Tối Cường Tiên Đế Trọng Sinh

Chương 7 : Hậu Thiên Sơ Kỳ

Hành động của Diệp Lăng làm Lâm Vũ Tình vô cùng sợ hãi, nàng căn bản không có tâm lý chuẩn bị, cơ thể dại ra, từ nhỏ cho tới bây giờ nàng chưa từng bị nam nhân hôn. Hơn nữa nhìn Diệp Lăng tựa như một con sói, chắc chắn không phải chỉ là hôn môi đơn giản như vậy. Trong chớp mắt, trong lòng Lâm Vũ Tình vô cùng rối loạn, bối rối, Diệp Lăng lúc này như một con sói bỏ đói lâu ngày, khiến trong lòng nàng bỗng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi. Trước kia Diệp ca đâu có như thế! “Diệp ca, không muốn...” Mắt thấy Diệp Lăng lại hôn lên môi nàng một cái, Lâm Vũ Tình theo bản năng quay đầu né tránh. Cái lắc đầu né tránh làm môi Diệp Lăng trực tiếp hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng. Cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Diệp, Lâm Vũ Tình toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn đầy cảm giác tê dại, khiến cho nàng vô lực. Tuyệt đối không thể như vậy! Môi Diệp Lăng lại tìm đến môi Lâm Vũ Tình hôn ngấu nghiến, bàn tay từng bước mò lên hai song phong của nàng. Không thể không nói, Lâm Vũ Tình tuy là không có to bằng Trần Nghiên, nhưng cũng rất vừa tay, vô cùng hoàn mỹ, cực kỳ co dãn, cũng bởi vì nàng xuyên mặc lấy một cái áo lót bó sát, ép hai ngọn song phong của nàng vào, làm cho đôi bạch thỏ vô cùng săn chắc. “Không được!” Đúng lúc này, Lâm Vũ Tình bắt được đôi tay của Diệp Lăng, đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn lấy Diệp Lăng, khẩn trương nói: “Diệp ca, không nên như vậy...” Câu nói của Lâm Vũ Tình Giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt Diệp Lăng, nhìn thấy đôi mắt của Lâm Vũ Tình đã ngấn nước mắt, bỗng nhiên hắn ngây ngẩn cả người. “Con mẹ nó, mày làm cái gì vậy!” Diệp Lăng trong lòng thầm mắng mình một tiếng, trong lòng lửa chiến hừng hừng lập tức dập tắt. Diệp Lăng chợt nhớ tới, trước mặt cô gái này, thích không phải là mình, mà là cái tên đã bị mình thay thế, nếu như mình mạnh mẽ làm chuyện này với nàng như thế, đó là lợi dụng lúc người tađang gặp khó khăn nha! “Xin lỗi.” Diệp Lăng cười khổ nói. “Không có... Không có gì...” Lâm Vũ Tình ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo một chút, cũng đã ngưngkhóc. Hai người cứ như vậy mà ngồi đó, không ai nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ. Một lát sau, Lâm Vũ Tình mở miệng trước nói: “Diệp ca, ta... Ta chưa có chuẩn bị, ngươi không nên tức giận.” Lâm Vũ Tình thấy Diệp Lăng không nói lời nào, nghĩ là tức giận mình. Diệp Lăng cảm giác thấy Lâm Vũ Tình tính tình cực kì đơn giản, đơn thuần, hắn bỗng nhiên thích cô bé này! “Là ta quá manh đông, nàng yên tâm, về sau sẽ không làm như vậy nữa đâu.” Diệp Lăng nói. “A” Lâm Vũ Tình A lên tiếng một tiếng, len lén ngước mặt lên nhìn Diệp Lăng. Không biết vì sao, Lâm Vũ Tình phát hiện, Diệp Lăng dường như không có giống bình thường, nhưng chỗ nào thì nàng cũng không biết. “Nữ nhân Lưu Phỉ thật là ngu ngốc, về sau nhất định sẽ hối hận, Diệp ca nhất định phải chăm sóc chính mình cho tốt, đừng vì loại người này mà tức giận, không đáng đâu.” Lâm Vũ Tình nói. Cái này cô gái nhỏ, thật sự biết quan tâm người khác a! “Cái thằng ngu này, đến cùng là tu ở đâu mà có phúc như thế chứ!” Diệp Lăng nhìn nhìn Lâm Vũ Tình thầm nghĩ trong lòng. Hoàn toàn chính xác a, Lâm Vũ Tình không biết là được bao nhiêu người theo đuổi, nào là đại gia giàu có, anh tài tuấn tú nhiều vô số kể, có thể nói là đứng xếp hàng đầy dài mấy cây số, nhưng không biết vì sao mà Lâm Vũ Tình hết lần này tới lần khác lại thích Diệp Lăng. “Yên tâm đi, nữ nhân kia từ nay về sau, đã không còn liên quan đến ta.” Diệp Lăng cười nói. “Ừ!” Lâm Vũ Tình vui vẻ gật đầu, không chỉ vì Diệp Lăng mà cảm thấy vui vẻ, mà mình rốt cục cũng có cơ hội. Hai người nói đùa một hồi, cũng bới vì Lâm Vũ Tình buổi chiều còn có việc nên về trước. Khi Lâm Vũ Tình đi rồi, Diệp Lăng khoanh chân ngồi ở trên giường, trong đầu xuất hiện công pháp ‘Cửu U Đế Công’. Cửu U Đế Công là Diệp Lăng từ khi bước vào Tu Chân Giới đã bắt đầu tu luyện, công pháp này làDiệp Lăng từ động phủ thượng cổ lấy được cũng chính là bởi vì Cửu U Đế Công, Diệp Lăng mới có thể bước vào Tu Chân Giới. Công pháp Cửu U Đế Công, được chia làm bảy tầng, mỗi một tầng được chia làm chín trọng. Kiếp trước, Diệp Lăng tu luyện đến Tứ Tầng Cửu Trọng, thì đã tu đến Cửu Kiếp Tiên Đế, đứng ở đỉnh phong của Tiên Giới. Chỉ cần lúc đó hắn có thể vượt qua Phượng Hoàng Chí Tôn Kiếp, Diệp Lăng có thể là đột phá cực hạn Cửu Kiếp Tiên Đế, vô địch trong cảnh giới, hơn nữa công pháp Cửu U Đế Công cũng có thể đột phá, tu luyện tới Ngũ Tầng Thất Trọng. Đáng tiếc là, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới Diệp Lăng bỏ mình. “Lão thiên cũng không tuyệt đường ta, lại cho ta có một cơ hội như vậy, tuy là trên Địa Cầu linh khí rất thưa thớt, nhưng ta có kinh nghiệm kiếp trước, vẫn có khả năng lại trở đỉnh phong!” Diệp Lăng thầm nghĩ. Hắn nhắm hai mắt lại, Cửu U Đế Công bắt đầu vận chuyển. Thân thể Diệp Lăng hiện tại bất quá chỉ là phàm nhân mà thôi, tương đương với lần đầu tiên tu luyện, thời điểm từ đầu vận chuyển công pháp vô cùng chật vật. Một đêm trôi qua, Cửu U Đế Công vận chuyển liền lưu loát hơn nhiều. Mà thời điểm Diệp Lăng vận chuyển công pháp, cũng không ngừng có hút lấy Thiên Địa linh khí từ bên ngoài phòng vào. Thêm một tiếng trôi qua, Diệp Lăng bỗng nhiên mở con mắt, bộ đồ trên người " xẹt " một tiếng hóa thành từng mảnh nhỏ, bay khắp căn phòng. “Hậu Thiên Sơ Kỳ.” Diệp Lăng cảm thụ được chân khí trong cơ thể, thất vọng nói: “Linh khí vẫn là quá ít ỏi, ngay cả Trúc Cơ Kỳ cũng không có đạt được.” “Chẳng qua Hậu Thiên Sơ Kỳ cũng coi như rất khá, dù có trên lưng cõng thêm 1000kg cũng không có áp lực gì.” Ở Tu Chân, còn có thêm hai cái cảnh giới, đó chính là Hậu Thiên và Tiên Thiên. Mà Tu Chân Giả, là tu luyện là chân nguyên. Hậu Thiên cùng Tiên Thiên được chia làm 4 giai đoạn, là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong. Hậu Thiên Sơ Kỳ người, dưới tình huống bình thường khi thi triển chân khí có thể qua tay không nâng được hơn 1000kg, Hậu Thiên trung kỳ, có thể giơ lên 2000kg, Hậu Thiên hậu kỳ, có thể giơ lên 3000kg, Hậu Thiên Đỉnh Phong, có thể giơ lên 5.000kg. Còn như Trúc Cơ Kỳ... Cho dù là Trúc Cơ sơ kỳ, chân nguyên vừa xuất ra, liền có thể dễ như trở bàn tay giơ lên 100.000kg, thực sự là chênh lệch quá lớn. “Đối với thể chất của người trên Địa Cầu mà nói... Hậu Thiên Sơ Kỳ, coi như là quái vật rồi a!” Diệp Lăng ánh mắt lấp lóe, nếu như mình trên trên Địa Cầu này tung hoành, thì ai có thể ngăn cản! “Cốc cốc cốc!” Đúng lúc này, cửa phòng Diệp Lăng lần nữa bị gõ, hơn nữa rất mạnh, tựa hồ dùng lực rất lớn. “Người nào?” Diệp Lăng hỏi. “Ta.” Một âm thanh vang lên ngoài cửa có chút bối rối, Vừa nghe qua thì Diệp Lăng đã biết là ai, đây là Hàn Thanh Tâm. “Là ngươi sao? Nhanh... Nhanh lên mở cửa, có người ở đuổi theo ta...” Hàn Thanh Tâm thanh âm gần như khẩn cầu. Diệp Lăng không nói hai lời, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, mở cửa phòng ra. Hàn Thanh Tâm lúc này đang dựa ở trên cửa phòng, vẻ mặt kinh hoảng, Diệp Lăng nhất mở cửa phòng, Hàn Thanh Tâm lập tức mất đi trọng tâm, ngã nhào vào trong lòng Diệp Lăng. “A!” Tiếng thét chói tai vang lên, Hàn Thanh Tâm trừng to con mắt nhìn Diệp Lăng, khuôn mặt kinh hoảng lên. Bởi vì hiện tai Diệp Lăng... Trên người không có mặt đồ...!