Tối cường sát thủ hệ thống
Chương 16 : Bổ sung hệ thống tư liệu
Buổi sáng ngày đó, Lỵ Na thức dậy trong ánh mặt trời rực rỡ.
Nàng lười biếng dãn người, mơ mơ màng màng mở ra hai mắt.
“Ui cha!”, Lỵ Na không tự chủ được sờ xuống phía dưới, hơi có chút đau.
Chuyện gì xảy ra…
Trong chốc lát, ngây ngốc một hồi Lỵ Na cũng đã biết rõ tình huống của mình thế nào, nàng hoảng hốt cúi đầu nhìn bên cạnh, không có ai. Chân trần bước xuống giường, chạy vào trong phòng tắm, cũng không có ai.
Nàng gãi gãi dầu mình: “Không thể nào! Trông mặt thành thật vậy mà, hóa ra chơi chiêu này với lão nương, ăn xong chùi mép là trốn?”
Y, đó là cái gì…
Không chờ Lỵ Na nóng giận bốc lên, đồ vật trên bàn đã hấp dẫn sự chú ý của nàng. Thứ đó dưới ánh sáng mặt trời sáng lên một màu mà ai cũng thích.
“Kim, kim tệ!” Lỵ Na vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên, nhanh chóng chạy tới cầm lên số kim tệ trên bàn, tất cả có 5 đồng.
Màu sắc sáng lạn, có hình quốc huy của nước Bố Lan, nắm trong tay còn có chút ấm lên do ánh mặt trời. Lỵ Na rốt cuốc cũng tin tưởng đây là 5 kim tệ.
Nhưng nghĩ lại số kim tệ này là do ai để lại, nỗi tức giận với Đường Ân vừa rồi liền bay đi mất.
Phải biết giá của Dạ oanh là không cao đấy, dù cho có là trẻ tuổi như nàng đi nữa, làm một lần cao lắm là 2 ngân tệ, qua đêm là 6 ngân tệ, trả giá một hồi thì 5 ngân tệ cũng được.
Nhưng hiện tại nàng được tới 5 kim tệ, đó cũng là thu nhập nửa năm của nàng đấy.
Đường Ân tất nhiên là không biết chuyện này, lại tối qua Lỵ Na không nói rõ giá với hắn. Mà Hắn lại là lần đầu tiên bao đêm, lại còn bóp cổ nàng đến hôn mê luôn. Hắn xấu hổ trong lòng nên để lại 5 kim tệ.
Đường Ân biết giá đó chắc chắn là đủ rồi, dù cho có giết một người cũng chỉ là giá đó thôi.
Vậy nên, lần thứ nhất qua đêm của Đường Ân kết thúc, kết quả là mất 5 đồng kim tệ, còn chẳng làm được gì…Thất bại!
Ngược lại đừng nói Lỵ Na ở trong phòng biết bao nhiêu hưng phấn, xin để chúng ta chuyển ống kính tới bên cạnh Đường Ân.
Lúc này, Đường Ân đang đứng tại cửa của học viện Ba Đốn của thành Lại Nham.
Học viện Ba Đốn nằm ở phía bắc của thành Lai Nham, là trường tổng hợp duy nhất của thành Lai Nham. Trong đó có dạy các loại chuyên khoa như ma pháp, đấu khí, thuật luyện kim, quân sự, lễ nghi quý tộc…Cống hiến rất nhiều nhân tài về quân sự và hành chính cho nước Bố Lan.
Đường Ân đến chỗ này, đương nhiên không phải để trở thành học sinh, huống chi lúc này cũng không phải là mùa chiêu sinh của học viện. Hắn nhìn trúng thư viện của học viện này, vì lão quản gia cần gấp rất nhiều tư liệu của dị giới để hoàn thiện sát thủ hệ thống. Nếu không có rất nhiều phương pháp huấn luyện sát thủ không thể triển khai được.
Ví dụ như độc dược tinh thông trong giao diện kỹ xảo sát thủ, nó giới thiệu như thế nào phối độc, như thế nào phóng độc. Nhưng đại đa số độc dược đều đến từ các loại động thực vật, hệ thống tại phương diện này đối với dị giới là một mảnh trắng, vậy còn nói gì tới chuyện trộn lẫn các loại độc chứ.
Hắn đã sớm đến đạo tặc công hội xác định xong nhiệm vụ, cũng từ đó hỏi ra được, biết được chỗ chứa sách nhiều nhất của thành Lai Nham là học viện Ba Đốn.
Học viện Ba Đốn không giống như các học viện kỵ sĩ khác là quản lý tập trung, vậy nên Đường Ân rất dễ dàng lẫn vào. Sau khi hỏi mấy học sinh, hắn rất thuận lợi đi tới thư viện.
Thư viện là một tòa lầu ba tầng, đi vào bên trong, có những giá sách ghi rõ loại sách, sách được sắp xếp rất chỉnh tề, còn có các phòng đọc im lặng như các thư viện khác.
Đường Ân mục đích rất rõ ràng, đi thẳng tới giá sách đầu tiên bắt đầu, lấy ra quyển sách thứu nhất, tay trái cầm lấy, tay phải thì lật rất nhanh từ trang đầu tới trang cuối, vài trăm trang sách chỉ vài giây. Sau đó ahứn liền lấy quyển thứ hai…
Lật qua nhanh như vậy tất nhiên là chẳng xem được gì, cao lắm là xem thấy mấy chữ bay qua.
Nhưng mà hệ thống có thể…
“Đinh, hoàn thành ghi vào về địa hình của đại lục Tây Trạch.”
“Đinh, hoàn thành ghi vào về thờ cúng tôn giáo của thú nhân.”
Một quyển một quyển không ngừng được ghi vào hệ thống, Đường Ân phải làm chỉ là cầm lên sách, hai mắt nhìn xem, sau đó là lật nhanh.
Nghe thấy bên tai cứ đinh đinh kêu lên, Đường Ân cứ thở dài: nếu xuyên việt trước mà có hệ thống, Thanh Hoa, Bắc Đại còn không khóc mời anh tới, ai…
Vù vù vù….
Đường Ân nhanh chóng đi khắp các giá sách, bình quân cứ một phút mười quyển sách.
Tầng một chủ yếu là sách về lịch sử, địa lý cùng với lễ nghi, trong đó còn trộn lẫn sách về ma pháp và đấu khí, bất quá đều là loại quy tắc chung, vừa xem là đã biết toàn là lý luận suông.
Ngay khi Đường Ân đọc xong một quyển sách về thơ, chuẩn bị lấy quyển sách khác thì có một cánh tay trắng như ngó sen chen tay lấy trước.
ĐƯờng Ân quay đầu, lập tức trước mắt sáng lên.
Thiếu nữ trước mặt có một đầu tóc ánh vàng, khuôn mặt xinh đẹp lại có chút anh khí, khóe miệng mang cười làm cho người ta thoải mái, còn mang thêm chút sang trọng.
“Đồng học, người đang tìm sách sao?”
Đường Ân hơi ngẩn ra: “Ừ, đúng a.”
“Ngươi cứ nói tên sách, ta không chừng biết đấy. Ta xem người đi tìm từ giá sách đầu tiên tới chỗ này.”
“À, chuyện này….Hình như là nông trang đấy.”
“Nông trang…À, phương thức nông trang tự do?”
“Đúng đúng, là quyển đó…” Đường Ân gật đầu phụ họa. Tùy miệng nói một quyển sách, hóa ra cũng có một quyển sách liên quan tới nông trang….
Thiếu nữ hơi chớp ánh mắt như nước hồ thu nói:”Nhưng quyển đó là cấm thư mà.”
“…”Ta x, không cần chuẩn như vậy a, cũng không cần phải xui vậy a.
“Nhưng mà ta cũng rất thích quyển sách đó nha, ta mấy hôm trước còn đọc đây này. Quan điểm trong sách rất hay. Đem đất đai trả lại cho người làm nông, làm cho bọn họ tự do trồng trọt, đó không phải làm cho hai bên đều có được thứu mình muốn, lại còn có thể sỉnh sản ra sản lượng cao hơn. Ngươi nói điều đó đúng không?”
“A, điều đó là tất nhiên!”
“Tại sao?”
“Thì trồng thứ gì cho mình khác với việc trồng cho người khác nha…” Đường Ân không hề suy nghĩ nói.
“Đúng ha, là trồng thứ gì cho bản thân…”Thiếu nữ cũng tỏ ra có chút suy nghĩ.
Bất quả chỉ một chốc nàng liền tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía Đường Ân hơi sáng lên, chỉ thấy nàng nhã nhặn cúi người: Xin chào đồng học, có thể quen biết nhau không? Tên ta là Kiều Hi Á.”
“Hi Á…Khụ khụ, xin chào Kiều Hi Á, tên ta là Đường Ân.” Nguyên lại là nàng a, hèn chi thanh âm nghe quen như vậy.
Đường Ân là lần thứu hai nghe thấy tên nàng, lần trước chính là hôm trước khi đi nhờ xe ở cửa thành.
“Quyển sách đó không có trên giá sách đâu, để ta lần sau mang cho ngươi.”
“À, cám ơn!”
“Không có gì, không làm phiền ngươi nữa, lần sau gặp lại.”
“Ờ, hẹn gặp lại!”
Một hồi chen ngang ngắn ngủi, Đường Ân cũng không hề chú ý. Tiếp tục đại nghiệp quét sách của hắn.
Vài ngày sau, Đường Ân dùng đại bộ phận thời gian đóng đô ở thư viện.
Trung gian có đi đạo tặc công hội lấy tiền thưởng, 4 kim tệ và 50 ngân tệ. Trong đó công hội lấy một phần mười tiền phí giao dịch.
Khi trở lại sát thủ không gian, hệ thống cũng gợi ý hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ độ khó là F, đánh giá hoàn thành là C.
Theo cách nói của lão quản gia, đánh giá C cũng đã là rất cao rồi, có lẽ là do một đao đó của Đường Ân quá sạch sẽ. Đương nhiên nếu hắn xử lý luôn gã đổ quỷ, không lưu lại chút dấu vết nào, có lẽ đánh giá sẽ còn cao hơn.
Sau cùng đạt được 150 kinh nghiệm, 200 huyết khí.
Đường Ân lúc này có 475 kinh nghiệm, cùng 450 huyết khí.
Sát thủ hệ thống thái điểu thăng cấp tổng kinh nghiệm là 500, cũng có nghĩa là Đường Ân chỉ cần thêm 25 kinh nghiệm nữa là sẽ đạt được tiêu chuẩn, đến lúc đó lại hoàn thành thêm nhiệm vụ thăng cấp là có thể làm cho hệ thống thăng cấp.
Đường Ân đã chờ không kịp cho hệ thống thăng cấp rồi, nhìn thấy chỉ còn thiếu một chút kinh nghiệm, liền nhanh chóng nhận thêm một nhiệm vụ. Lần này không phải là giết người, chủ yếu lúc này chỉ cần đủ 25 điểm kinh nghiệm là được.
Nhiệm vụ là theo dõi một nam tước, tra rõ ra tình nhân của ông ở chỗ nào.
Đường Ân bây giờ buổi sáng là đọc sách, buổi chiều theo dõi, buổi tối huấn luyện, sinh hoaạt rất có quy luật.
Nhiệm vụ theo dõi vẫn chưa có bao nhiêu tiến triển, có lẽ nam tước đã biết chút gì đó, vậy nên mỗi ngày đều là xử lý mọi việc, tham gia tụ hội rất theo quy củ.
Nếu mà nói có chút ngoài ý muốn, thì đó chính là Kiều Hi Á.
Từ ngày gặp được nàng ở thư viện, mỗi lần Kiều Hi Á đến thư viện đều chào hỏi Đường Ân, rảnh sẽ nói chuyện vài câu.
Đường Ân tự nhiên nhìn ra thân phận của Kiều Hi Á không hề bình thường. Mỗi lần hai người nói chuyện xong, đi qua người nào cũng sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà làm Đường Ân kinh ngạc chính là tư tưởng của Kiều Hi Á, mặc dù là tiểu thư của quý tốc, nhưng có chút quái dị. Từ những chuyện hai người nói, Đường Ân có thể cảm nhận được nàng rất bất mãn với chế độ quý tộc, và nàng lại rất quan tâm tới đời sống của dân chúng.
Tuy cách nghĩ có chút khác thường và ngây thơ, nhưng mà một người quý tộc có thể suy nghĩ như vậy thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
ĐƯờng Ân bình thường nói chuyện với nàng cũng không hề chú ý, nghĩ gì thì nói nấy. Không thể không nói, tư tưởng hậu thế của Đường Ân làm cho nàng xúc động rất lớn. Mỗi lần Đường Ân tùy tiện nói vài câu, liền làm cho nàng suy nghĩ một thời gian rất dài.
Dần đần Kiều Hi Á đến thư viện càng ngày càng chăm chỉ, Đường Ân cũng không suy nghĩ nhiều, mặc dù có chút phá rối tiến độ đọc sách của hắn, nhưng mà có thể cùng một mỹ nữ nói chuyện, cũng coi như là nghỉ giao lao mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
177 chương
36 chương
734 chương
948 chương
104 chương
26 chương