Tối Cường Nam Thần

Chương 67 : Tiệm bánh ngọt

Ba người bên Lưu Xuyên lần lượt rời mạng trở lại ký túc xá, trong game chỉ còn mỗi Thanh Phong Đạo Trưởng cùng Cá Bơi Bơi Trong Nước bốn mắt nhìn nhau. Thanh Phong Đạo Trưởng tính cách có hơi nghiêm túc lại lãnh đạm, trò chuyện cũng ít, càng đừng nói đến đùa giỡn... thành ra ba người Lưu Xuyên đi rồi, kênh đội ngũ lập tức trở nên chán ngắt. Mà Giang Thiếu Khuynh cũng mặc kệ nhóc cá kia, tự mình chạy trở về kho hàng lấy ra một đống trang bị xanh tồn kho chuẩn bị bày quán lề đường ở khu giao dịch. Thánh cá nhàm chán chẳng có gì làm, liền điều khiển nhân vật chạy vòng vòng xung quanh, vừa chạy vừa phóng thanh tâm chú lên người đạo trưởng. Thanh tâm chú, thanh tâm chú, thanh tâm chú... Trên người Thanh Phong Đạo Trưởng nháy mắt chồng lên mười tầng thanh tâm chú... Trên đỉnh đầu liên tục toát ra con số +500 hp, + 500 hp, + 500 hp... Thanh Phong Đạo Trưởng nhíu mày "Cậu làm gì vậy?" Cá Bơi Bơi Trong Nước nói "Đang luyện kỹ năng"! Thanh Phong Đạo Trưởng "..." Bởi vì hai người vẫn còn cùng đội ngũ, nên thánh cá có thể buff máu cho đạo trưởng. Dương quan tam điệp, thanh tâm chú, nhạc dương tam tuý, thanh tâm chú... Tai nghe không ngừng vọng ra tiếng cầm Nga My, đỉnh đầu liên tục văng lên con số buff máu.... Thanh Phong Đạo Trưởng thấy thánh buff này tập luyện rất thật lòng, nên để mặc cậu ta làm gì thì làm, bản thân tiếp tục bán quán. Thánh cá luyện liên tục nửa giờ, cơ hồ là luyện hết tất cả các kỹ năng có thể, mà đạo trưởng cũng bán xong trang bị, liền dọn quầy đứng lên. Thanh Phong Đạo Trưởng nói trên kênh đội "Theo tôi đi thương hội." Cá ồ lên một tiếng, lẽo đẽo theo sau đạo trưởng đến khu thương hội, đạo trưởng mở ra xem xét trang bị của cậu ta một chút, sau đó mới dùng hệ thống tìm kiếm của thương hội tìm mua vài món tử trang, cũng gửi lời mời giao dịch cho người nào đó. Thánh cá đồng ý giao dịch, trên mặt bảng lập tức xuất hiện một đống trang bị tím 30 cấp của lưu phái Nga Mi cầm, nháy mắt mừng đến phát sợ "Đạo trưởng, mấy món này anh lấy đâu ra vậy?" Thanh Phong Đạo Trưởng nói "Mua, thay vào đi, rồi xem hiệu quả trị liệu lên bao nhiêu?" Cá Bơi Bơi Trong Nước nhanh chóng nhận trang bị, cũng thay vào, mở ra giao diện thuộc tính nhìn nhìn rồi nói "5000!" Thanh Phong Đạo Trưởng "Nếu đội trưởng đã nhận cậu vào đội cố định, về sau sẽ cùng mọi người thăng cấp đánh phụ bản, nên cậu cũng mau chóng rèn luyện kỹ năng của mình đi." Cá Bơi Bơi Trong Nước gật đầu "Ùa! Tui biết rồi! Tui lập tức đi ngay! Thấy thánh buff nhà mình lon ton chạy đi tìm cọc gỗ tập buff, Giang Thiếu Khuynh hết sức hài lòng xoay người rời đi. Coi như có lòng cầu tiến, cũng không tệ lắm. Giang Thiếu Khuynh ghét nhất, chính là những kẻ đã mắc phải sai lầm còn ra vẻ đáng thương làm nũng để người khác tha thứ. Anh biết mục đích của Xuyên đội là trở lại thi đấu trong hàng ngũ chính thức của liên minh, anh cũng biết liên minh chuyên nghiệp vô cùng tàn khốc, những tuyển thủ của các chiến đội phàm là có thể kiên trì đi tiếp đều là vì đã trải qua rất nhiều gian nan khổ cực hun đúc khiến ý chí của họ càng trở nên kiên cố... Những kẻ làm nũng vờ đáng thương, đừng mong tồn tại được ở liên minh. Nếu muốn chiến thắng, thành viên trong đội nhất định phải cho nhau tin tưởng tuyệt đối, mỗi cá nhân phải tự mình vươn lên vì ích lợi chung của cả đội ngũ. Một chỉnh thể đoàn đội tuyệt đối không được phép để lộ ra nhược điểm cùng khuyết điểm, nếu không rất dễ bị đối phương nhắm vào. Cũng giống như thùng gỗ vậy, chỉ cần trong cấu trúc có một tấm gỗ ngắn hơn những cái còn lại một chút thôi, thả nó xuống nước nó sẽ không có cách nào giữ thăng bằng. Cái gọi là tranh tài đoàn đội, nhắm đến chính là muốn xem thực lực chỉnh thể cả đội, mà bất cứ người nào cũng không muốn có một đội hữu như heo. Giang Thiếu Khuynh biết, trình độ của mình đặt ở liên minh chỉ có thể xem như bình thường, cho nên mỗi ngày anh đều khắc khổ luyện tập, bởi vì anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho đồng đội. Mà nhóc Cá mới tới này, không biết về sau có cơ hội trở thành tuyển thủ liên minh không, nhưng hiện tại đã trở thành đội viên cố định của đội mình, yêu cầu cơ bản nhất mà Giang Thiếu Khuynh muốn cậu ta có—— đó là phải ý thức được khoảng cách chênh lệch giữa mình cùng đồng đội, phải có chí cầu tiến đuổi kịp trình độ với đội hữu, chứ không thể dựa vào việc mình là buff, là người mới liền yên tâm thoải mái hưởng thụ mọi người chiếu cố. Hiện tại không phải thời điểm thích hợp thư giãn giải trí, nếu đã quyết định theo Xuyên đội bắt đầu lại, bất cứ điều gì cũng phải đặt chiến đội lên hàng đầu! *** Ngày kế tiếp, vừa vặn là ngày lễ thầy cô 10/09. Buổi sáng lên lớp, Lưu Xuyên bắt gặp Giang Tuyết đang đi phát truyền đơn cho mọi người, Lưu Xuyên lựa chỗ ngồi ở hàng cuối cùng mà cô nàng cũng cố ý đi đến phát cho anh một tờ "Lưu Xuyên, chiều nay có toạ đàm của chuyên gia, trường học yêu cầu mọi người tham dự, đến lúc đó sẽ điểm danh tại chỗ, nhớ đi đó." Lưu Xuyên nhận tờ truyền đơn nhìn một cái, vừa thấy trên trán liền đổ mồ hôi lạnh... Truyền đơn viết như vầy: Hoan nghênh giáo sư Lưu Bác Viễn đến trường chúng ta tổ chức toạ đàm. Bên cạnh là hình chụp chính diện vẻ mặt nghiêm túc của giáo sư Lưu, cùng với mấy dòng giới thiệu tóm gọn sơ lược về giáo sư – mà theo Lưu Xuyên thì đúng là nổ banh trời, kèm theo cả nội dung buổi toạ đàm hôm nay. Lưu Xuyên sờ sờ mũi "Khụ, lớp trưởng nè, xin phép không đi được không?" Giang Tuyết nghiêm túc nói "Mỗi lần giáo sư Lưu mở toạ đàm ở trường, người ta đều giành nhau đi nghe, tui thấy ông nên đi nghe một chút đi, cơ hội ngàn năm một thưở đó." Lưu Xuyên "..." Nghe vị này "giảng" từ nhỏ tới lớn đến muốn chai hai cái lỗ tai... Tôi là con trai ông ấy đó, còn phải tranh thủ cơ hội đi "nghe giảng" sao... Lưu Xuyên quả thực dở khóc dở cười, cầm truyền đơn gấp lại, trong lòng đắn đo nên dùng lý do gì để bùng học... Tới trưa, Lưu Xuyên nghĩ mãi, cuối cùng nhắn tin WeChat cho trưởng lớp Giang Tuyết "Lớp trưởng ơi, đầu tôi đau quá sức luôn, phát sốt nữa, nên giờ toạ đàm buổi chiều bạn giúp tôi điểm danh nha, cảm ơn..." Giang Tuyết quan tâm "Phát sốt? Nghiêm trọng lắm không?" Lưu Xuyên "Cảm giác nghiêm trọng lắm!" Giang Tuyết trợn trắng mắt, trả lời "Đi đi, bệnh thì ráng mà nghỉ ngơi!" Kỳ thực trong lòng cô nàng thừa biết tên này đang lấy cớ để khỏi phải đi nghe giảng, cơ mà những buổi toạ đàm như vậy đều là tự do, không đi cũng chẳng sao cả. Trường học yêu cầu sinh viên đi nghe là bởi vì muốn "nâng bi" khách quý thôi, nhưng Lưu Bác Viễn là giáo sư nổi tiếng, không cần đến phiên nhà trường nâng, tới giờ toạ đàm là đám sinh viên tự động đến nghe, còn phải đi sớm xí chỗ ngồi nữa là... Bên này, Lưu Xuyên vừa nhắn xin phép xong thì nhận được điện thoại, hình ảnh người gọi là một cái biểu tượng nai con. Lưu Xuyên hơi mỉm cười, bấm nhận điện thoại nói "Tiểu Lộc? Hay là Thiệu đội?" Bên tai lập tức vang lên giọng nói ríu rít của thiếu niên "Sư phụ, là đệ tử!" Lưu Xuyên "Ừ, sao đấy?" Lộc Tường nói cực nhanh "Sư phụ đang ở đâu vậy? Bây giờ ra ngoài gặp được không, đệ tử mang tiền cho sư phụ mượn nè! Vài hôm nữa là thi đấu rồi, nên mấy hôm nay chiến đội bận rộn quá chừng, đệ tử hổng có thời gian ra ngoài, tranh thủ hôm nay rảnh..." Lưu Xuyên "Ok ok, đệ tử nói địa chỉ, sư phụ qua." *** Nửa tiếng sau, Lưu Xuyên ngồi xe đến, địa điểm là một tiệm bánh ngọt. Lộc Tường đứng ở ngoài cửa tiệm chờ Lưu Xuyên, thiếu niên mặc áo T-shirt trắng, trên mặt đeo cặp kính râm to đùng, đầu đội mũ lưỡi trai trắng, vành nón được kéo sát hết cỡ. Lộc Tường vóc dáng nhỏ nhắn, mà gương mặt cũng nho nhỏ, làn da lại trắng, tóm lại nhìn là biết một nhóc lùn đáng thương... Thiếu niên 18 tuổi rồi mà chỉ cao vỏn vẹn 168cm, hàng ngày nạp vô số năng lượng vào người, nhưng ráng mãi mà không cao lên nổi, đối với điều này Lộc Tường cực kỳ ấm ức. Nhìn thấy Lưu Xuyên, Lộc Tường lập tức vẫy tay "Bên đây!" Lưu Xuyên mỉm cười bước qua, không thèm khách khí nói "Sao tự dưng ăn mặc gì kỳ cục vậy? Cả người trùm kín mít, bộ mắc bệnh truyền nhiễm à?" "..." Tiểu Lộc Tường kéo kính râm xuống, liếc mắt nhìn Lưu Xuyên, nhỏ giọng nói "Trước cửa câu lạc bộ Đồng Tước quá trời phóng viên luôn, đệ tử lén chạy ra đó, sợ bị bọn họ bu lên mới đeo kính râm đội mũ." Lưu Xuyên nghi hoặc "Có chuyện gì à?" Lộc Tường đưa tay đẩy cửa "Vào trước nói sau." Hai người tìm một góc khuất ngồi xuống, Lộc Tường cầm ly nước uống một ngụm, mới nói "Hôm nay đệ tử với Thiệu đội mới trở về từ Bắc Kinh, phóng viên tuần san eSport với phóng viên báo game online nghe được tin tức, liền cử người chờ trước cửa câu lạc bộ. Thiệu đội dùng tuyệt chiêu mặt lạnh đuổi bọn họ đi, đệ tử mới lén đi cửa sau chạy ra ngoài." Lưu Xuyên hỏi "Chuyện đệ tử ra ngoài vì mang tiền cho sư phụ Thiệu Trạch Hàng biết không?" Lộc Tường vội nói "Sư phụ yên tâm, đệ tử không có nói." Lưu Xuyên gật đầu "Tiền đâu?" Lộc Tường lôi từ trong túi ra một cọc tiền mặt đưa cho Lưu Xuyên "Đệ tử mới rút ở ngân hàng đó, đúng một vạn, sư phụ đếm đi." Lưu Xuyên không có đếm, nhận tiền liền bỏ vào túi. Lộc Tường sực nhớ gì đó, lại lôi ra một quyển sổ tay mini được thiết kế vô cùng tinh xảo cùng một tấm vé đặt lên bàn "Cho sư phụ nè." Lưu Xuyên nghi hoặc "Gì nữa? Vay tiền còn có quà khuyến mãi nữa hả?" Lộc Tường ra vẻ thần bí nói "Này là sổ tay sắp xếp lịch thi đấu mùa giải lần này, tấm này là vé vào cửa trận đấu cuối tuần sau. Tối chủ nhật tuần sau có trận đấu, vừa lúc ở sân nhà đội đệ tử, sư phụ rảnh thì tới coi." Lưu Xuyên hỏi "Chủ nhật tuần sau? Đồng Tước đánh với đội nào?" Lộc Tường nói "Hoa Hạ." Lưu Xuyên "..." Trầm mặc hồi lâu, Lưu Xuyên cầm tấm vé nhét vào túi, mỉm cười nói "Đệ tử bảo cựu đội trưởng Hoa Hạ đi xem Hoa Hạ thi đấu?" Lộc Tường ngẩn ra "Ế! Đệ tử đâu có nghĩ nhiều vậy, thấy có vé thì lấy cho sư phụ một cái hà. Nếu sư phụ thấy hông tiện thì thôi, tặng vé cho bạn bè đi xem cũng được. Phải rồi, cái cậu sư đệ kia là bạn cùng phòng của sư phụ mà phải không? Sư phụ không đi thì tặng vé cho cậu ta đi!" Lưu Xuyên nói "Đồng Tước với Hoa Hạ, sư phụ sẽ đi xem, đến lúc đó sư phụ sẽ đội kính đeo mũ như đệ tử, vậy là không sợ bị phát hiện. Cảm ơn ha đệ tử." Lộc Tường cười hì hì "Không cần khách sáo~" Lưu Xuyên hỏi "Ăn gì chưa?" Lộc Tường sờ sờ bụng "Chưa!" Lưu Xuyên giơ tay gọi phục vụ đến gọi món, đưa menu cho Lộc Tường chọn. Lộc Tường lập tức liệt kê món ăn "Cho tui một phần coconut sago, thêm một cái bánh tart trứng, bánh walnut, bánh cuốn thuỷ tinh, song bì nãi đậu đỏ, bánh trái cây, bánh cuốn khoai môn, bánh trà xanh, bánh phô-mai, pudding xoài, trôi nước nhân mè, nhân đậu xanh.... Mấy món này trước đi, không đủ tui gọi thêm!" Lưu Xuyên "..." Phục vụ "..." Lộc Tường ngước mặt liếc nhìn Lưu Xuyên một cái, nói "Đệ tử đói lắm, mấy món này đệ tử gọi cho mình ăn à. Sư phụ ăn gì thì tự gọi ha." Lưu Xuyên bất lực nói "...Khụ khụ... cho tôi... một phần bánh tart trứng là được, cảm ơn," Phục vụ "..." Phục vụ viên vẻ mặt hoảng hốt cầm menu rời đi. Mỗi lần đi ăn với Lộc Tường, Lưu Xuyên đều cảm thấy thế giới này rất không khoa học! Tên nhóc gầy còm vậy, mà có thể ăn một lúc ba bát mì siêu đặc biệt, đi ăn bánh ngọt thì gọi ngập cả bàn, nhưng sao ăn hoài lại không béo lên? Cũng không cao được chút nào? Dạ dày của tên này thực như cái túi không đáy, ăn cỡ nào cũng không lấp đầy được...