta nhìn thấy Bùi Oanh Oanh thì vẻ mặt nhất thời trở nên tái nhợt, thậm chí không cách nào nói nên lời.
"Tống..." Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp nói hết câu thì Tống Đan đã chạy đi.
Bùi Oanh Oanh hoàn toàn ngây dại, trong đầu không ngừng tái hiện cảnh tượng vừa rồi.
Đúng lúc này, cô thấy cửa phòng trước mặt như đang muốn đóng lại, cô quýnh lên, trực tiếp đưa tay ngăn lấy.
Dẫu gì thì Tống Đan cũng là người mà cô mang tới, nếu cô ta bị người khác ức hiếp, tự cô không thể nào cho qua chuyện này.
Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, Bùi Oanh Oanh không những ngăn cánh cửa không cho nó đóng lại, mà còn mở cửa đi vào.
Dĩ nhiên là cô không dám vào thật, chẳng qua chỉ đứng ở cửa, ngoài mạnh trong yếu gọi một tiếng, "Ai ở trong đó? Đi ra đây!"
Cô vừa dứt lời, liền nghe trong phòng truyền đến tiếng bước chân.
Bùi Oanh Oanh hơi lùi về sau, một tay cô nắm chốt cửa, nửa người đứng ở bên ngoài.
Ngay khi thấy người ở trong phòng đi ra, biểu tình cô lập tức thay đổi.
Người trong phòng là Hạ Anh Mạc.
Anh ta đã cởϊ áσ vest, đến áo sơ mi ở bên trong cũng cởi mấy cúc làm lộ ra xương quai xanh hấp dẫn.
Hạ Anh Mạc thấy là Bùi Oanh Oanh thì cười khẽ, sờ sờ tràng hạt trên cổ tay mình, ôn tồn cất giọng: "Oanh Oanh, là em sao."
Trong nháy mắt kia vẻ mặt Bùi Oanh Oanh dị thường phức tạp, cuối cùng lại chuyển thành chán ghét, "Anh vừa làm gì bạn em?"
Hạ Anh Mạc nhướn mày, dường như đang suy nghĩ vấn đề này, thật lâu sau mới nói: "Tôi không làm gì cả, là bạn em tự nhiên xông vào phòng tôi." Anh ta thấy Bùi Oanh Oanh không tin thì nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu, "Em không tin? Nhưng tôi thật sự không có làm gì, hay là em thử đi hỏi cô bạn đáng yêu kia xem."
Bùi Oanh Oanh giận đến không kìm được, cô căm tức nhìn đối phương, nói lời ác độc nhất mà mình có thể nghĩ ra, "Buồn nôn!"
Sắc mặt Hạ Anh Mạc không thay đổi, tỉnh bơ tiến lại gần Bùi Oanh Oanh, "Oanh Oanh, sao em lại nói tôi như vậy? Em muốn tôi giải thích thế nào thì mới chịu tin?"
Bùi Oanh Oanh nhìn Hạ Anh Mạc đầy ghét bỏ, bây giờ cô không muốn nghe Hạ Anh Mạc nói bất cứ điều gì nữa, "Mấy lời này anh cứ giữ lại mà nói với chị em, xem chị ấy có tin anh hay không." Nói xong, cô xoay người muốn đi, nhưng Hạ Anh Mạc lại hành động nhanh hơn.
Eo Bùi Oanh Oanh chợt bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, đối phương chỉ dùng một tay đã ôm trọn vòng eo cô.
Mà chỉ chớp mắt sau, Bùi Oanh Oanh bị kéo vào trong phòng.
Hạ Anh Mạc ôm Bùi Oanh Oanh vào phòng, đồng thời nhanh tay đóng cửa lại.
Bùi Oanh Oanh luống cuống, cô vừa giãy giụa vừa nói: "Anh điên rồi à?! Buông tôi ra! Nếu chị tôi biết chuyện anh làm thì anh chết chắc!"
"Hửm?" Hạ Anh Mạc đẩy Bùi Oanh Oanh vào tường, dùng một tay bắt lấy cả hai tay Bùi Oanh Oanh, tay còn lại xiết eo cô, dễ dàng hoá giải mọi chống cự của cô.
Anh ta cúi đầu, hứng thú nhìn thiếu nữ bị mình giam trong ngực.
Đối phương giống như một con nai con lạc đường, hốt hoảng trông thật đáng yêu, thế nhưng vẫn còn gắng tỏ ra cứng rắn, quả là thú vị.
"Oanh Oanh nói thật có lý." Hạ Anh Mạc nhẹ giọng nói, "Bạn em đi từ phòng tôi ra, kiểu gì tôi cũng không thể tẩy sạch, trăm miệng không bào chữa nổi.
Tôi nói với em tôi không hề chạm vào cô bé kia, em đâu có tin, nên chị em sẽ càng không tin.
Nhưng tôi lại không muốn để chị em hiểu lầm tôi."
Thân thể Bùi Oanh Oanh run lên, từ trước đến giờ cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông gần đến mức này, cô có thể cảm nhận được hơi thở xâm lược nồng nặc trên người đối phương.
Cô mấp máy môi, cố gắng nói: "Tôi...!anh buông tôi ra, tôi tin anh."
Hạ Anh Mạc cười giễu cợt, "Không, tôi thấy em chỉ đang nói dối để tôi thả em đi thôi, tôi đâu có ngu vậy." Anh ta ngẩng đầu lên, tựa hồ đang nghĩ xem nên xử trí Bùi Oanh Oanh thế nào.
Trong tích tắc này, Bùi Oanh Oanh nhớ đến thuật phòng thân được dạy ở trường, cô giơ chân lên đá mạnh, nhưng Hạ Anh Mạc tránh được, anh ta hơi kinh ngạc khi thấy động tác của Bùi Oanh Oanh, sau đó dứt khoát dùng một chân tách hai chân Bùi Oanh Oanh ra, đặt cả người cô treo lên tường.
"Rất thông minh, nhưng phản ứng vẫn quá chậm." Hạ Anh Mạc còn khen ngợi Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh đã triệt để hoảng sợ, cô nhìn đối phương, "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
"Tôi đang nghĩ, phải làm sao để em không tố cáo với chị em.
Lát nữa sau khi rời khỏi phòng tôi, có lẽ em sẽ đi nói với chị em rằng tôi có quan hệ mập mờ với bạn em, đúng không?" Hạ Anh Mạc nhìn Bùi Oanh Oanh, "Nhưng biết sao được, tôi còn chưa muốn chia tay với chị em, cho nên, chỉ có thể để em chịu uất ức một chút."
Dứt lời, anh ta cúi thấp đầu xuống.
Mắt Bùi Oanh Oanh trợn tròn, cô giãy giụa như điên, nhưng sức lực của Hạ Anh Mạc quá lớn, cô hoàn toàn không thể chống lại.
Bùi Oanh Oanh ngửi thấy mùi nước hoa trên người Hạ Anh Mạc, thậm chí còn nếm được cả mùi rượu mát lạnh trong miệng đối phương, mà ngoài mùi rượu, hình như còn mang theo chút vị ngọt.
Cô giận đến nước mắt lưng tròng, chờ khi được buông ra, Bùi Oanh Oanh giáng thẳng một cái tát vào mặt anh ta.
Lần này thì Hạ Anh Mạc không né tránh.
Anh ta cười tủm tỉm khi bị Bùi Oanh Oanh đánh lệch đầu, không những thế còn hỏi cô, có cần đánh nốt bên kia không.
"Anh! Biếи ŧɦái! Buồn nôn!" Bùi Oanh Oanh giận run, hai mắt sũng nước, hận không thể băm vằm đối phương ra làm vạn mảnh.
Hạ Anh Mạc gật đầu, cười nói: "Đúng, tôi là biếи ŧɦái, tôi buồn nôn, được rồi, nhanh về ngủ đi."
Bùi Oanh Oanh thở hổn hển nhìn anh ta rồi mở cửa muốn đi, khi cửa còn chưa kịp đóng lại, Bùi Oanh Oanh nghe được giọng Hạ Anh Mạc vang lên sau lưng, "Tôi nghĩ em sẽ không nói với chị em chuyện mình hôn bạn trai của cô ấy đâu."
Cô khựng lại, đã biết ý đồ của Hạ Anh Mạc.
Anh ta kéo cô xuống nước.
Nếu như cô nói với Quý Đường chuyện Hạ Anh Mạc làm với Tống Đan thì anh ta sẽ nói ra chuyện anh ta và cô hôn nhau.
Bùi Oanh Oanh hoảng loạn, hai người bạn trai trước của Quý Đường đều vì cô mà chia tay với chị ấy, nếu Quý Đường lại biết chuyện của cô và Hạ Anh Mạc, liệu có cảm thấy mình đang dụ dỗ bạn trai chị ấy không đây?
Hết chương 30.
Lời của Bê Ba: Chẳng hiểu sao nói đến Hạ Anh Mạc là Bê lại nghĩ ngay đến anh này, trọc đầu mà vẫn đẹp trai phong độ chết người huhu.
Toàn cực phẩm nam phụ không hà.imgwebtruyen.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
63 chương
11 chương
22 chương
62 chương
53 chương
13 chương
24 chương