Cơ Hạo Điển rất tín nhiệm Tô Tín, phần tín nhiệm này bắt đầu từ khi Tô Tín đoạt Nhân Hoàng kiếm trong Côn Luân bí cảnh. Tuy hiện tại Đại Chu đã lập quốc, căn cơ bản thân xem như vững vàng, các cường giả Lục Phiến Môn Thiết Ngạo, quân phương Lâm Tông Việt đang tráng niên, nhưng việc này không đại biểu Đại Chu không cần lực lượng mới, cho nên Cơ Hạo Điển chuẩn bị ra sức bồi dưỡng Tô Tín thành tuấn kiệt thế hệ mới cho Đại Chu/ Chỉ có điều bồi dưỡng thì bồi dưỡng, nhưng Cơ Hạo Điển sẽ không cho phép Tô Tín hồ đồ. Hiện tại kế hoạch của Tô Tín không có vấn đề, nếu như Mật Tông thua thì sao? Cho nên Cơ Hạo Điển trực tiếp mở miệng hỏi: - Nếu là Mật Tông thua thì ngươi ứng xử thế nào? Tính toán tường tận công dã tràng, vô duyên cho Thiếu Lâm tự chiếm một tiện nghi. Nhìn Cơ Hạo Điển, Tô Tín cười lạnh. Vị Nhân Hoàng bệ hạ này thật ra rất ích kỷ, chỉ từ thái độ hắn đối đãi với đám con cái là biết. Hắn thà rằng lựa chọn những hoàng tử phế vật còn hơn chọn những hoàng tử có năng lực chiếm lấy ghế hoàng đế của hắn. Kỳ thật Tây Cương Mật Tông thắng hay bại đều không có quan hệ gì tới hắn, chỉ có điều dựa theo đổ ước, Tây Cương Mật Tông sẽ rời khỏi Trung Nguyên, bởi như vậy, còn ai nghiên cứu bí mật bạch ngọc thạch bản giúp Cơ Hạo Điển? Hiện tại những cường giả Tây Cương Mật Tông đều đã chứng minh, bọn họ thật sự có năng lực nghiên cứu bí mật trong bạch ngọc thạch bản giúp Cơ Hạo Điển, cho nên xem như lợi dụng lẫn nhau, hiện tại Cơ Hạo Điển lại không nỡ bọn họ. Tô Tín cười nói: - Bệ hạ không cần lo lắng điểm này, chúng ta sẽ không vi phạm đổ ước, Tây Cương Mật Tông sẽ rời khỏi Trung Nguyên, Đại Chu chúng ta lại có thể mời chào tăng nhân Tây Cương trở thành quốc giáo Đại Chu ta! Nhìn Cơ Hạo Điển, Tô Tín chậm rãi nói: - Bệ hạ, hiện tại Mật Tông chỉ hợp tác với chúng ta, song phương đứng trên vị trí ngang hàng. Nhưng nếu Mật Tông bị Thiếu Lâm tự đánh bại, như vậy bọn họ có thể cảm thụ mình kém hơn Thiếu Lâm tự thế nào, đến lúc đó chúng ta không nói thì bọn họ cũng sẽ thay đổi. - Thời điểm đó chúng ta lại ra tay mời chào bọn họ làm quốc giáo, khi đó không phải hai bên hợp tác nữa, Mật Tông nhất định phải thần phục Đại Chu ta mới được, nếu không bọn họ sẽ không có một chút cơ hội phản công Thiếu Lâm tự, hi vọng tranh đoạt đạo thống sẽ bằng không. Nghe Tô Tín nói thế, ánh mắt Cơ Hạo Điển sáng ngời, hắn thật sự chưa nghĩ tới điểm này.. Cho tới nay, hoàng triều Trung Nguyên sắc phong quốc giáo đều là tồn tại cực kỳ cường đại, thậm chí hoàng triều muốn thiên hạ an bình thì phải liên thủ với bọn họ, như vậy mới có thể cam đoan thiên hạ thái bình. Sau nhất thế hoàng triều, Đạo môn và Phật tông từng thay phiên làm quốc giáo, đó là thời điểm thực lực của bọn họ mạnh nhất. Cho nên hậu nhân cũng sinh ra nhầm lẫn, chỉ cần hoàng triều sắc phong quốc giáo, như vậy lực lượng của quốc giáo phải tương xứng hoặc mạnh hơn hoàng triều, hoàng triều không có quốc giáo mới thật sự là tồn tại cường đại. Hiện tại Tô Tín nói như vậy Cơ Hạo Điển mới kịp phản ứng, dựa vào cái gì phải chọn những giáo phái cường đại thành quốc giáo, chọn giáo phái yếu không được hay sao? Hiện tại Đại Chu có thể mạnh như thế đều là do Cơ Hạo Điển uỷ quyền. Nếu hắn không ủy quyền cho các phương, Đại Chu đã sớm phân liệt, Cơ Hạo Điển chỉ là người hợp nhất các lợi ích bên trong Đại Chu thành một, mọi người không chiến đấu vì Cơ Hạo Điển ngươi, mà là chiến đấu vì Đại Chu, chiến đấu vì lợi ích của mình. Lục Phiến Môn có lợi ích của Lục Phiến Môn, quân đội cũng có lợi ích của quân đội, Hoàng Gia Cung Phụng Đường cũng có lợi ích của Hoàng Gia Cung Phụng Đường. Nếu lúc này có người nào dám khiêu khích Đại Chu, việc này tương đương gây hấn với lợi ích của mọi người, cho nên mọi người sẽ toàn lực ra tay mà không cố kỵ. Hiện tại Tô Tín là như thế, lưng tựa Đại Chu, tối thiểu rất ít thế lực bên ngoài dám chọc hắn. Ngay cả những thủ hạ của hắn cũng chạy tới vì quyền thế và địa vị của hắn. Thậm chí Tô Tín hiện tại có thể cam đoan, chỉ cần hắn dám sáng tỏ thân phận Địa phủ và công nhiên phản loạn Đại Chu, có chín phần mười đám thủ hạ của hắn sẽ không theo hắn. Cho nên ngay cả Tô Tín cũng biến thành người kết hợp lợi ích của các thủ hạ với nhau, khi cần thiết hắn cần phải giữ gìn lợi ích của Đại Chu. Đại Chu có đặc tính này, cho nên biến Tây Cương Mật Tông thành quốc giáo cũng không thành vấn đề. Dù sao Đại Chu có rất nhiều lợi ích hợp thể với nhau, lại thêm Tây Cương Mật Tông cũng không coi vào đâu. Tuy sẽ xuất hiện một thế lực tranh ăn, nhưng có Tây Cương Mật Tông gia nhập, uy thế Đại Chu càng mạnh hơn nữa, sẽ có thực lực tranh thủ nhiều lợi ích lớn hơn, như thế cũng không thiệt thòi. Ánh mắt Cơ Hạo Điển nhìn Tô Tín đầy hân thưởng. Kỳ thật điểm Cơ Hạo Điển thưởng thức Tô Tín nhất không phải thực lực của hắn, mà là thủ đoạn của Tô Tín. Dù sao Đại Chu không thiếu cường giả, trong Hoàng Gia Cung Phụng Đường có rất nhiều cường giả Dương Thần Cảnh, trong đó thậm chí còn có Chân Vũ cảnh Triệu Vũ Niên, cũng không thiếu một Dung Thần Cảnh như Tô Tín. Tô Tín có phong cách hành sự thiên mã hành không, Cơ Hạo Điển rất tán thưởng, có chút kế hoạch nhìn như không có khả năng, vào trong tay Tô Tín lại vận chuyển bình thường, đây cũng là một loại tài năng. Dù sao tranh thủ bất cứ lợi ích gì, chỉ cần Tô Tín có năng lực là được. Cơ Hạo Điển như cười mà không cười nhìn Tô Tín: - Kế sách của ngươi không tệ, chỉ có điều ngươi đang chơi trò văn tự với Thiếu Lâm tự. - Người trên giang hồ đều nói Tô Tín giữ chữ tín, ngươi sẽ không sợ thanh danh của ngươi sẽ thối hay sao? Thậm chí Thiếu Lâm tự cũng hận ngươi thấu xương. Tô Tín tươi cười, nói: - Mặc kệ thanh danh rất thối, chỉ cần truyền đi càng xa cũng là một loại trấn nhiếp. - Về phần Thiếu Lâm có hận ta thấu xương hay không, ta không lo lắng việc này. - Thiếu Lâm tự muốn hận thấu xương thì cứ mặc bọn họ hận thấu xương cũng tốt, dù sao bọn họ không dám trực tiếp đánh vào thành Thịnh Kinh, ta không xem đây là việc quan trọng. - Hơn nữa từ mặt chữ, ta nói không sai, Tây Cương Mật Tông thật sự không đặt chân vào Trung Nguyên một bước, hiện tại bị bệ hạ mời chào đều là quốc giáo của Đại Chu, trước kia bọn họ có xuất thân Mật Tông mà thôi. - Huống hồ hiện tại đã không còn Mật Tông, chỉ có quốc giáo Đại Chu! Nghe Tô Tín nói thế, Cơ Hạo Điển thoả mãn gật đầu, Tô Tín đã nói rõ khâu cuối cùng của kế hoạch, thậm chí trong đó còn có dính dấp đến hắn, cho nên Cơ Hạo Điển rất yên tâm về Tô Tín. Lúc này, Cơ Hạo Điển nói: - Tô Tín, kỳ thật ngươi mới là người được lợi nhất trong kế hoạch lần này đúng không? - Mật Tông người thắng, ngươi có thể thu được công pháp bí truyền của Thiếu Lâm tự. - Người Thiếu Lâm tự thắng, Mật Tông xám xịt chạy trở về Tây Cương, cuối cùng trở thành quốc giáo cũng không dám hung hăng càn quấy, ngươi không cần hao tâm tổn trí quản lý, tính toán như vậy, cho dù ai thắng ai thua, Tô Tín ngươi đều là người thu lợi cuối cùng. Cơ Hạo Điển tin tưởng Tô Tín, hắn chuẩn bị bồi dưỡng Tô Tín, hắn vẫn phải tìm cơ hội gõ Tô Tín một cái. Nếu không hắn lo lắng có một ngày Tô Tín sẽ bành trướng đến mức dám can đảm tính toán trên đầu hoàng đế như mình, Cơ Hạo Điển tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này. Chỉ có điều Tô Tín hiện tại thản nhiên nói: - Bệ hạ, mặc dù thần có chút tư tâm, nhưng cho dù thế nào cũng suy nghĩ vì Đại Chu, Đại Chu thu lợi, thần ở phía sau uống nước canh là đủ. Cơ Hạo Điển thoả mãn gật đầu, mặc kệ lời này là thật hay giả, Tô Tín nói rất đoan chính. Dù sao, kế hoạch của Tô Tín là cái gì, chỉ cần đạt được lợi ích cho Đại Chu, Cơ Hạo Điển cảm thấy như vậy là đủ rồi. - Đường Hiển, truyền chỉ, trẫm không thể tự mình làm người trung gian cho hai phái, cho nên ủy thác Thần Uy Đại tướng quân Lâm Tông Việt vàhoàng thúc Cơ Huyền Viễn của trẫm, thay thế trẫm làm người trung gian của ván cược. Đường Hiển vận dụng ngòi bút như bay, Cơ Hạo Điển vừa mới nói xong thì hắn đã ghi xong thánh chỉ. Cơ Hạo Điển đắp đại ấn lên thánh chỉ, nói với Đường Hiển: - Ngươi đi theo Tô Tín đi, đến lúc đó nói kỹ toàn bộ trận chiến cho trẫm nghe. Đường Hiển hành lễ nói: - Lão nô nghe lệnh. Cầm thánh chỉ, Đường Hiển đi ra khỏi hoàng cung mời Lâm Tông Việt và Cơ Huyền Viễn tới. Trên đường đi, Đường Hiển cười nói với Tô Tín: - Tô đại nhân thật bản lãnh, lại có thể tính toán Thiếu Lâm tự và Mật Tông vào tròng, có lẽ bọn họ sẽ khóc không ra nước mắt. Tô Tín lắc đầu nói: - Đường công công nói sai rồi, tuy ta tính toán bọn họ, nguyên nhân bởi vì Tây Cương Mật Tông và Thiếu Lâm tự có thù hận sinh tử từ trước, ta chỉ ở phía sau trợ giúp nho nhỏ mà thôi. Nghe Tô Tín nói như vậy, Đường Hiển âm thầm bĩu môi, trợ giúp? Ngươi ngại bọn họ chết không đủ nhanh mới đúng. Chỉ có điều Đường Hiển sẽ không nói ra, hiện tại Tô Tín đã không phải là Tô Tín chủ động đi kết giao với hắn. Hiện tại Tô Tín chính là hồng nhân chạm tay có thể bỏng, là tâm phúc trong mắt bệ hạ, Đường Hiển cảm thấy không tự nhiên nhưng hắn chỉ có thể đổi phương thức đối đãi với Tô Tín. - Tô đại nhân, nói ra ta còn phải cảm tạ ngươi, ban đầu ở thành Thịnh Kinh, nếu không có ngươi đề nghị, chỉ sợ lực lượng đại nội của ta sẽ không giữ được. Đường Hiển chắp tay nói với Tô Tín. Thành Thịnh Kinh có nhiều lực lượng như thế, trong tay Đường Hiển nắm giữ cao thủ đại nội nhưng ít khi xuất hiện, thế cho nên ngay cả Cơ Hạo Điển cũng khinh thường lực lượng kia, thậm chí sinh ra tâm tư xóa sổ bọn họ. Về sau Tô Tín đề nghị Đường Hiển chủ động xuất kích, đừng cho những thủ hạ trong tay ăn cơm trắng, lúc này mới bảo trụ lực lượng trong tay hắn. Nếu thanh đao sắc bén không ra khỏi vỏ, đó là một khối sắt vụn. Trọng yếu nhất chính là, sau khi tất cả hoàng tử tham gia Côn Luân bí cảnh thất thế, việc này cũng làm Đường Hiển thở ra một hơi. Dù sao dựa vào thân phận và địa vị của hắn, dù tân hoàng đăng cơ, hắn có khả năng sẽ bị tẩy trừ. Cho nên nói ra điểm này, Đường Hiển thật sự cảm tạ Tô Tín. Chỉ có điều Tô Tín biết rõ lão thái giám này không phải mặt hàng tốt, hắn là kẻ không theo phe phái nào trong hoàng triều, hắn chỉ dựa vào hoàng đế để chiếm lợi ích cho bản thân. Mặc kệ trước đó bọn họ là minh hữu với nhau, nếu như mình thật ảnh hưởng lợi ích của lão thái giám này, đối phương tuyệt đối không lưu tình đâm mình một đao.