“Rồi, ôm một chút.” Giọng Quý Đường vang lên trên đỉnh đầu Bùi Oanh Oanh, rất nhanh sau đó cô ấy buông Bùi Oanh Oanh ra: “Về phòng đi giày vào đã.”
Vừa rồi Bùi Oanh Oanh cực kỳ tức giận nên xuống giường cũng quên đi giày, nghe Quý Đường nói vậy, cô hơi ngượng ngùng quay về phòng, mà Quý Đường ở ngoài cửa lại thoáng hiện lên một loại cảm xúc không rõ ràng, cô ấy nhớ lại cảnh mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy.
Chân thiếu nữ non mềm tuyết trắng, bàn chân nhỏ nhắn, ngón chân mượt mà như ngọc trai, tựa như có thể xiết chơi ở trong lòng bàn tay.
Quý Đường nhếch môi, khẽ cười thành tiếng.
Vì ban ngày không phải đi học nên Bùi Oanh Oanh không có gì làm, cô liền làm ổ ở trong phòng, hết đánh đàn piano rồi lại chuyển qua giải đề thi.
Đến khi làm xong, cô bèn đi đến nhà chính.
Quý Đường dành cho Bùi Oanh Oanh một gian phòng trống ở nhà chính, coi như là phòng để luyện múa, bốn bức tường được gắn toàn gương.
Bùi Oanh Oanh mặc bộ đồ múa màu đen, trước tiên cô luyện lại những kiến thức cơ bản, sau đó mới bắt đầu nhảy điệu múa khó nhất mà cô từng học ——《Quạ gáy xám (*) đậu trên cành.
》
(*) Bê: Quạ gáy xám là một loại chim thuộc chi Quạ.
Tóm lại vẫn là quạ =)))
Điệu múa này giống như tên gọi của nó, vũ công phải biến mình thành một chú quạ gáy xám, điểm chính của điệu múa này đó là động tác của vũ công phải hết sức nhẹ nhàng, trong đó còn có thêm mấy cú lộn nhào, đều cực kỳ tốn sức.
Bùi Oanh Oanh rũ mắt, chậm rãi nâng mũi chân, hai cánh tay giang ra như nụ hoa bung nở, chân phải đá lên, điệu múa chính thức bắt đầu.
Động tác của cô cực nhanh, nhanh đến mức chính cô cũng không thể nhìn thấy mình ở trong gương, có lẽ cô đang phát tiết.
Đã một thời gian dài rồi cô không luyện múa, theo lý mà nói thì không nên chỉ luyện kiến thức cơ bản mà đã nhảy điệu 《Quạ gáy xám đậu trên cành》này, nhưng cô muốn ra mồ hôi, muốn làm cho mình mệt mỏi kiệt sức, như vậy thì cô sẽ không còn sức đâu để nghĩ đến những việc khác nữa.
Điệu múa kết thúc là lúc Bùi Oanh Oanh nâng đùi phải lên 180 độ, eo cong lại như mái vòm.
(**) Bê: Chèn cái ảnh cho mọi người dễ tưởng tượng.
Tiếng nhạc vừa dừng lại, cô liền thả lỏng, ngồi xuống sàn nhà.
Hồi lâu sau Bùi Oanh Oanh mới đứng dậy về phòng tắm rửa, lúc tắm cô vẫn còn suy nghĩ, chờ khi cô thi đại học xong, có khi cũng có thể dạy lũ trẻ tập múa, một tháng cũng kiếm thêm được ít tiền, sớm trả tiền lại cho Quý Đường, dù số tiền cô có thể trả được cho Quý Đường cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Hình như Quý Đường đã ra ngoài ngay từ sáng, đi liền cả ngày cũng không về, đến chạng vạng tối, Quý Đường nhắn cho Bùi Oanh Oanh một địa chỉ, bảo cô qua đó.
“Em đến đây đi, tôi đã hẹn Mason rồi.”
Bùi Oanh Oanh thấy tin nhắn thì hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó cô đã tìm được một lý do để giải đáp nỗi nghi hoặc này.
Nhất định là Quý Đường muốn đưa cô đến nói rõ với Mason, như vậy thì Mason sẽ không lợi dụng cô để tìm Quý Đường nữa.
Bùi Oanh Oanh lên mạng tra địa chỉ nhà hàng, sau khi biết đây là nhà hàng đồ Tây thì cô chọn một chiếc váy màu hồng dài đến mắt cá chân, đi cùng với đôi giày Mary Jane màu trắng.
Cô suy nghĩ chốc lát, quyết định không phối thêm đồ trang sức mà chỉ dùng một dải ruy băng thêu hoa màu đen buộc tóc lại.
Nhân vật chính của tối nay là Quý Đường và Mason, cô chỉ cần ăn mặc sao cho không thất lễ là được rồi.
Nghĩ đến đây, Bùi Oanh Oanh xách theo chiếc túi trắng ra cửa.
***
Xe dừng ở cửa nhà hàng lúc 6 rưỡi.
Bùi Oanh Oanh xuống xe, đi vào trong nhà hàng.
“Xin chào, xin hỏi cô đã đặt bàn trước chưa?” Nhân viên phục vụ của nhà hàng nhẹ nhàng hỏi.
Bùi Oanh Oanh nhìn vào bên trong: “Quý tiểu thư đã đặt trước rồi.”
“Là Quý Đường tiểu thư sao?” Ánh mắt nhân viên phục vụ sáng lên, thấy Bùi Oanh Oanh gật đầu, anh ta liền dẫn Bùi Oanh Oanh đi về phòng bao phía bên trái: “Mời đi bên này.”
Đến cửa phòng bao, nhân viên phục vụ dừng lại: “Đến nơi rồi.”
Bùi Oanh Oanh cất tiếng cám ơn, đẩy cửa phòng bao ra, trong phòng bao đã có người ngồi.
Là Mason.
Mason vừa nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng đứng dậy, khi phát hiện người vào là Bùi Oanh Oanh thì lại ngồi xuống.
Hôm nay anh ta ăn mặc hết sức nghiêm chỉnh, một thân âu phục đen, nơ bướm trên cổ có một sức hấp dẫn vô hình, mà trên mặt anh ta còn đeo một chiếc kính không gọng, trông vừa cấm dục lại vừa có vài phần thanh tú.
Xem ra anh ta đã có sự chuẩn bị cho buổi hẹn tối nay.
“Sao chỉ có mình cô?” Mason thấy Bùi Oanh Oanh thì lập tức hiện nguyên hình, anh ta bắt chéo hai chân, ngón tay thon dài gõ gõ lên thành ghế, lặp đi lặp lại như đánh đàn.
Bùi Oanh Oanh ngồi xuống phía đối diện anh ta: “Chắc là chị sẽ tới muộn, tôi không đi chung với chị ấy.”
Mason ồ một tiếng, chuyển tầm mắt nhìn ra ánh đèn bên ngoài.
Bùi Oanh Oanh cũng không nói gì với anh ta mà lấy điện thoại ra chơi game.
Cô đã chơi đến level mấy trăm của game Anipop rồi.
Nếu như cô gặp những người khác thì sẽ nhất định không làm ra hành vi thất lễ như chơi điện thoại thế này, nhưng đối mặt với người phiền phức như Mason, Bùi Oanh Oanh thấy chơi điện thoại vẫn thoải mái hơn.
Thời gian trôi qua từng phút, nhưng Quý Đường vẫn chưa tới.
Mason như đang nén giận, uống liền mấy cốc nước.
Anh ta đặt mạnh cốc nước lên bàn, doạ Bùi Oanh Oanh giật nảy mình.
“Tôi không đợi được, đã bảy rưỡi rồi.” Mason ấn chuông trên bàn, Bùi Oanh Oanh vội vàng nói: “Có lẽ chị ấy bị tắc đường, không thì gọi điện thoại xem sao.”
Nhân viên phục vụ đi vào rất nhanh: “Ngài muốn gọi món ư?”
Nhưng gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của Mason lại không có phản ứng gì, Bùi Oanh Oanh thầm thở dài, đành cười áy náy với nhân viên phục vụ: “Xin lỗi, chúng tôi muốn chờ thêm một lát nữa.”
“Vâng.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Mason liền hất hàm với Bùi Oanh Oanh: “Cô gọi điện cho cô ấy.”
Giọng điệu vô cùng ngạo mạn.
Bùi Oanh Oanh nhìn anh ta: “Sao anh không tự gọi?”
Nào biết những lời này đã đạp trúng đuôi của Mason, anh ta nổi khùng: “Tôi gọi mà cô ấy nghe thì còn cần gì đến cô?”
Bùi Oanh Oanh hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn được.
Mặc dù Mason rất đáng ghét, nhưng anh ta gặp phải Quý Đường thì, cũng coi như anh ta đáng thương.
Cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Quý Đường, Quý Đường nghe máy.
“Chị, sao chị còn chưa đến?” Bùi Oanh Oanh hỏi.
Lúc này Mason đang nhìn cô chằm chằm chẳng khác nào sói dữ nhìn miếng thịt, bắt đầu từ khi Quý Đường nhận điện thoại của cô.
“Bên này tôi có chút việc, tối nay không tới được đâu, em và Mason ăn ngon miệng nhé.” Nói xong, Quý Đường cúp điện thoại.
Bùi Oanh Oanh không có cơ hội nói thêm điều gì, biểu tình cô cứng đờ, chần chừ quay lại nhìn Mason.
Mason đang nheo mắt nhìn cô, một lát sau, có lẽ anh ta đã đoán được điều gì, vẻ mặt trở nên sa sút, anh ta hung hăng nghiến răng: “Quá đáng! Quá lắm rồi! Hôm nay nhất định tôi phải ăn cho hả giận!” Nói xong anh ta ngẩng đầu nhìn Bùi Oanh Oanh: “Tối nay không cho phép cô đi, phải ngồi đây bồi tôi ăn.”
“Dựa vào cái gì?” Bùi Oanh Oanh cũng tức giận.
Mason bỗng cười thành tiếng, để lộ ra tám cái răng trắng loá, thiếu chút nữa đã làm chói mắt Bùi Oanh Oanh.
Anh ta vân vê cái chuông trong tay, chậm rãi nói: “Không phải vì cô có chuyện muốn nhờ sao? Gần đây cô rất phiền não nhỉ, dù sao thì làm bạn gái tin đồn của Mason tôi cũng đâu có dễ chịu như vậy.”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Bùi Oanh Oanh lặng lẽ xiết chặt.
Quả nhiên tên Mason này khiến người ta vô cùng chán ghét.
Bùi Oanh Oanh bồi Mason ăn cơm, còn Mason thì, tuy ngoài miệng nói phải ăn cho hả giận, nhưng lại chỉ gặm một đống rau xanh.
Nhìn Bùi Oanh Oanh ngồi ăn mỳ Ý, ánh mắt anh ta cũng sắp rơi vào trong đĩa của cô rồi.
“Anh… anh có muốn gọi một phần không?” Bùi Oanh Oanh thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào đĩa của mình thì không nhịn được mà lên tiếng.
Mason yên lặng thu hồi tầm mắt, hai mắt rũ xuống, tức giận vô lực cầm nĩa trong tay, buồn bã nói: “Không được, gần đây tôi phải thực hiện một tour diễn vòng quanh thế giới, không thể ăn, phải giảm cân.”
Nghe xong, cô nghiêm túc nhìn Mason một lượt, anh ta đã rất gầy mà vẫn còn phải giảm cân?
Làm ngôi sao thật đáng sợ.
Chờ Mason ăn xong món rau của anh ta, Bùi Oanh Oanh liền nói ra yêu cầu của mình.
“Anh có thể giúp tôi giải thích không? Nói rằng tôi với anh không có quan hệ gì, tôi và anh chỉ vô tình bị chụp phải thôi.”
Mason nhướn mày, ngón tay lại gõ lên mặt bàn, tròng mắt khẽ đảo, không biết đang nghĩ cái gì.
Bùi Oanh Oanh có dự cảm không tốt lắm.
Mason này quá vô nguyên tắc, không thể đoán trước được, điên điên khùng khùng, anh ta lại đang nghĩ cái gì không biết.
“Thật ra tôi đặc biệt ghét phải giải thích điều gì, đằng nào thì thật vẫn là thật, còn giả luôn là giả, từ trước đến nay truyền thông vốn vô căn cứ, nhưng mà…” Mason ngừng lại, nở nụ cười với Bùi Oanh Oanh: “Nếu như cô cùng đi với tôi đến một chỗ, tôi sẽ giải thích giúp cô.”
Gần như không cần nghĩ ngợi, Bùi Oanh Oanh cự tuyệt ngay tắp lự.
“Tôi không đi.”
Mason trợn mắt, dường như không ngờ Bùi Oanh Oanh lại sống chết cự tuyệt.
“Vậy tôi không giải thích.”
“Tuỳ anh.”
Bồi anh ta ăn bữa cơm, lại còn phải cùng anh ta đi đến chỗ nào đó, không biết sau đấy anh ta còn muốn gì nữa.
Bùi Oanh Oanh cầm túi lên chuẩn bị rời đi, Mason cuống quýt ngăn cản, anh ta mím môi, rối rắm nhìn Bùi Oanh Oanh: “Được rồi, coi như tôi cầu xin cô có được không? Cô đi với tôi đến một chỗ, tôi đảm bảo với cô là sẽ giải thích với truyền thông.
Sau tối nay, sẽ tuyệt đối không có truyền thông đến làm phiền cô nữa, trên mạng cũng sẽ không còn tin tức về cô.”
Bùi Oanh Oanh vẫn còn do dự, cô thật sự muốn sớm trở về cuộc sống bình thường.
Cô nhìn Mason hoài nghi: “Anh khẳng định?”
“Tôi khẳng định.” Mason giơ tay lên muốn thề.
“Vậy… tôi gọi điện cái đã.”
Bùi Oanh Oanh ra khỏi phòng bao gọi cho Quý Đường, nhưng cô phải thất vọng vì Quý Đường không nhận điện thoại, cô bèn gửi tin nhắn cho Quý Đường, nói rằng cô muốn đi cùng Mason đến một chỗ, nên sẽ về muộn.
Hôm nay Mason lái xe tới, không phải là chiếc xe máy lần trước mà là một chiếc xe thể thao.
Anh ta dẫn Bùi Oanh Oanh vào thang máy, đi thẳng từ nhà hàng đến bãi đỗ xe, cùng lúc đó Bùi Oanh Oanh nhắn tin cho tài xế Đỗ , nói rằng tối nay cô không về bằng xe của ông.
Gửi xong tin nhắn, cô mới nhìn sang Mason ở bên cạnh: “Anh muốn đi đâu?”
Mason nhìn qua gương chiếu hậu, nở nụ cười thờ ơ: “Buổi tối đi đâu là nguy hiểm nhất?”
“Nhà xác bệnh viện.” Bùi Oanh Oanh lạnh lùng nói.
Mason ho khan khù khụ, anh ta ho đến đỏ cả mặt, Bùi Oanh Oanh ngồi cạnh ghét bỏ tránh sang bên.
“Cô… cô cũng thật to gan!” Mason trợn mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, quay sang nổ máy xe: “Tôi mới không đến cái nhà để xác gì đó đâu, cô không cần phải sợ, tôi cũng sẽ không làm gì cô.”
Nói đến đây, anh ta nhìn Bùi Oanh Oanh chê bai: “Một đứa trẻ còn chưa trổ mã hết như cô, tôi đây không thèm, tôi thích người xinh đẹp trưởng thành cơ.”
Giống Quý Đường?
Bùi Oanh Oanh nghiêng đầu, bình thản đáp lời: “Mason tiên sinh, nhìn qua thì anh cũng chỉ khoảng mười chín tuổi thôi.”
Mason thoáng lúng túng, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: “Thế thì sao? Tôi cao một mét tám mươi lăm, cô là đồ lùn.”
Thôi, không thèm tranh cãi với đồ quỷ ấu trĩ này.
Bùi Oanh Oanh quay mặt đi.
***
Mason lái xe thể thao vững vàng hơn lúc lái xe máy nhiều, anh ta vừa ngân nga hát vừa lái xe, đi mất khoảng gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi.
Là bờ biển.
Bùi Oanh Oanh ngẩn người nhìn bờ biển ngoài cửa kính, Mason thì đã xuống xe, sau khi xuống xe, anh ta lại mở cửa, ném áo vest của mình cho Bùi Oanh Oanh: “Ngoài này hơi lạnh, cô mặc áo tôi vào, cô mà bị đông lạnh thì Quý Đường lại nổi giận với tôi.”
Đúng là hôm nay Bùi Oanh Oanh mặc bộ váy này có hơi phong phanh, ngồi trong xe thì được nhưng ra ngoài thì không ổn, hơn nữa hiện tại bọn họ còn đang ở bờ biển.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, mới mặc chiếc áo vest của Mason vào, lúc mặc cô ngửi được mùi nước hoa.
Vì buổi hẹn tối nay mà anh ta còn xịt nước hoa, chỉ tiếc là người anh ta chờ không tới.
Khi Bùi Oanh Oanh còn đang mặc áo thì Mason đã chạy ra phía biển, anh ta có vẻ rất hưng phấn, còn hét to với biển khơi, Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ xuống xe, cô đứng cạnh xe, vì tiếng sóng nên cô chỉ có thể hét lên với Mason: “NÀY!”
Mason nghe được tiếng Bùi Oanh Oanh gọi, anh ta xoay người lại, giang hai tay ra, mà trong giây phút anh ta xoay người kia, Bùi Oanh Oanh nhìn thấy vô số pháo hoa nở rộ trên bờ biển.
Pháo hoa chiếu sáng gương mặt Mason, anh ta nở nụ cười đắc ý: “Đẹp không? Tôi muốn đưa Quý Đường tới, ai ngờ cô ấy không đến nên đành để cô hưởng lợi!”
Nói xong, anh ta lại chạy ra sau một tảng đá, lúc đi ra thì trong tay đã cầm theo một cây đàn guitar.
“Lại đây, tôi hát cho cô nghe.”
…
Những món quà vốn nên thuộc về Quý Đường liền cứ thế biến thành của Bùi Oanh Oanh, cô luống cuống nhìn cảnh trước mặt.
Quả thật là lúc ca hát trông Mason rất mê người, ít nhất là tốt hơn nhiều so với dáng vẻ bình thường của anh ta.
Rõ ràng anh ta mặc bộ âu phục đường hoàng nghiêm chỉnh, nhưng lại nới lỏng cà vạt, cởi bỏ giày da, chỉ đi mỗi tất nhảy tới nhảy lui trong cát.
Bùi Oanh Oanh xoay người mở cửa xe, ngồi vào.
Mason nhìn thấy, còn chưa hát xong đã chạy tới, anh ta đứng ngoài cửa xe, vẻ mặt hơi tủi thân gõ lên kính.
Bùi Oanh Oanh không còn cách nào đành kéo cửa kính xuống.
“Sao cô không nghe hết bài? Tôi hát không hay ư?”
Bùi Oanh Oanh có nghe thấy Mason hát một bài nhạc tiếng Nga, nhưng mà…
“Xin lỗi, tôi không nghe được nhạc rock and roll.” Biểu tình của Bùi Oanh Oanh rất chân thành, dĩ nhiên là cô đã che giấu đi một nửa lý do còn lại.
Mason nghe Bùi Oanh Oanh nói thì hơi sững sờ, tựa hồ có chút u ám, anh ta quay đi, đột nhiên ném đàn guitar ra xa.
Hành động này của anh ta làm Bùi Oanh Oanh sợ hết hồn, cô sợ hãi nhìn đối phương.
Mà Mason lại làm như không có chuyện gì, còn quay đầu cười với cô: “Không sao cả, ca khúc nào trên đời này cũng sẽ có người thích người ghét, tôi làm âm nhạc thì sao có thể để ý đến điều này.”
Một lát sau, Mason đưa Bùi Oanh Oanh về, lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh thấy anh ta an tĩnh như vậy.
Trước đó anh ta lặng lẽ nhặt hết xác pháo hoa rơi trên bờ biển, còn không để Bùi Oanh Oanh giúp đỡ.
Xe dừng lại trước Quý gia, Mason bỗng quay sang nhìn Bùi Oanh Oanh.
Chiếc kính không gọng kia đã sớm bị anh ta tháo xuống, anh ta tiện tay vuốt trán, lộ ra gương mặt tươi trẻ khoan khoái: “Bùi Oanh Oanh, cám ơn vì tối nay đã ở cùng tôi.”
Anh ta nhìn Bùi Oanh Oanh mỉm cười.
Trong mắt Bùi Oanh Oanh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cô chỉ nói: “Anh giúp tôi giải thích là được rồi.” Sau đó mở cửa xuống xe.
***
Bùi Oanh Oanh về đến nhà đã là hơn mười một giờ đêm, cô hỏi dì Tuệ, biết Quý Đường chưa về, tối nay cũng sẽ không về.
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô khó khăn mò điện thoại, hai mắt mơ màng, ngay cả số điện thoại gọi đến cũng không nhìn rõ.
Vì đêm qua cô đi ngủ rất muộn.
“Vâng, xin chào.”
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
32 chương
1423 chương
83 chương
6 chương
422 chương
137 chương