Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
Chương 40
Chuyện Nguyên Ngọ còn có một người chú nữa làm Lâm Thành Bộ bất ngờ, trước giờ chưa nghe y nhắc đến.... À cũng phải, trước giờ chưa nhắc qua cũng không bất ngờ.
Lâm Thành Bộ không muốn nghe lén Nguyên Ngọ gọi điện thoại nhưng giọng của ông chú hai này quá to, đến độ hắn ngồi một cũng nghe được cơ mà hắn không có ý định xuống xe.
.... Nói trắng ra là vẫn muốn nghe trộm nhưng chẳng qua nghe không rõ lắm.
Phí lời, chỉ cần là chuyện liên quan đến người nhà Nguyên Ngọ thì không thể nào yên tâm được, từ anh em đến cha mẹ đến cả ông nội bà nội, không phần tử nào yên ổn.
Sau khi Nguyên Ngọ gọi một tiếng chú hai rồi thì không nói gì nữa, Lâm Thành Bộ xoay mặt nhìn về phía cửa sổ nhưng lỗ tai lại hướng về sau, nếu như hắn là chó thì lỗ tai bây giờ chắc chắn xoay ngược về sau rồi.
Nghe giọng chú hai trong điện thoại có vẻ gấp gáp, Lâm Thành Bộ có thể loáng thoáng nghe thấy gì mà ông nội cháu, bà nội cháu, sức khỏe, gấp lắm, bệnh viện các kiểu, thế này thì không cần đoán cũng biết chắc ông nội hoặc bà nội xảy ra chuyện, có thể là bị ốm hoặc sao đó phải vào viện.
Nguyên Ngọ vẫn không nói gì đáp lại làm Lâm Thành Bộ không đoán được thêm, không kìm được mới quay đầu nhìn y.
Rất bình tĩnh.
Cực kỳ bình tĩnh.
Nguyên Ngọ tựa vào ghế cầm điện thoại di động, còn chỉnh chỉnh kính chiếu hậu soi gương.
Tận đến khi chú hai ở bên kia gọi "A lô, a lô, cháu có nghe không đấy?" hai lần, Nguyên Ngọ mới ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng trả lời đầu bên kia: "Cháu... không đến."
Bên kia đang ồn ào đột nhiên im ắng, một lúc lâu sau Lâm Thành Bộ nghe loáng thoáng chú hai hình như hỏi tại sao.
Còn tại sao nữa? Có gì để mà hỏi tại sao à?
Lâm Thành Bộ thấy hơi nóng máu, cái hắn cuống không phải cái gì khác mà chính là thói quen luôn yên lặng và nhẫn nhịn của Nguyên Ngọ khi đối diện với người nhà, hôm đó ông bà nội đối xử với y như vậy mà y còn chưa nói câu nào nặng lời.
Mỗi lần Lâm Thành Bộ nghĩ đến Nguyên Ngọ giống như một chú voi bị tròng vào một cái xích sắt từ nhỏ, lớn rồi vẫn còn bị cái xích đó trói buộc.
"Cháu còn có thể vì sao chứ?" Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ nhìn y, không sai, Nguyên Ngọ còn có thể vì sao chứ! Đứa nhóc ngay cả ba mình bị bệnh cũng không được đến bệnh viện thăm, nó còn có thể vì sao nữa?
Có điều những gì Nguyên Ngọ nói không nhiều như nội tâm đang cuồn cuộn dâng trào của Lâm Thành Bộ, nói xong câu này y cúp điện thoại.
"Ai gọi đấy?" Lâm Thành Bộ hoi, "Chú hai của anh à? Ông bà nội có chuyện gì sao?"
Nguyên Ngọ nhìn hắn với ánh mắt nghiền ngẫm, lát sau mới bật cười: "Tôi dập máy muộn một phút thôi có phải cậu sẽ giật điện thoại chửi người ta không?"
"Một phút?" Lâm Thành Bộ trợn mắt, "Anh coi thường em quá rồi, nhiều nhất là mười giây, điên rồ như thế đấy!"
Nguyên Ngọ cười cười không đáp, lại dựa lưng vào ghế nhìn kính chiếu hậu.
Lâm Thành Bộ cũng không nói gì, chỉ đơn giản ngồi bên cạnh y nhìn ra ngoài
Gió thu lạnh, lá xây xào xạc, gió thổi một cái cuốn bay mấy cái lá vàng, nhìn qua có vẻ xơ xác, trước kia cảm tưởng duy nhất của Lâm Thành Bộ khi gặp thời tiết này là sắp đến mùa ăn rồi.
Bây giờ nhìn Nguyên Ngọ thế này, cảm nghĩ của hắn phức tạp hơn, lo lắng không biết thời tiết khung cảnh thế này có khiến cho Nguyên Ngọ bị ảnh hưởng không, dù gì tâm trạng Nguyên Ngọ vốn đã không tốt.
"Chú hai tôi," Nguyên Ngọ kéo cửa xe lên, "Bảo ông nội đang nằm viện, nói một tràng gì mà tim, gì mà huyết áp, tôi cũng chẳng nghe kỹ."
"Có tuổi rồi, cơ thể có vấn đề là bình thường." Lâm Thành Bộ lập tức tiếp lời, hắn chỉ sợ Nguyên Ngọ lại gán trách nhiệm của việc này lên người mình.
"Bảo là..." Nguyên Ngọ quay đầu nhìn y, "Sau khi cầm chìa khóa đến chỗ của Nguyên Thân... thì không tốt lắm."
"Ý gì?" Lâm Thành Bộ cảm thấy nếu mình có đuôi thì giờ đã xù lên rồi, "Cái này mà cũng đổ lỗi cho anh à? Lúc anh cầm chìa khóa đến đã nghe thấy bọn họ nói gì chưa? Chết lâu vậy rồi mới mang chìa khóa đến, muốn làm cái gì? Bây giờ lại còn trách anh lấy chìa khóa đi."
"Không phải," Nguyên Ngọ đè vai hắn lại, "Chú hai của tôi không có ý đó."
"Vậy thì tốt!" Lâm Thành Bộ vẫn trợn mắt, "Bây giờ anh cũng đừng có cái ý đấy! Nếu không em quất chết anh! Quất luôn bây giờ!"
"Đừng," Nguyên Ngọ giơ tay lên che mặt, "Không có mà."
"Che mặt thì lợi ích gì," Lâm Thành Bộ vỗ tét một cái xuống đùi y, "Em đâu có đánh mặt."
"Ầy..." Nguyên Ngọ cười cười thở dài.
"Nói lại chuyện chính đi," Lâm Thành Bộ lại xoa xoa đùi y, "Chú hai chỉ báo vậy thôi à?"
"Cũng từa tựa," Nguyên Ngọ cau mày, "Bảo là ông nội thấy không sống được bao lâu nữa, muốn gặp tôi một lần."
"... Thế anh thì sao? Định thế nào?" Lâm Thành Bộ cảm thấy chuyện này không dễ dàng quyết định, trong lòng hắn không hề muốn Nguyên Ngọ đi, cái cuộc sống trôi qua giống như cực hình đã lưu lại tổn thương quá lớn trong lòng Nguyên Ngọ.
"Tôi bảo với chú hai không đến rồi." Nguyên Ngọ nói.
"Ừ." Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, "Em mới nghe thấy anh nói rồi... Vậy chú hai thì sao? Có nói gì không? Mắng anh không?"
"Không," Nguyên Ngọ lắc đầu, "Tôi nói xong thì dập máy luôn, có mắng cũng không nghe thấy."
"Em thấy," Lâm Thành Bộ thở dài, "Sau này anh đừng qua lại với người nhà gì gì nữa, nhìn cái bộ dạng của anh trước mặt bọn họ, em nhìn còn tức."
"Vậy à." Nguyên Ngọ cười khổ.
"Anh phải đem cái bộ dạng xấu tính không ai chơi nổi ở quầy bar cho bọn họ thấy," Lâm Thành Bộ tặc lưỡi, "Người nhà của anh thấy là ngậm mồm lại ngay."
"Tôi bây giờ tốt tính bao nhiêu rồi." Nguyên Ngọ vươn vai.
"Đối với em thôi," Lâm Thành Bộ đắc ý, "Em đợi xem anh về số 18 rồi thế nào."
"Tôi cảm thấy ưu điểm của cậu là rất biết tự an ủi mình." Nguyên Ngọ nhìn hắn.
"Đúng rồi đấy, còn nhiều ưu điểm nữa cơ, ví như nấu ăn ngon này, mặt mũi đẹp trai này, một lòng một dạ này, mồm miệng linh hoạt..." Lâm Thành Bộ hớn hở, "Anh ghi lại xuống sổ đi, sau này mà do dự có muốn ở bên em không thì giở sổ ra tham khảo."
"Được." Nguyên Ngọ gật đầu.
Bởi vì cuộc điện thoại của chú hai mà Lâm Thành Bộ cảm thấy mặc dù Nguyên Ngọ cố gắng khống chế nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng, lúc ăn cơm không nói câu nào.
Ăn cơm xong Lâm Thành Bộ nói muốn đi loanh quanh nhưng Nguyên Ngọ không đồng ý.
"Bác sĩ nói cậu phải nghỉ ngơi," Nguyên Ngọ nhìn đồng hồ, "Về nhà nghỉ ngơi đi."
"Ầy..." Lâm Thành Bộ thở dài thườn thượt, nghĩ nghĩ rồi lại nhìn chằm chằm Nguyên Ngọ, "Vậy anh thì sao?"
"Hửm," Nguyên Ngọ nhìn hắn, "Tôi về nhà."
"Về nhà?" Lâm Thành Bộ thất vọng như rớt vào hố đen vậy, "Về nhà sao..."
"Cậu muốn tôi ngày nào cũng trông nom cậu à," Nguyên Ngọ không biết phải làm sao, "Cậu có phải không tự lo được sinh hoạt đâu, tay truyền nước vẫn đi vệ sinh được một mình mà, chả qua đi xong rồi chưa rửa tay."
"...Không phải trường hợp đặc biệt à, hơn nữa còn bị dọa hết hồn, cuống quá mới quên rửa tay," Lâm Thành Bộ khó chịu, "Với cả trước khi ăn cơm em rửa tay rồi đấy thôi!"
"Ý tôi là cậu có thể tự lo được cuộc sống sinh hoạt hàng ngày." Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ không muốn nói gì nữa rồi chỉ có thể phất phất tay ý bảo thôi được rồi.
Có điều Nguyên Ngọ lái xe đưa hắn về nhà rồi không có đi luôn.
"Lên nhà à?" Lâm Thành Bộ cảm giác như bị chấn động vậy.
"Ừ," Nguyên Ngọ đáp, "Bình nóng lạnh hỏng rồi, tắm ké."
"Được được! Ngày nào cũng tới cũng được!" Giọng nói cũng hứng khỏi hơn nhiều, "Anh có thể để quần áo lại... à không, quần áo anh có ở nhà em mà, vừa hay không cần lấy nữa."
Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn.
"Sao vậy?" Lâm Thành Bộ cũng quay sang nhìn hắn.
"Không." Nguyên Ngọ xoay người đi vào thang máy.
Lúc Lâm Thành Bộ nói năng thì hăng hái lắm nhưng về đến nhà ngồi phịch xuống ghế salon mới phát hiện mình mệt rũ ra rồi, cả người bủn rủn, bên ngoài cố gắng thì không có cảm giác gì, vừa thả lỏng cái là cảm thấy cả người lả luôn.
"Giời ạ," Lâm Thành Bộ vật ra ghế sofa, "Lúc trước bác sĩ bảo phải cẩn thận một tuần, theo dõi mười lăm ngày, em còn thấy bác sĩ coi thường em quá, bây giờ mới thấy lời của bác sĩ đúng quá là đúng."
"Mệt lắm sao?" Nguyên Ngọ nói,
"Ừ," Lâm Thành Bộ nhắm mắt lại, "Mệt chết rồi."
"Tắm đã rồi đi ngủ." Nguyên Ngọ nói.
"Anh tắm trước đi," Lâm Thành Bộ nói, "Em không vội, em nằm nghỉ chút đã."
Nguyên Ngọ vào phòng ngủ lấy quần áo của mình từ trong tủ quần áo ra đi vào phòng tắm.
Lúc đi ngang qua phòng khách y thấy Lâm Thành Bộ dang hai tay hai chân trên ghế salon, chân và tay đều buông xuống đất, có vẻ ngủ rồi.
Nhìn cái dáng ngủ của Lâm Thành Bộ, không biết vì sao Nguyên Ngọ bỗng cảm thấy thật thoải mái.
Trước kia hắn không để ý nhưng gần đây tiếp cúc nhiều với Lâm Thành Bộ, y phát hiện rất nhiều lúc Lâm Thành Bộ khiến y cảm thấy thoải mái, lúc nấu cơm, lúc ăn cơm, nghiêm mặt nói muốn đánh y, còn có cả dáng vẻ lúc ngủ nữa.
Lại nói, hôm nay tư thế Lâm Thành Bộ cầm chai truyền dịch nhìn dáng không tệ, chân dài tay dài nhìn rất ung dung, cảm giác giống như vươn vai lộ ra hết cơ bắp vậy.
Vòi hoa sen cực kì mạnh trong phòng tắm vừa mở là giống như điên cuồng xả nước vào mặt vậy, mặc dù quen rồi thì cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng Nguyên Ngọ quả thực không nghĩ ra tại sao Lâm Thành Bộ lại đổi vòi hoa sen thành thế này.
Mình đổi bình nóng lạnh rồi nên đổi luôn vòi hoa sen không nhỉ? Đổi sang loại vòi đôi như của Lâm Thành Bộ.
Nguyên Ngọ nhíu mày ngửa đầu hướng mặt về phía vòi hoa sen mở nước nấc mạnh nhất.
Nước vã vào mặt, lại hơi rát.
Gần đây Nguyên Ngọ phát hiện thỉnh thoảng không biết vì sao bản thân sẽ nghĩ đến Lâm Thành Bộ, có lẽ do tiếp xúc với Lâm Thành Bộ nhiều.
Cảm giác đây không phải điềm gì tốt đẹp.
Y cứ luôn miệng nhắc Lâm Thành Bộ đừng có lún quá sâu, mặc dù không có ích nhưng cứ nói đi nói lại như nghĩa vụ vậy.
Có lẽ Lâm Thành Bộ không cảm nhận được những gì y cảm thụ.
Không có được thì vĩnh viên không mất đi, cô đơn đến rồi lại đi, đây là đạo lý rất đơn giản phổ biến.
Giống như trước giờ y chưa từng có được sự yêu thương và quan tâm của người nhà, thì lúc mất đi... cũng chẳng có gì khó chịu cả,
Đơn giản biết bao.
Đáng tiếc Lâm Thành Bộ lại không hiểu.
Nguyên Ngọ nói chuyện với bác sĩ Lương nhiều như thế cũng biết suy nghĩ này của bản thân không bình thường, nhưng y lại cảm thấy đây là lựa chọn của y, chẳng hại gì đến xã hội cũng chẳng ảnh hưởng đến mình và người khác... không phải vấn đề nhất định phải thay đổi.
Nguyên Ngọ cúi đầu dựa vào tường, nước từ vòi hoa sen chảy xuống cổ và vai, bên tai là tiếng nước rào rào.
Y đột nhiên hoảng sợ, bất an ở trong lòng vốn chưa hề biến mất mà ngày càng cuộn trào.
Y biết ngọn nguồn của bất an từ đâu ra.
Cho nên càng bất an.
Đúng vậy, mặc dù y không có thích hay yêu Lâm Thành Bộ nhưng y biết sợ.
Sợ có một ngày không nhìn thấy Lâm Thành Bộ nữa.
Bao nhiêu năm rồi.
Từ lúc không thèm đáp lại Lâm Thành Bộ đến đồng ý cười cười nói nói với hắn lúc này, Lâm Thành Bộ giống như một phần cuộc sống của y, không cần biết có để ý hay không, không cần biết có thấy hắn hay không, hắn vẫn ở mãi chỗ đó.
Những gì qua đường không chắc chắn có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhưng một người đã in dấu vào cuộc sống của y, một người mà y cho rằng bản thân không nhìn thấy, nhưng hắn lại ở bên cạnh chăm chút bảo vệ y từng li từng tí một.
Tình trạng này quá đáng sợ.
Tại sao lại có người như vậy.
Sao lại có người bỏ công bỏ sức ra đối đãi với nột người trước giờ không hề muốn nói đến chuyện tình cảm yêu đương với người khác là y như vậy.
Đúng thế, sẽ không có ai như vậy, cho nên Lâm Thành Bộ sẽ không mãi mãi ở lại, sau khi mọi ngóc ngách trong cuộc sống của y đã quen với sự tồn tại của Lâm Thành Bộ, vậy chuyện hắn đi mất sẽ đáng sợ đến thế nào?
Cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ vang, Nguyên Ngọ nghe được tiếng của Lâm Thành Bộ qua làn nước.
"Nguyên Ngọ! Mở cửa!" Hắn đứng ngoài gọi.
"Tôi không sao!" Nguyên Ngọ vẫn chôn mình trong làn nước nói với ra.
"Ai quan tâm anh!" Lâm Thành Bộ gõ cửa, "Em có việc!"
Nguyên Ngọ ngẩn người, nhìn bồn cầu bên cạnh, khó mà tưởng tượng được: "Đừng nói là là cậu muốn đi vệ sinh lúc tôi đang tắm nhé!"
"Mở cửa!" Lâm Thành Bộ lại kêu, "Anh nói nhiều thế!"
"Cậu gấp lắm à?" Nguyên Ngọ cầm chai dầu gội đầu lên, "Có thể đợi tôi một phút..."
"Gấp! Gấp lắm rồi!" Lâm Thành Bộ vừa gõ cửa vừa nói, "Em không chờ thêm một giây nào đâu."
Nguyên Ngọ thở dài, thả chai dầu gội đầu ra rồi với tay mở cửa: "Cậu thật là, buổi trưa có phải ăn... Sao lại cởi trần!"
Cởi trần đã là gì, bên dưới cũng mặc có mỗi cái quần lót.
Trong lúc Nguyên Ngọ đưa tay ra tắt vòi hoa sen thì hắn lách vào phòng tắm, ôm chặt lấy y: "Sao không quấn khăn đã rồi mới mở cửa?"
"Không phải cậu gấp đến độ muốn tụt quần luôn à?" Nguyên Ngọ nhìn hắn.
"Ai đau bụng đâu," Một giây tiếp theo Lâm Thành Bộ bị nước vòi hoa sen dội cho ướt sũng, Lâm Thành Bộ thì thầm vào tai Nguyên Ngọ, "Em muốn tiến hành giao lưu thân thể!"
Nguyên Ngọ ngẩn người rồi bật cười, suýt chút nữa mới không sặc nước: "Cậu cảm thấy bệnh mình khỏi chậm quá hả?"
"Em sợ tối hôm nay anh về rồi không ở với em nữa," Lâm Thành Bộ tặc lưỡi, "Anh xem, hôm nay em đã khỏe hơn hôm qua rồi, trừ phi ốm thêm lần nữa thì đâu có lí do nào gọi anh đến nữa!"
Lâm Thành Bộ trước khi vào có nhìn đồng hồ, đã nằm ngủ trên ghế salon sơ sơ được mười lăm phút rồi, lúc mở mắt nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm hắn đột nhiên có cảm giác mình ngủ nửa tiếng.
Tinh thần tỉnh táo gấp trăm lần.
Vì vậy dùng cái cách nhanh gọn này để vào phòng tắm.
Hai cái vòi hoa sen to mấy thì to cũng không dập được lửa cháy hừng hực của hai người trẻ tuổi.
Điên cuồng như vậy đấy.
Lúc Nguyên Ngọ còn đang cười, hắn đẩy Nguyên Ngọ áp sát vào tường rồi hôn lên.
Nước chảy làm không mở được mắt, hắn cắn gặm ở chóp mũi Nguyên Ngọ rồi dời xuống môi.
Môi Nguyên Ngọ lúc nào cũng hơi khô nhưng ở dưới làn nước ấm áp trở nên ướt át mềm ẩm, Lâm Thành Bộ không nhịn được cắn nhẹ một cái.
Không nếm được vị gì cả.
Lúc hắn đang mải mê thưởng thức thì tay Nguyên Ngọ đột nhiên sờ xuống dưới, đây là chuyện Lâm Thành Bộ không ngờ tới, bởi vì sau khi Nguyên Ngọ nhận được cú điện thoại kia thì tinh thần mãi vẫn không lên cao được, hắn còn nghĩ phải lôi kéo dụ dỗ nhiệt tình hơn chút, nếu mà không được thì thì đành cường bạo thôi.
Không nghĩ đến Nguyên Ngọ bất ngờ đáp lại như vậy.
Đáp lại mạnh mẽ.
Hắn nghe thấy tiếng thở dốc không kìm được của chính mình giữa tiếng rào rào của nước.
Nhân lúc hắn đang ngây ra, đầu lưỡi Nguyên Ngọ đã mò vào trong miệng hắn, khẽ đong đưa khều nhẹ, lập tức chuyển sang thế chủ động, Lâm Thành Bộ cảm nhận mình đờ ra y như tấm gỗ vậy, mất mấy giây mới phản ứng lại được.
Mau phản kích đi chứ thanh niên trai tráng.
Sao lại để một ông chú chiếm kèo trên được.
Lâm Thành Bộ nhanh chóng nghênh đón, cảm giác đây không phải hôn môi mà là ghi danh bảng vàng làm nên tên tuổi trong chiến dịch phát triển từ thể xác lên tình cảm.
Có điều.
Kế hoạch nào cũng có những sơ hở và bất ngờ.
Ngón tay Nguyên Ngọ mang theo dòng điện nho nhỏ từ bụng dưới đi thẳng lên trên.
Lúc này Lâm Thành Bộ mới cảm nhận được cái gì gọi là chưa khỏi viêm dạ dày.
Dòng điện nhỏ bị dạ dày chặn lại.
Bùm bùm tạch tạch, Lâm Thành Bộ cảm giác dạ dày giống như bị một con dao cùn rạch ngang, thở dốc vì hưng phấn dừng lại trong tích tắc, biến thành hít một hơi khí lạnh.
Mà hít khí lạnh vào rồi lại không hết đau, con dao cùn lại phân ra thành mấy con, giống thợ nề thi tài làm việc xoèn xoẹt.
Quá đáng lắm rồi đấy.
Thật quá đáng lắm.
Lâm Thành Bộ nhắm mắt cắn chặt răng, cảm giác uất ức không lời nào có thể diễn tả được.
"Sao thế?" Nguyên Ngọ cảm nhận được sự thay đổi của hắn.
Lâm Thành Bộ khom người cúi đầu, trán gục vào ngực Nguyên Ngọ gắng gượng nặn ra một chữ: "Không."
"Đau bụng à?" Nguyên Ngọ đẩy đẩy vai hắn, "Khó chịu chỗ nào?"
Lâm Thành Bộ quả thực không muốn nói nhưng tình huống này hắn có muốn cũng không làm tiếp được, dù sao cũng phải cho Nguyên Ngọ một câu trả lời rõ ràng, dạ dày cuộn lên một nữa hắn mới buồn bực nói: "Đau dạ dày."
"Biết thế nào là gây họa không?" Nguyên Ngọ cầm tóc hắn lôi khỏi ngực mình, lại cầm lấy khăn lông ở bên cạnh, "Lau khô, đi ra ngoài mặc quần áo."
"Không.. lau," Lâm Thành Bộ ôm bụng, chống tường từ từ xoay người ra khỏi phòng tắm, "Mẹ nó chứ... Ông trời muốn chặn đường sống của em mà..."
Nguyên Ngọ không lên tiếng, lau người qua loa rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Cả người Lâm Thành Bộ ướt sũng lăn lên ghế salon, mặt trắng bệch nhắm mắt lại: "Má ơi sao lại thế này chứ..."
"Có thuốc không?" Nguyên Ngọ cầm lấy túi thuốc trên bàn uống nước, bên trong đều là thuốc đợt này, y sốt ruột đảo tới đảo lui.
Lâm Thành Bộ rên hừ hừ không nói.
"Mẹ nó uống thuốc nào đây!" Nguyên Ngọ gào lên, "Hừ cái đếch mà hừ, mở mồm ra."
Lâm Thành Bộ không hừ nữa, mở mắt ra bật cười.
"Lại lên cơn à?" Nguyên Ngọ không hiểu vì sao hắn lại cười, cầm một hộp thuốc phi thẳng vào mũi hắn.
"Ài," Lâm Thành Bộ cau mày sau đó lại cười, "Nguyên Ngọ à... Đúng là thế này."
"Thế này là thế nào." Nguyên Ngọ tức giận tiếp tục đảo đảo túi thuốc.
"Nổi giận thế này," Lâm Thành Bộ nhíu mày cười, "Ầy, em thích lắm."
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
7 chương
97 chương
17 chương
9 chương