Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 1217 : Tiêu hoàng tới chơi
Tô Tín dẫn người đi bắt người tông môn phụ thuộc trên địa bàn Độc Cô thị chính là đánh vào mặt mũi của Độc Cô thị, trên thực tế đây chính là mục đích của Tô Tín.
Hiện tại Tô Tín không thể động thủ với Độc Cô thị, sau khi Tô Tín mượn lực lượng triều đình, Thiên đình và Địa phủ diệt Thanh Thành kiếm phái. Khi Tô Tín diệt Tô gia lại mượn lực lượng chủ yếu từ chi thứ Tô gia.
Đến bây giờ đổi thành Độc Cô thị, Tô Tín thật không có lực lượng nào để mượn.
Huống hồ thân phận của Độc Cô thị vô cùng mẫn cảm, Tô Tín có thể tìm lực lượng đấu với Độc Cô thị, Cơ Hạo Điển tuyệt đối không cho phép hắn động thủ.
Cho nên từ mới bắt đầu, Tô Tín không có ý định động thủ với Độc Cô thị, lúc trước hắn đã nói, lần này hắn chẳng qua chỉ gõ Độc Cô thị mà thôi, giống như Độc Cô thị gõ những tông môn nói xấu như Thanh Nguyên phái.
Ngươi nên trả giá thật nhiều vì hành vi của mình, đệ tử Thanh Nguyên phái nói bậy về Độc Cô Diêm, cho nên bọn họ đều bị Độc Cô Diêm bắt mang về Độc Cô thị phong ấn tu vi, làm nô bộc mười năm.
Mà Độc Cô thị muốn thừa dịp cháy nhà cướp của, đoạt đồ trong miệng Tô Tín, đây như vậy đừng trách Tô Tín tự mình tìm tới đánh vào mặt Độc Cô thị.
Cho nên kế tiếp Tô Tín đi tới hơn mười tông môn phụ thuộc Độc Cô thị, trực tiếp bắt đệ tử kiệt xuất của bọn họ đi.
Những tông môn kia bùng nổ, Tô Tín làm như vậy chẳng khác gì đoạn căn cơ của bọn họ.
Thứ căn bản nhất của tông môn chính là người, đệ tử trẻ tuổi đều được bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng, ngày sau nói không chừng có thể đột phá tới Hóa Thần Cảnh, kết quả hiện tại bị Tô Tín tận diệt, như vậy vài chục năm sau sẽ do ai chấp chưởng tông môn?
Loại chuyện này bọn họ không thể chịu đựng được, cho dù Tô Tín là tứ đại thần bộ triều đình cũng không được.
Cho nên hơn mười tông môn lập tức phái người tiến về Độc Cô thị chuẩn bị cầu viện.
Mà lúc này trong Độc Cô thị không có người chú ý tới việc này, bởi vì hiện tại Độc Cô thị đang đón khách quý tới thăm, người thừa kế Tiêu gia, ‘ tiểu an hầu ’ Tiêu Hoàng.
Thực lực Tiêu gia còn mạnh hơn Độc Cô thị quá nhiều, cho nên Tiêu Hoàng làm người thừa kế Tiêu gia đáng giá Độc Cô Diêm tự mình đi ra nghênh đón, huống hồ lần này Tiêu gia còn mang tới Độc Cô thị một số sinh ý rất lớn.
Nói như vậy mỗi thế lực đỉnh cấp đều nắm giữ tài nguyên ổn định, ví dụ như Dịch Kiếm Môn, Danh Kiếm Sơn Trang đều nắm giữ vài mạch khoáng trân quý, mà Ba Thục Kiếm Các là đúc kiếm luyện khí, Dược Vương Cốc là luyện đan.
Những tông môn thế gia này sẽ dùng tài nguyên tuluyenej sản xuất tại chỗ buôn bán kiếm lời, mọi người bù đắp nhau.
Độc Cô thị tự nhiên cũng nắm giữ một nơi sản sinh ra dược liệu kỳ quái, đó là Long Cốt đằng.
Trong truyền thuyết Bắc Nguyên chính là long mạch, mà này Long Cốt đằng là linh dược do long mạch tẩm bổ tạo thành, Đại Chu cũng có dược điền sản xuất Long Cốt đằng, đương nhiên là đoạt dược điền này từ trong tay Độc Cô thị.
Tác dụng của Long Cốt đằng rất kỳ lạ, nó có chỗ tốt rất lớn với võ giả tu luyện công pháp long khí, nó lại không có tác dụng gì với võ giả tầm thường.
Đại Chu hoàng thất chiếm cứ một dược điền Long Cốt đằng chuyên cung cấp cho đệ tử hoàng thất tu luyện.
Mà Bắc Nguyên Độc Cô thị sản xuất Long Cốt đằng, dù bọn họ không dùng nhưng có thể bán cho các thế lực cần, Tiêu gia chính là khách hàng lớn của bọn họ.
Tiêu gia ngày xưa là hoàng tộc, cho nên Tiêu gia có một ít công pháp nhiễm long khí, cần dùng Long Cốt đằng tu luyện, hơn nữa số lượng không nhỏ.
Mà trừ Tiêu gia ra, Độc Cô thị cũng có thể vụng trộm buôn lậu Long Cốt đằng tới Đông Tấn cùng với Tây Vực ba mươi sáu nước, hoàng tộc chỗ đó cũng cần Long Cốt đằng.
Chỉ có điều vận chuyển đến Đông Tấn và Tây Vực ba mươi sáu nước xa xôi, thành phẩm buôn lậu quá lớn, thứ hai thực lực của bọn họ không được, cần dùng Long Cốt đằng quá ít.
Cho nên chỉ có Tiêu gia mới thật sự là khách hàng lớn, hàng năm cũng chỉ có người Tiêu gia tự mình tới mua sắm Long Cốt đằng của Độc Cô thị, mà lần này Tiêu gia phái Tiêu Hoàng tới, xem ra vị ‘ tiểu an hầu ’ này đã trở thành người thừa kế chính thức của Tiêu gia.
Mua sắm Long Cốt đằng cũng không tính là đại sự gì, hai thế lực hợp tác nhiều năm, cũng không ai làm ra thủ đoạn nhỏ gì đó.
Nhưng Tiêu gia và Độc Cô thị có quan hệ thông gia, như vậy mỗi lần tới Độc Cô thị, Tiêu gia sẽ phái võ giả có thực quyền mới được, lần này bọn họ phái Tiêu Hoàng đến, từ đó có thể nghĩ địa vị của hắn trong Tiêu gia hiện tại.
Độc Cô Diêm tự mình đi ra cửa nghênh đón Tiêu Hoàng, mà Tiêu Hoàng cũng không phải thế hệ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, hắn lập tức đi qua, hắn cười sáng lạn, nói:
- Ta làm sao dám làm phiền dượng tự mình đi ra nghênh đón?
Tiêu Xước là thân muội muội của phụ thân Tiêu Hoàng, ‘ an hầu ’ Tiêu Vô Thắng, cho nên Tiêu Hoàng sẽ gọi Tiêu Xước một tiếng cô cô, Độc Cô Diêm chính là dượng của hắn.
Nhìn Tiêu Hoàng, Độc Cô Diêm cười to nói:
- Không ngại, ta cũng đã vài năm không có nhìn gặp Tiêu Hoàng ngươi, những năm gần đây thanh danh của ngươi trên giang hồ càng lúc càng lớn, không hổ là người thừa kế ưu tú nhất Tiêu gia thế hệ này, Độc Cô thị ta không tìm ra người trẻ tuổi xuất sắc như ngươi.
Nghe Độc Cô Diêm nói cái gì thanh danh uy thế, khóe miệng Tiêu Hoàng co giật, hắn có cảm giác không tự nhiên.
Tuy hắn biết rõ Độc Cô Diêm nói như vậy là cất nhắc hắn, nhưng hắn vẫn có cảm giác không được tự nhiên.
Có biến thái Tô Tín áp chế, võ giả trẻ tuổi thế hệ này còn dám vỗ ngực nói thanh danh to lớn?
Độc Cô Diêm cũng không dây dưa chủ đề này quá nhiều, hắn chỉ hàn huyên với Tiêu Hoàng hai câu sau đó dẫn Tiêu Hoàng vào phòng tiếp khách.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Hoàng nói:
- Dượng, lần này ta đến Độc Cô thị là vì mua sắm Long Cốt đằng, số lượng khá lớn, cần hơn tám vạn cân, tài nguyên giao dịch ta cũng mang đến.
Độc Cô Diêm nói thẳng:
- Không có vấn đề, trong tộc cũng có một ít hàng tồn, ta sẽ an bài người đi chuẩn bị.
Nói xong, Độc Cô Diêm liền phân phó một gã hạ nhân đi vào kho hàng Độc Cô thị đóng gói Long Cốt đằng, đến lúc đó giao cho Tiêu Hoàng mang về.
Thị trường tiêu thụ Long Cốt đằng của Độc Cô thị không nhiều, dù sao trừ Tiêu gia ra, Đông Tấn và Tây Vực ba mươi sáu nước không mua bao nhiêu, cho nên Độc Cô thị luôn tồn kho rất nhiều.
Kỳ thật Kim Trướng Hãn Quốc cũng là một khách hàng lớn, thiên hạ này có thể được xưng là một quốc gia thì rất nhiều, nhưng chân chính có năng lực khiêu chiến và chơi thủ đoạn với Đại Chu cũng chỉ có Kim Trướng Hãn Quốc mà thôi.
Chỉ có điều đáng tiếc, Kim Trướng Hãn Quốc là có võ đạo quá mức man rợ và không nói đạo lý, căn bản sẽ không so sánh với võ đạo củaTrung Nguyên, Kim Trướng Hãn Quốc không có mặt hàng cao cấp như công pháp mượn long khí tu hành, huống hồ cho dù có, bọn họ cũng tu luyện rất chậm.
Sinh ý đã bàn xong, Tiêu Hoàng nói chuyện phiếm với Độc Cô Diêm.
Sau khi hàn huyên vài câu, đột nhiên Tiêu Hoàng hỏi:
- Dượng, nghe nói vài ngày trước Độc Cô thị có ma sát với Tô Tín?
Sắc mặt Độc Cô Diêm âm trầm gật gật đầu, hắn lạnh lùng nói:
- Là ăn một ít thiệt thòi nhỏ, ta cũng không nghĩ tới Tô Tín gian xảo như vậy, lại còn che giấu lực lượng ở nơi bí mật.
- Chỉ có điều ghê tởm nhất chính là những kẻ âm thầm đặt điều kia.
- Độc Cô thị ta chỉ thua thiệt trong tay Tô Tín mà thôi, nhưng bọn chúng nói như thể Độc Cô thị sắp nhịn không được, quả nhiên là đáng giận.!
Tiêu Hoàng phụ họa Độc Cô Diêm nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Vị dượng trước mặt của hắn thật sự ngu ngốc, nếu không có cô cô của mình, chỉ bằng mặt hàng như hắn có thể làm gia chủ Độc Cô thị?
Ngay cả Tiêu Hoàng cũng biết, thế gian này không có chuyện gì chắc chắn thành công trăm phần trăm.
Nếu như một khi gặp chuyện khó khăn liền oán trời trách đất, tâm chí của kẻ này quá yếu ớt, loại tính cách như vậy đừng tu hành võ đạo, sớm muộn gì cũng là mặt hàng quỳ xuống đất xin tha thứ.
Về phần Độc Cô Diêm sau khi ra tay còn sợ bị người khác nói ra nói vào, còn bắt người về Độc Cô thị trách, đây là việc Tiêu Hoàng lắc đầu.
Tất cả mọi người đều lăn lộn giang hồ, chẳng lẻ còn sợ người giang hồ nói xấu?
Loại chuyện này càng chặn càng hỏng bét, còn không bằng ngươi cứ lờ nó đi, đợi đến lúc người giang hồ nhìn thấy không có động tĩnh hoặc có chuyện gì đó di chuyển lực chú ý thì nó sẽ biến mất.
Mà bây giờ Độc Cô Diêm còn muốn gõ người khác, thật tình không biết làm như vậy sẽ làm người ta nhớ cả đời, đồng thời cũng hận ngươi cả đời.
Tiêu Hoàng ho khan một tiếng nói:
- Dượng ngươi không cần để ý, nói thật ta cũng ăn thua thiệt trong tay Tô Tín, người này vô cùng khó giải quyết.
- Dượng ăn thua thiệt cũng bình thường, dù sao về sau chủ ý một chút thì không có gì.
Nghe thấy Tiêu Hoàng nói như vậy, tâm tình Độc Cô Diêm cũng đỡ một ít, lúc này Tiêu Hoàng hỏi:
- Đúng rồi, cô cô ta đâu?
Trên mặt Độc Cô Diêm nở nụ cười xấu hổ, vội vàng nói:
- Ta đã phái người đi mời.
Phái người đi mà không phải tự mình đi, đó là bởi vì hắn biết rõ Tiêu Xước không gặp hắn.
Nhớ tới lời nói lần trước, Độc Cô Diêm cũng hối hận, mình nói chuyện thật sự quá nặng.
Chỉ có điều về sau Độc Cô Diêm muốn nói xin lỗi nhưng Tiêu Xước không cho hắn cơ hội nói xin lỗi, cũng sập cửa trước mặt hắn suốt nửa tháng.
Ngay thời điểm Độc Cô Diêm cho rằng Tiêu Xước chắc chắn sẽ không đến, không nghĩ tới Tiêu Xước lại xuất hiện.
Chỉ có điều Tiêu Xước đến nhưng không nói câu nào, nàng chỉ lạnh lùng ngồi ở bên người Độc Cô Diêm, cho dù hiện tại mặt trời chiếu vào nhưng trên mặt nàng không có biểu lộ gì, chỉ có âm trầm như sương lạnh.
Đối với chuyện trong gia tộc Độc Cô thị, Tiêu Hoàng không hiểu, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì biết trạng thái không đúng, cho nên Tiêu Hoàng cũng không nói thêm gì.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
49 chương
12 chương
258 chương
73 chương
26 chương