Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 2
Edit: Dâu
<img alt=8f1fb1e11b0b98641b77410fa594106b src="https://meoconhamvui.files.wordpress.com/2018/01/8f1fb1e11b0b98641b77410fa594106b.jpg" data-pagespeed-url-hash=228866559 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Cao Nhiên bắt tay người đàn ông một chút rồi thả ra ngay, thô ráp, đâm tay, lòng bàn tay của anh ta có điểm gồ lên đâm vào tay thấy tê tê, “Cái họ của ông hiếm thấy thật.”
Phong Bắc nhún vai, “Thường nghe người ta nói thế.”
Cao Nhiên cười híp cả mắt, “Họ này hay mà, còn đặc biệt nữa chứ, nghe một lần đã khiến người ta nhớ kĩ rồi.”
Phong Bắc cúi đầu nhìn lại, cậu nhóc có một đôi mắt biết cười, lúc cười rộ lên cong cong, thấy rõ cả bọng mắt.
Cao Nhiên nhìn bà nội vẫn đang lẩm bẩm ở bên cạnh, lại nhìn người đàn ông, bĩu môi nói, “Ông mới gặp bà nội tui, sao mà bà chỉ nghe ông, không nghe tui?”
Phong Bắc dựa vào vách tường, “Lúc đó tôi đi đằng trước, vừa đi vừa hát, bà cụ đuổi theo nói tôi hát hay, kéo tôi không cho đi, bảo tôi hát cho bà nghe, tôi hỏi ra mới biết bà không nhớ gì hết, không dám để bà đứng một mình trong ngõ.”
Cao Nhiên hỏi, “Hát bài gì vậy?”
Phong Bắc đáp, “Ca ngợi Tổ quốc.”
Cao Nhiên ngâm nga một câu, “Lá cờ năm sao, niềm kiêu ngạo của tôi, bài này á?”
Phong Bắc liếm đôi môi khô khốc, mắt toàn là ý cười, “Không phải, nhóc hát bài ‘Lá cờ năm sao’.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Nhiên ngơ ngác nhìn người đàn ông, “Ông hát thử một câu tui nghe xem nào.”
“Lá cờ năm sao đón gió tung bay, tiếng ca thắng lợi rền vang.”
Phong Bắc khụ hai tiếng hắng giọng hát câu đầu tiên, Cao Nhiên nghe được giai điệu quen thuộc, không nhịn được cũng ngân nga theo, còn nhịp chân đắc ý chỉ huy dàn nhạc, “Hát lên bài ca ngợi tổ quốc thân yêu…”
Bà Cao không nói tiếng nào, bà thành thật đứng đó, nghe rất nghiêm túc, ai thấy cũng không nỡ quấy rầy.
Trong con ngõ chật chội nhà cửa san sát, dưới bầu trời dài mảnh như sợi tơ, giọng ca ngây ngô và trầm thấp hòa quyện vào nhau, cất lên tiếng hát bất đồng, một nhẹ nhàng phơi phới, một lười biếng tùy tính.
Hát xong một bài, Cao Nhiên và Phong Bắc ngẩn ra nhìn nhau, tầm mắt cậu rơi vào đôi môi của đối phương, hơi khô nẻ.
Phong Bắc kéo cái áo bẩn lên lau mặt, lúc lấy áo ra, mặt nom còn bẩn hơn, anh ta mở nắp bình nước trong tay, rót nốt vài giọt cuối cùng vào trong miệng, hầu kết lăn lộn một chút, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên cổ lộ hết ra, như đang gắng hết sức nhẫn nhịn điều chi.
Không hiểu sao, Cao Nhiên liên tưởng tới con cá nằm phơi nắng trên cạn, sắp chết, nhìn đáng thương đến lạ, cậu nắm đầu xe nhấc lên, “Bà nội à, mình về nhà đi.”
Nói rồi cậu lại ngâm nga bài hát đó.
Bà Cao run rẩy được Phong Bắc đỡ lên yên sau, rất ngoan ngoãn.
Cao Nhiên nghĩ ra biện pháp rút ngắn khoảng cách với bà nội, ấy chính là ca hát, cậu có thể học được.
Dần dà, sau một thời gian, bà nội sẽ nhớ ra cậu thôi.
Phong Bắc đi đằng sau, thấy cái quần ướt sũng dính đầy bùn đất của cậu nhóc, gió thổi một cái là bết vào mông, tạo ra cái hình không lớn cũng không nhỏ.
Anh hỏi cậu nhóc có phải là đi mò cá trong sông phía tây không.
Cao Nhiên nghe mà cười vui vẻ, “Có cứt ấy, cá trong sông đó bị câu hết sạch rồi, mấy con còn lại toàn là lũ yêu ma quỷ quái, tu vi cao thâm, tinh cực kì, câu không nổi, nhưng lại nhiều tép lắm, nếu ông muốn đi bắt thì cẩn thận chút, đừng có giống tui, suýt chết trong đó.”
Nửa câu sau là không hề nghĩ ngợi mà bật thốt ra.
Cao Nhiên xoa răng, cậu không đợi Phong Bắc kịp nói gì, đã giành trước một bước, cố ý dùng giọng lưu manh, “Có con khỉ nước coi trọng sắc đẹp của tui, mặt dày muốn bắt tui làm con rể, dọa tui suýt chết.”
Cái đề tài này kết thúc trong tiếng cười trầm thấp của Phong Bắc, đùa đấy à, thằng nhóc con chưa đủ lông đủ cánh, có cái gì đẹp chứ.
Về nhà tắm rửa sạch sẽ, Cao Nhiên thay một bộ quần áo sạch đi ra, “Mẹ ơi, bà nội đâu rồi ạ?”
Lưu Tú nói ngủ rồi, cô cầm chổi quét lá khô và bụi đất trên nền sân xi măng, thấy con trai vẫn đang đứng ngẩn ra đó thì nói, “Làm xong bài tập chưa? Nhật kí ngày hôm nay viết xong chưa? Tối nay ba mày về mà thấy mày chưa làm bài, mẹ cũng không giúp được mày đâu.”
Cao Nhiên mặt xám mày tro lên lầu, ở thế giới cũ trước khi ra cửa cậu làm được hơn nửa đề hóa rồi, thế giới này cậu cũng đang làm đề hóa, đề bài giống nhau như đúc, ngay cả chữ bôi xóa và sửa đáp án cũng vậy, cả chữ gà bới cũng chẳng khác gì nhau.
Cảm giác rất chi là vi diệu.
Cao Nhiên cũng giống như các cậu con trai bình thường khác, cũng tò mò các hiện tượng thiên văn, tò mò vũ trụ ảo diệu, tò mò người chết sẽ đi về nơi đâu, đến sống ở một không gian khác, hay là hoàn toàn biến mất nhỉ.
Liệu rằng có kiếp sau hay chăng? Quỷ hồn thì sao? Là cái gì?
Trước đây cậu từng đọc một bài báo, liên quan đến vũ trụ song song.
Đại ý là khi ta đang làm một việc gì đó, ở một thế giới khác có khả năng ta cũng đang làm chuyện đó, hoặc là đang làm chuyện khác.
Lúc ấy cậu nghĩ vẩn vơ một hồi rồi lại ném ra sau đầu, không ngờ có ngày bản thân lại được chính thức trải nghiệm.
Bình tĩnh lại, Cao Nhiên rút vở viết nhật kí ra, cậu cầm bút bi xoay mấy vòng, nhất thời ý tưởng dồi dào, chui vào ngòi bút ngoáy ngoáy trên vở.
Cao Nhiên thừa thắng xông lên viết luôn cho cả ngày mai.
Nhật kí thì dễ, viết linh tinh rồi nộp là được, thầy cũng không đọc kĩ.
Bài tập mới là khó, đặc biệt là môn toán và tiếng Anh, chúng nó là một đôi anh em ăn tươi nuốt sống người ta, thật đáng sợ.
Lúc trời sắp tối, Cao Nhiên mới chỉ làm xong một phần nhỏ của tảng băng trôi tên Toán học.
Cậu quăng bút, quyết định lúc khai giảng đi mượn bài tập của Giả Soái để tham khảo một chút, hi vọng trong thế giới này Giả Soái vẫn là học sinh giỏi.
Ông chủ gia đình đồng chí Cao Kiến Quân đi làm về, Lưu Tú liền gào lên gọi con trai xuống nhà ăn tối.
Cao Nhiên ra đến cửa ban công bỗng rẽ phải, thẳng đến căn phòng ngủ trên tầng hai, đẩy cửa nhỏ ban công đi ra ngoài.
Cậu nhảy lên bám chặt lấy tường thò cổ ra xem.
Có rất nhiều giàn giáo sắt chất đống trong sân, bừa bộn hết sức, người đàn ông đang cởi trần bê giàn giáo, cơ bắp cánh tay mướt mồ hôi gồng lên, tấm lưng rộng và cường tráng.
Cao Nhiên biết cái thứ kia nặng lắm.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Bắc phát hiện ra thì ngẩng đầu, thấy cái đầu nhỏ đen thui trên tường, điếu thuốc đang ngậm bên mép run lên, vội kẹp lại quát khẽ, “Nhóc đừng có bám chỗ đó, nguy hiểm!”
“Không sao đâu, có lần quên chìa khóa, nhảy từ trong sân đấy lên đây mà.”
Cao Nhiên đu trên vách tường, chân đạp đạp lên trên, “Sao ông có nhiều giàn giáo vậy?”
Phong Bắc cầm điếu thuốc rít một hơi, nói ông bác ngày trước nhờ cho thuê dàn giáo mà kiếm chút tiền, giờ giải phóng diện tích, cho người ta mượn luôn, “Chạy một vòng xung quanh làm quen, trên cơ bản là có thể đem cho mượn hết được.”
Cao Nhiên hiểu mà cứ như không hiểu, “Ờm.”
Tiếng quát của Lưu Tú cứ như đòi mạng, Cao Nhiên không nói nữa bỏ đi.
Cao Kiến Quân như thường lệ hỏi tình hình học tập của con trai, ông có lông mày chữ xuyên, nhuốm vẻ tang thương, dường như đã trải hết ấm lạnh của thế gian này, “Có bảng điểm chưa? Nhìn xem có cần học thêm không, nghỉ hè hai tháng đừng chỉ có ngủ đấy.”
Cao Nhiên vâng vâng dạ dạ, chốc chốc lại cho cơm vào miệng.
Bà Cao ngồi trên bàn vừa mới buông bát đũa, dầu mỡ trên miệng còn chưa kịp lau, đã nói mình chưa được ăn cơm, rất đói, muốn ăn.
Trong số ba người còn lại trên bàn, chỉ có mình Cao Nhiên giật mình há hốc.
Lưu Tú và Cao Kiến Quân cũng không ngạc nhiên cho lắm, bà cụ ngày nào cũng vậy, hễ là người thì đều sẽ quen được.
Cao Kiến Quân kéo bà cụ vào trong buồng, Lưu Tú cầm bình trà rót một cốc táo đỏ, cũng vào theo.
Cao Nhiên ngồi trên băng ghế dài, hết nửa ngày mới hoàn hồn.
Cậu dụi mắt, không sao, bà còn sống, còn sống là còn hi vọng mà.
Ban đêm Cao Nhiên không ngủ được, cậu đếm cừu, đếm bánh sủi cảo, đếm chữ số Ả rập, làm thế nào cũng không được, cậu mất ngủ, chốc chốc lại với cái đồng hồ đeo tay nhìn giờ, một giờ sáng, hai giờ rưỡi, bốn giờ rưỡi…
Trời sáng dần lên.
Cao Nhiên dùng sức nắm tóc, lo lắng bất an.
Cậu vì đau đầu nên mới chết đuối mà đến thế giới này, nhưng cơn đau kia quá sức quỷ quái, không hề báo trước, trước giờ chưa từng có.
Luôn có cảm giác chuyện gì đó đang chờ cậu, mà còn không phải là chuyện tốt nữa chứ.
Mưa tí tách rơi cả buổi sáng, đến trưa mới tạnh, bầu trời u ám, bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ mưa tiếp.
Trong con hẻm oi bức ẩm ướt, nước chảy róc rách dưới mái hiên.
Một con mèo đã có tuổi dẫm trên đường gạch tiến về phía trước, nó đi hết sức chậm chạp, bước đi thận trọng, nhận thấy cái gì liền ngẩng đầu ngó lên trên, thình lình đối mặt với một cậu nhóc tóc đen ló mặt ra từ ban công tầng hai.
Cao Nhiên đang gặm bắp ngô, cậu đột nhiên làm động tác quăng một hạt bắp xuống, con mèo bị giật mình trợn to đôi mắt vàng.
Nó “meo” một tiếng, móng vuốt không cẩn thận giẫm vào trong vũng nước nhỏ, bị nước bắn tung tóe ướt hết cả mình mẩy.
Cao Nhiên thấy con mèo vẩy nước trên người, lấy sức bật mình chạy trên ngõ hẻm không quay đầu lại, chớp mắt đã biến mất ở đầu ngõ.
Cậu lại cho hạt ngô vào miệng, lặng im nhếch mép, nom đến là nghịch ngợm.
“Coi mày kìa, béo như quả cầu, ấy thế mà chạy nhanh nhỉ.”
Gió mát thổi qua từng cơn, Cao Nhiên gặm xong bắp ngô chậm rãi xuống lầu.
Lưu Tú đang lau xe đạp trong sân, “Tiểu Nhiên, mẹ phải vào xưởng một chuyến, con ở nhà trông bà, đừng có chạy rông bên ngoài, nghe chưa?”
Cao Nhiên nói nghe rồi ạ.
Lưu Tú để cái túi vải vào trong giỏ xe, nói đi là đi.
Cao Nhiên nằm úp mặt trên bàn, cả người uể oải.
Phong Bắc đang giũ tấm bạt ni lông trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa, vọng đến từ sân nhà bên cạnh, anh bỏ dở việc đang làm mà chạy qua.
Cả cái cổng đều là một màu gạch đỏ.
Trên đó có một ô cửa nhỏ, rất giống trong phòng tạm giam của cảnh sát, nhưng mà vị trí cao hơn nhiều, tác dụng rất lớn.
Lúc ra ngoài mà muốn đóng cổng to lại, người đứng ngoài cửa thò tay vào trong ô cửa kéo chốt sắt cài cửa, sau đó khóa cửa nhỏ lại, lúc về đầu tiên phải mở cửa nhỏ rồi luồn tay vào kéo chốt sắt cài cửa.
Tối ngủ thì khóa cả chốt sắt cả ô cửa, hai cái bảo hiểm.
Phong Bắc sau khi gõ cửa thì thấy ô cửa nhỏ mở ra, lộ ra một gương mặt sạch sẽ còn nét trẻ con, tinh thần phấn chấn, nào giống như vừa khóc xong, anh biết mình trúng bẫy của đứa nhỏ này rồi, “Gào cái gì thế?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Nhiên thấy người đến thì mở cổng ra, lém lỉnh cười, “Bà nội đòi đi đến trường tìm cháu trai, cũng là tui, tui không còn cách nào khác bèn giả vờ khóc, bà bị tui làm cho cuống hết cả lên.”
Mặt Phong Bắc giật giật, “Giờ không còn chuyện gì nữa rồi chứ gì?”
Cao Nhiên nói còn, cậu chạy đi như một làn khói, lại như một làn khói chạy về, thở hồng hộc, “Hai quyển truyện này thuê trong nhà sách gần trường, hôm nay phải trả rồi, nếu không phải trả thêm sáu đồng, nếu ông qua đó thì tiện đường trả hộ tui được không?”
Phong Bắc liếc qua quyển truyện tranh, “Nhà nhóc cho nhóc đọc cái này à?”
Cao Nhiên nói cậu trốn trong chăn bật đèn pin đọc trộm.
Phong Bắc trưng vẻ mặt như nhìn đồ khùng, “Cái thời tiết đầu hạ này mà nhóc trùm chăn đi ngủ hả? Không sợ nóng đến teo não à?”
Cao Nhiên lườm anh, “Tui đâu có ngu, mùa hè dùng thảm, tui trốn trong đó đọc một lúc rồi ra ngoài hóng mát.” Dù vậy, cũng nóng đến thè lưỡi, ba mẹ còn cảm thấy cậu bị hâm, không ngủ ở tầng một mát mẻ, mà lại đi ngủ ở tầng hai nóng như cái lò hấp.
Phong Bắc chậc một tiếng, “Giỏi.”
Cao Nhiên giật bắn mình, cười hì hì, “Chú Phong à, chú đừng có mách mẹ cháu nha, không cháu chết chắc.”
Phong Bắc chỉ chỉ quyển truyện tranh, “Chú cái gì, gọi anh.”
Cao Nhiên bị tóm đuôi nhỏ, lập tức đổi giọng, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc xoa xoa đầu cậu, “Bé ngoan.”
“Vậy anh trả truyện hộ em được không? Anh cầm đọc trước cũng được, miễn trả lại trong hôm nay là xong.”
Cao Nhiên đưa quyển truyện tranh qua, đột nhiên khựng lại, mơ hồ thấy cái gì đó trên trán người đàn ông, bật thốt lên, “Anh Tiểu Bắc, anh cúi đầu xuống một chút!”
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
118 chương
73 chương
67 chương
27 chương
27 chương