Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 15 : Bạn trai thứ nhất (end)

Biên tập: B3 Bùi Oanh Oanh không ngờ là cả hai người lại đồng thời xuất hiện ở cổng trường cô, cô không hề do dự mà trực tiếp đi về phía Quý Đường. Cô đi đến bên cạnh Quý Đường, nhưng Quý Đường vẫn nhìn về phía Doãn Hàm, vẻ mặt cô ấy rất khó đoán: “Hay là đi cùng nhau luôn?” Doãn Hàm mím môi, bước nhanh tới. Hàng ghế sau có ba người cùng ngồi nên hơi chật chội. Bùi Oanh Oanh bị kẹp giữa Quý Đường và Doãn Hàm, cô cảm thấy rất lúng túng. Vốn dĩ cô muốn ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, nhưng lại bị Quý Đường kéo xuống ghế sau. Cứ thế liền biến thành cái cảnh này. Sau khi vào xe, Doãn Hàm luôn thẳng lưng, môi mím chặt, không lên tiếng dù chỉ một câu, mà Quý Đường thì giống như rắn không xương, dựa hẳn vào ghế, vẻ mặt lười biếng. Thậm chí cô ấy còn nghịch ngợm bàn tay Bùi Oanh Oanh, sờ từng ngón từng ngón một, thật là mềm. Doãn Hàm liếc mắt nhìn, rồi lại im lặng thu hồi tầm mắt. Trái lại, Bùi Oanh Oanh là người không chịu nổi trước, cô dùng sức rút tay về, lại sợ Quý Đường tiếp tục nghịch tay mình nên còn nhét tay xuống dưới balo đặt trên đùi. Quý Đường cười khẽ thành tiếng, tựa hồ đang chế giễu hành động ngây thơ này của Bùi Oanh Oanh. Doãn Hàm nhíu mày nhìn Quý Đường. Quý Đường đang rũ mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, thấy Doãn Hàm nhìn mình thì ngẩng đầu lên, không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Doãn Hàm. Tầm mắt hai người giao nhau, thấy biểu tình của Doãn Hàm có chút phức tạp thì ánh mắt Quý Đường hơi thay đổi, khoé môi cong lên, cười đến quyến rũ, nhưng vẻ châm chọc trong mắt cô ấy lại rõ ràng đến thế. Cô ấy đang cười nhạo anh ta. Đại khái là trong lòng cả hai đều đã hiểu rõ rồi. *** Tài xế dừng xe trước cửa một nhà hàng dành cho hội viên, Doãn Hàm xuống xe trước, sau đó là Quý Đường. Quý Đường dắt Bùi Oanh Oanh vào nhà hàng, chẳng qua trước khi bước vào, cô ấy thấp giọng chê bai: “Hay là tôi tài trợ cho trường em một khoản tiền để bọn họ đổi sang mẫu đồng phục khác nhé?” Bùi Oanh Oanh lắc đầu: “Không cần phiền phức thế đâu, em sắp tốt nghiệp rồi mà.” “Thôi được.” Quý Đường nhìn sang chỗ khác. Vừa bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ đến phòng bao. Khi nhìn thấy Quý Đường, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình: “Quý tiểu thư, phòng bao vẫn luôn được để dành cho cô.” “Cám ơn.” Quý Đường mỉm cười, Bùi Oanh Oanh thấy nhân viên phục vụ cũng coi như đẹp trai kia thoáng ngẩn người, nhưng sự chuyên nghiệp của anh ta không tệ lắm, phản ứng lại rất nhanh. Đi vào phòng bao, Bùi Oanh Oanh đợi Quý Đường chọn chỗ ngồi trước rồi mới ngồi theo sau, cách cô ấy không xa không gần. Chỉ là vừa mới ngồi xuống, Quý Đường đã nhàn nhạt mở miệng: “Oanh Oanh, ngồi ra đây.” Bùi Oanh Oanh: “…” Cô vừa định đứng dậy thì Doãn Hàm lại lên tiếng. “Không phải em ấy thích ngồi ở đó sao? Em ấy đã trưởng thành, có quyền tự quyết định cuộc sống của mình.” Quý Đường nghe vậy thì liếc nhìn Doãn Hàm, hai mắt híp lại, như cười như không: “Con bé là em gái tôi, không phải người giám hộ như tôi đây nên quản lý sao?” “Tôi nói, em ấy đã trưởng thành.” Doãn Hàm bình tĩnh nói. Quý Đường cười khẽ, cô ấy nhìn Doãn Hàm bằng ánh mắt hết sức khiêu khích, dường như đã hoàn toàn nhìn thấu nội tâm của Doãn Hàm: “Ngược lại, tôi thật không biết anh đang lấy thân phận gì để nói với tôi những lời đó?” Doãn Hàm cau mày, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Bùi Oanh Oanh thấy hai người bọn họ đối chọi gay gắt thì càng lúc càng thấp thỏm, cô túm chặt lấy balo, bất an nhìn hai người trước mặt. Cả hai người này, chỉ đối mặt với một người thôi là cô đã cảm thấy cực kỳ áp lực rồi, chứ đừng nói đến lúc này. Quý Đường và Doãn Hàm giằng co, vẫn là Doãn Hàm bại trận trước, anh ta rũ mắt không nói gì nữa, trong suốt bữa cơm, anh ta cũng không nói lấy một lời. Thức ăn hôm nay hơi cay, Bùi Oanh Oanh không ăn được cay nên phải uống rất nhiều nước, ăn xong cô đứng dậy đến nhà vệ sinh, khi cô quay lại phòng bao thì Doãn Hàm đã không còn ở đây nữa, Quý Đường thì đang hút thuốc lá. Quý Đường ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh đèn trong phòng bao trùm lên người cô ấy, khuôn cằm ưu mỹ hơi ngước lên, bờ môi mềm mại như hoa hồng cắn lấy điếu thuốc lá. Dù đang hút thuốc, nhưng cô ấy vẫn có thể đẹp hệt như một cô gái bước ra từ bức tranh sơn dầu thời trung cổ. Mỹ lệ, rực rỡ, đầy ắp sắc màu, mà trên người cô ấy còn có thêm một phần hơi thở nguy hiểm độc nhất vô nhị, loại nguy hiểm này khiến người ta tò mò, vô thức muốn tiến lại gần. Nghe thấy động tĩnh từ cửa, Quý Đường chậm rãi xoay đầu lại, đuôi mắt cô ấy nhướn lên, gỡ điếu thuốc lá trên môi xuống, gương mặt quyến rũ nở nụ cười sáng chói, cô ấy dúi điếu thuốc lá vào gạt tàn: “Chúng ta về nhà đi.” Bùi Oanh Oanh nhìn cô ấy, không nhịn được mà hỏi: “Chị, chị với anh Doãn Hàm cãi nhau sao?” Quý Đường nghe Bùi Oanh Oanh hỏi vậy thì nụ cười trong mắt càng sâu hơn, cô ấy nháy mắt: “Không, bọn chị chỉ chia tay thôi.” *** Ngày hôm sau, lúc ngồi trong lớp học, Bùi Oanh Oanh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần. Bên ngoài khu dạy học có một thân cây rất cao, có người nói cây kia là cây ngô đồng, cũng có người nói là cây phong. Cành lá của cây kia vươn vào trong phòng học, chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được lá cây. “Bùi Oanh Oanh, đến lượt em dịch câu này.” Giáo viên ngoại ngữ đứng trên bụng giảng bỗng lên tiếng gọi, Bùi Oanh Oanh giật mình quay đầu lại. Thấy Bùi Oanh Oanh ngơ ngác nhìn giáo viên ngoại ngữ, Tống Đan vội vàng đẩy tay cô, rồi chỉ cho cô câu hỏi trên đề thi. Bùi Oanh Oanh liếc nhìn, cầm đề thi đứng dậy trả lời, đến lúc này biểu tình của giáo viên ngoại ngữ mới dịu lại, tuy cho phép cô ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, ý muốn nhắc nhở Bùi Oanh Oanh không được tiếp tục thất thần nữa. Sau giờ học, Tống Đan không khỏi hỏi thăm Bùi Oanh Oanh. “Vừa nãy cậu sao vậy? Rất ít khi thấy cậu mất tập trung trong giờ học.” “Mình đang suy nghĩ vài chuyện, nhưng vẫn chưa thể thông suốt.” Bùi Oanh Oanh nhìn Tống Đan, mắt hơi sáng lên: “Hay là cậu thử phân tích giúp mình nhé, theo cậu thì trên đời này có ai chia tay mà lại vui vẻ không?” “Chia tay mà còn vui vẻ?” Tống Đan nghi hoặc nhíu mày, con ngươi cô ấy đảo tới đảo lui, đối với mấy chuyện tình yêu thì cô ấy cũng không hiểu cho lắm: “Mình không biết nữa.” “Vậy theo cậu thì có ai không thích một người nhưng vẫn ở bên cạnh người đó không?” Bùi Oanh Oanh truy hỏi. “Không thể nào, phải thích nhau thì mới ở bên nhau được chứ?” Tống Đan nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao cậu lại hỏi chuyện này, chẳng lẽ cậu có?” Bùi Oanh Oanh vội lắc đầu: “Không phải mình, là… chị mình chia tay. Chẳng qua mình thấy hình như chị ấy không hề buồn bã chút nào, thậm chí còn rất vui vẻ, mình không thể hiểu nổi.” Tống Đan nghe nói Quý Đường chia tay thì chớp chớp mắt, đột nhiên trở nên hưng phấn: “Người đàn ông mặc âu phục ngày hôm qua chính là bạn trai của chị cậu hả? Không, là bạn trai cũ?” “Đúng, hôm qua bọn họ chia tay rồi.” Bùi Oanh Oanh thở dài, mặc dù mối quan hệ của bọn họ không bình thường cho lắm, nhưng cũng là trai tài gái sắc, hết sức xứng đôi. Tống Đan ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Chị cậu xinh đẹp như vậy, muốn tìm một người đàn ông ưu tú hơn cũng dễ như trở bàn tay thôi. Cậu không cần lo lắng, nhất định là người đàn ông kia bị mù nên mới chia tay với chị cậu, nếu mà là mình thì tuyệt đối không bao giờ chia tay.” Bùi Oanh Oanh bật cười: “Dáng vẻ thề thốt sắt son này của cậu làm mình tưởng cậu là đàn ông ấy chứ, thôi, không bàn luận đến vấn đề này nữa.” Nhưng mà không ngờ là lời nói của Tống Đan lại rất nhanh đã trở thành sự thật. Ngày hôm đó, Bùi Oanh Oanh đã gặp được bạn trai mới của Quý Đường.