Tối Cường Nam Thần

Chương 285 : Đoàn tụ

Kết quả của trận đấu giữa Long Ngâm và Hoa Hạ lần này khiến rất nhiều người bất ngờ, đến khi phỏng vấn, các phóng viên chen chúc vây quanh Lưu Xuyên, có người kích động hướng micro về phía Lưu Xuyên hỏi: “Xuyên đội, khi đoàn chiến anh chỉ huy Long Ngâm liên tục cướp được cả ba lá cờ, có phải vì anh hiểu quá rõ Hoa Hạ hay không?” Lưu Xuyên gật gật đầu: “Đúng vậy, có thể đánh được điểm số 6:0 khi đoàn chiến với Hoa Hạ, thực sự là vì tôi hiểu Hoa Hạ quá rõ, về ý nghĩ chiến thuật của bọn họ tôi có thể đoán được một chút.” Có người hỏi tiếp: “Nhìn người từng là cộng sự tốt nhất của anh, Tạ Quang Nghị, lúc đó Xuyên thần có cảm giác không đành lòng không?” Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Trên sân thi đấu dù có là ai tôi cũng chưa bao giờ mềm lòng, dù cho có thân thiết đến mấy thì vẫn phải thắng, nhân nhượng không phải tác phong của tôi.” Phóng viên hỏi: “Vậy nếu có một ngày đồng đội hiện tại của anh trở thành đối thủ, anh cũng sẽ không hạ thủ lưu tình sao? Ví dụ như Trạch Văn?” Lưu Xuyên nói: “Cái này thì khác, tôi sẽ hạ thủ lưu tình với Trạch Văn.” Phóng viên: “…” Sao bảo không bao giờ mềm lòng với bất cứ ai cơ mà? Thay đổi nhanh đến mức mọi người không thể nói được gì. Ngô Trạch Văn nghi hoặc nhìn qua, phóng viên cũng nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại như thế? Anh không nương tay chút nào với người bạn nối khố Tạ Quang Nghị, nhưng lại hạ thủ lưu tình với cộng sự mới Ngô Trạch Văn, có nguyên nhân gì đặc biệt sao?” Lưu Xuyên liếc nhìn Ngô Trạch Văn, nghiêm túc nói: “Bởi vì dù tôi hạ thủ lưu tình, Ngô Trạch Văn cũng không thắng được tôi, đúng không?” Ngô Trạch Văn: “…” Phóng viên: “…” Khả năng kéo cừu hận của Xuyên thần đến đồng đội cũng không bỏ qua, tất cả mọi người nhìn Ngô Trạch Văn thân thiết đồng cảm. Nhưng Ngô Trạch Văn vẫn rất bình tĩnh, lấy micro nói: “Đúng vậy đấy, thực sự tôi đánh không lại anh ấy.” Phóng viên hỏi: “Xuyên thần, anh nói trước mặt như vậy không sợ về Trạch Văn sẽ giận anh không hợp tác với anh nữa sao?” Lưu Xuyên cười ôm lấy bả vai Ngô Trạch Văn nói: “Sẽ không đâu, Trạch Văn nhà chúng tôi đã sớm quen tính tôi rồi. Tôi từng ngược cậu ấy trên lôi đài liên tục trong một giờ, cậu ấy còn không hề giận, buổi tối nấu chè đậu đỏ còn không quên mang cho tôi một bát.” Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn Lưu Xuyên: “Sau đó anh lại ngược tôi thêm một giờ.” Lưu Xuyên cười nói: “Đúng vậy, đó là thưởng thêm cho cậu.” Các phóng viên: “…” Ngô Trạch Văn quay đầu nghiêm túc nói: “Thực ra tôi rất biết ơn Lưu Xuyên, anh ấy ngược tôi cũng là vì muốn tôi nhanh chóng tiến bộ. Mọi người trong Long Ngâm đều cảm thấy anh ấy là một đội trưởng tốt.” Lưu Xuyên nhịn không được quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn, hắn biết Ngô Trạch Văn nói thế là muốn tạo ấn tượng tốt cho hắn trước mặt phóng viên. Thời gian này ý kiến trái chiều về Lưu Xuyên quá nhiều, Lưu Xuyên cảm thấy không quan trọng, nhưng Ngô Trạch Văn lại để mãi trong lòng, hàng ngày cứ lên weibo xem, thấy người khác mắng Lưu Xuyên cậu liền tức giận. Lưu Xuyên nhẹ nhàng nắm tay Ngô Trạch Văn, mỉm cười nói: “Cảm ơn lời khen của cậu, tôi thực sự rất cảm kích.” Ngô Trạch Văn nâng kính nói: “Đội trưởng không cần khách sao.” Các phóng viên nhìn hình ảnh này không nhịn được mà mỉm cười, Lưu Xuyên cười tủm tỉm cùng học bá nghiêm túc tạo nên hình ảnh tương phản. Rõ ràng tính cách hai người quá khác nhau, nhưng kỳ lạ là khi họ đứng chung một chỗ lại có cảm giác rất hài hòa. Khác với bầu không khí thoải mái khi đội tuyển Long Ngâm phỏng vấn, bên kia Hoa Hạ thua đoàn chiến, rõ ràng áp lực hơn rất nhiều. Nhất là khi Lưu Xuyên rời đi, Lương Hải Tân tiếp nhận chức đội trưởng, phía truyền thông vẫn luôn cho rằng Lương đội không bằng Xuyên đội. Lương Hải Tân trước ý kiến trái chiều vẫn kiên trì đến hôm nay, giờ lại thua dưới tay Xuyên đội, dường như sự thực “Lương đội không bằng Xuyên đội” lại càng thêm rõ ràng. Có phóng viên hỏi rất trực tiếp: “Đội trưởng Lương, hôm nay khi đoàn chiến Hoa Hạ không lấy được một lá cờ nào, theo anh vấn đề nằm ở đâu? Có phải là vì đấu với Xuyên đội nên các anh trở nên mất tự tin?” Lương Hải Tân cầm micro vừa định trả lời, Tạ Quang Nghị lại chủ động cầm micro, bình tĩnh nói: “Đoàn chiến hôm nay do tôi chỉ huy, cho nên không lấy được lá cờ nào cũng hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, không liên quan gì đến Lương đội. Lưu Xuyên đoán được suy nghĩ chiến thuật của tôi, bố trí có mục đích, anh ta hiểu rất rõ Hoa Hạ, còn hiểu biết của tôi về Long Ngâm lại không đủ, đây mới là điểm mấu chốt cho trận thua này.” So với Lương Hải Tân tốt tính luôn mang khuôn mặt tươi cười, đội phó Tạ Quang Nghị luôn bình tĩnh và nghiêm túc, dù bất cứ ai đừng trước mặt cũng không nở một nụ cười, anh chủ động trả lời câu hỏi thừa nhận sai lầm, phóng viên kia cũng không mặt dày đào sâu vấn đề, xấu hổ ngồi xuống. Tạ Quang Nghị nói tiếp: “Trước đây Hoa Hạ cũng thua rất nhiều, trận này cũng chỉ là một trong số đó, vì đối thủ của Hoa Hạ là đội trưởng cũ Hải Nạp Bách Xuyên, nên phía truyền thông cố ý phóng đại lên, tôi cho rằng việc này là không cần thiết. Đối với Hoa Hạ chúng tôi mà nói, dù đối thủ có phải Xuyên đội hay không, chúng tôi cũng sẽ nghiêm túc chuẩn bị đánh thật tốt mỗi trận. Hôm nay thua, trận sau sẽ thắng lại.” Tạ Quang Nghị thong dong khí phách khiến rất nhiều phóng viên nhịn không được vỗ tay. Phỏng vấn cứ thế nhanh chóng kết thúc, hai người sóng vai trở lại hậu trường, trên hành lang, Lương Hải Tân đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Thực ra anh không cần phải lần nào cũng nhận lấy nghi ngờ của phóng viên như vậy, tôi là đội trưởng, tôi thừa nhận được…” Tạ Quang Nghị vỗ nhẹ vai cậu, khóe miệng nhếch lên mỉm cười: “Không sao, không phải cậu gọi tôi là anh Nghị sao? Làm anh của cậu, tôi thay cậu chia sẻ áp lực cũng là chuyện nên làm. Tiểu Lương, cậu quá hiền, cậu muốn trả lời, chắc chắn phóng viên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, vì thế những thời điểm như thế này cứ để tôi ra mặt.” Lương Hải Tân cảm động nhìn anh, trong toàn bộ liên minh chuyên nghiệp, Tạ Quang Nghị tuyệt đối là đội phó trách nhiệm nhất. Trong các đội tuyển khác, đội trưởng đều là người áp đảo, mạnh mẽ, đội phó thì ôn hòa. Hoa Hạ thì ngược lại, có đôi khi Lương Hải Tân thậm chí cảm thấy cậu nên đổi vị trí cho Tạ Quang Nghị, để Tạ Quang Nghị làm đội trưởng còn thích hợp hơn. Hai người đang đứng ở hành lang, một giọng nói gợi đòn vang lên bên tai: “Này này, hai người còn định đứng đó nhìn nhau đến bao giờ? Cả ngày ở với nhau rồi nhìn chưa chán à?” Hai người cùng quay đầu lại, quả nhiên thấy Lưu Xuyên đang tủm tỉm dựa vào tường ra vẻ xem kịch vui, hắn mặc áo phông đồng phục của Long Ngâm, áo khoác vắt tùy tiện trên vai, vẫn phóng khoáng như những ngày còn ở Hoa Hạ – cũng vẫn khiến người ta thấy ghét như trước. Bất ngờ hơn, Trương Thư Bình cũng đứng bên cạnh hắn, mặt đầy bất đắc dĩ. Tạ Quang Nghị hơi nhíu mày, tiến lên một bước nói: “Hai người chờ chúng tôi à?” Lưu Xuyên nói: “Không sai, tôi làm ông chủ mời cơm, gọi cả đội cùng đi đi, tôi đặt bàn rồi.” Trương Thư Bình khoanh tay cười cười: “Tôi cũng có phần, thực sự vô cùng vinh hạnh, cảm ơn Xuyên thần.” Lưu Xuyên quay đầu nhìn anh: “Anh đừng ba hoa nữa có được không? Hai năm nay làm bình luận đắc tội bao nhiêu người, tôi cũng phục anh.” Trương Thư Bình vô tội nhún vai: “Tôi vô ý thôi mà!” Lương Hải Tân nói: “Xuyên đội, anh mời mọi người ăn cơm là vì muốn an ủi chúng tôi sao?” Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, thi đấu thua, có thể ăn cho tôi phá sản chắc tâm tình mọi người sẽ khá hơn.” Trương Thư Bình giơ ngón cái lên: “Chuẩn đấy, cậu kéo cừu hận giỏi như thế, cứ nói nữa đi xem lát nữa mọi người có hắt hết rượu vào người không.” Lương Hải Tân xấu hổ cười cười. Tạ Quang Nghị bình tĩnh nói: “Vậy không khách sáo nữa, đi thôi, hôm nay tôi gọi món.” *** Tạ Quang Nghị mà đã không khách sáo thì sẽ “rất không khách sáo”, không cần thực đơn trực tiếp hỏi phục vụ: “Món đắt nhất ở đây là gì?” Nhân viên phục vụ mỉm cười kể tên một đống đồ ăn, Tạ Quang Nghị gật đầu nói: “Mỗi món một phần.” “…” Lưu Xuyên không biết phải nói gì, “Tiểu Tạ sao cậu lại thâm độc thế hả?” Trương Thư Bình cười cười, hỏi tiếp: “Có thể gói mang về không?” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Có ạ, nhà hàng chúng tôi có cung cấp túi hút chân không bọc ngoài, gói lại mang đi không thành vấn đề.” Trương Thừ Bình gật đầu nói: “Được, vậy gọi thêm một phần mang về, tôi mang cho mấy đồng nghiệp ăn.” Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn hai người, nhắn tin oán giận gửi cho Ngô Trạch Văn: “Tôi sắp phá sản, Tiểu Tạ với sư phụ em liên thủ thịt tôi: (“ Ngô Trạch Văn trả lời: “Không sao, tôi vẫn còn tiền, anh phá sản tôi nuôi anh.” Lưu Xuyên nhắn lại: “Tốt quá:)” Tạ Quang Nghị thấy sư huynh mỉm cười nhắn tin, nhịn không được hỏi: “Chuyện gì mà vui vẻ thế?” Lưu Xuyên cất điện thoại nói: “Báo tình hình cho tổng quản tài vụ nhà tôi, tổng quản nói không sao, hôm nay mọi người ăn thoải mái đi.” Lương Hải Tân nghi hoặc nói: “Tổng quản tài vụ là ai?” Trương Thư Bình nghĩ nghĩ nói: “Là Trạch Văn à?” Lưu Xuyên cười gật đầu, không giải thích thêm, chủ động nâng chén rượu nói: “Nào, tôi và Trương Thư Bình cũng rất lâu không gặp mọi người rồi, mọi người từ xa tới đây, tôi kính mọi người một ly trước.” Cả bàn phối hợp nâng chén, thời gian sắp xếp của vòng bảng rất chặt chẽ, mọi người cũng không dám uống nhiều, chỉ uống nửa chén lấy lệ. Hôm nay Lưu Xuyên và Trương Thư Bình cùng nhau có mặt, thành viên Hoa Hạ khó có được cơ hội tụ tập đầy đủ như vậy, trên bàn ăn không nói chuyện thi đấu nữa, bữa cơm ăn trong không khí ấm áp. Giữa bữa ăn, thấy Vu Dương đi toilet, Lưu Xuyên cũng lấy cớ đi vệ sinh đi theo. Khi Vu Dương đi ra liền thấy Lưu Xuyên đứng trước bồn rửa tay, có chút gấp gáp chào hỏi nói: “Khụ, Xuyên đội.” Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Vu Dương, hôm nay đấu lôi đài với Ngô Trạch Văn, cậu cảm giác tuyển thủ này thế nào?” Vu Dương do dự một chút, nói: “Cũng không tệ lắm, rất có tiềm năng.” Lưu Xuyên nói: “Thua cậu ta, thực ra cậu cũng không phục đúng không?” Vu Dương không nói chuyện, nhưng biểu tình buồn bực trên mặt đã nói lên đáp án. Lưu Xuyên khẽ thở dài nói: “Cậu biết điểm khác nhau lớn nhất giữa cậu và Ngô Trạch Văn là gì không?” Vu Dương hoang mang: “Cái gì?” Lưu Xuyên cười cười, ghé vào tai đối phương thấp giọng nói: “Cậu ấy vẫn đang tiến bộ, còn cậu vẫn đang giậm chân tại chỗ.” Đáy lòng Vu Dương cả kinh, mặt đầy kinh ngạc nhìn hắn: “Tôi giậm chân tại chỗ?” Lưu Xuyên gật đầu: “Nói thật, cậu cũng coi như nửa đồ đệ của tôi, nhưng tôi rời đi hai năm, giờ trở về thấy trình độ của cậu vẫn y như hai năm trước. Liên minh có nhiều cao thủ như vậy, cạnh tranh kịch liệt như thế, những tuyển thủ giậm chân tại chỗ sớm muộn cũng sẽ bị người khác vượt qua, cậu biết không?” Vu Dương sắc mặt phức tạp siết chặt nắm tay. Lưu Xuyên nhìn cậu nói: “Có phải tôi ảnh hưởng quá lớn tới cậu không?” Vu Dương gục đầu xuống, không nói gì. Lưu Xuyên nói tiếp: “Hôm nay Trạch Văn đánh chữ nói ‘Anh rất giống anh ấy, nhưng vẫn kém một chút’, thực ra những lời này chính là nhược điểm lớn nhất của cậu. Bắt chước một cao thủ tiền bối, là chuyện mà mỗi người mới khi bắt đầu đều làm. Năm ấy Lộc Tường cũng bắt chước đấu pháp của đại thần cùng lưu phái, sau đó mới dần hình thành phong cách cá nhân. Trước đây Ngô Trạch Văn cũng bắt chước Trương Thư Bình và Tô Thế Luân, hiện tại cậu ấy cũng nghĩ ra được phương thức thích hợp đối với mình. Lúc trước khi bắt đầu, cậu bắt chước tôi, nhưng nếu cậu vẫn không thoát khỏi con đường ‘Bắt chước Hải Nạp Bách Xuyên’ cậu sẽ không thể tiến bộ được, bởi vì dù cậu có bắt chước giỏi thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không thể trở thành Hải Nạp Bách Xuyên thứ hai.” Lưu Xuyên tiến lên một bước, vỗ nhẹ vai cậu, cổ vũ nói: “Từ hôm nay trở đi, hãy triệt để quên hết những ảnh hưởng của Hải Nạp Bách Xuyên đối với cậu, đi trên con đường của chính mình. Cậu vốn là tuyển thủ rất có thiên phú, tôi tin rằng cậu sẽ không dừng lại ở đây.” Vu Dương nghe những lời này, không biết phải nói gì. Hôm nay trên sân thi đấu, khi thua Ngô Trạch Văn cậu thực sự cảm thấy không phục, thậm chí còn ghen tị nghĩ: Không phải là nhờ có Xuyên thần chỉ điểm cho sao? Không phải là vì ngày nào cũng PK với Xuyên thần nên mới quen với phương pháp đánh của Đường Môn Khôi lỗi hay sao? Không phải là nhờ cái đầm lầy nên mới có ưu thế hay sao?! Cậu lấy vô số lý do để biện hộ cho trận thua của mình, nhưng giờ phút này, rốt cuộc cậu mới bừng tỉnh! Nếu nói là chỉ điểm, Xuyên thần chỉ điểm cho cậu tuyệt đối sẽ không kém so với Ngô Trạch Văn, năm ấy được Xuyên thần khai quật từ trại huấn luyện của Hoa Hạ, Xuyên thần vẫn coi cậu là người nối nghiệp lưu phái Khôi lỗi mà huấn luyện. Dường như cậu đã học qua mọi đấu pháp của Xuyên thần, Lưu Xuyên đối với cậu có thể nói là dốc hết tâm can ra mà dạy bảo, nhưng cuối cùng cậu vẫn thua Ngô Trạch Văn, trách ai bây giờ đây? Chỉ có thể trách bản thân mình cố gắng chưa đủ! Có lẽ chính là cảm giác về sự ưu việt khi “mình chính là người Xuyên thần đào tạo”, khiến cậu có cảm giác mình không có địch thủ tại lưu phái Khôi lỗi, vì vậy mới không muốn theo đuổi cảnh giới chiến đấu cao hơn, bất tri bất giác giậm chân tại chỗ, dần dần bị người khác vượt qua. Đối với một tuyển thủ eSports, “bảo thủ” là hai chữ đáng sợ đến thế nào?! Xuyên thần nói một hơi xong dành thời gian cho cậu suy nghĩ, Vu Dương nhịn không được hổ thẹn cúi đầu, siết chặt nắm tay nói: “Tôi biết vấn đề ở đâu rồi, cảm ơn Xuyên đội.” Lưu Xuyên cười vỗ vai cậu: “Cố gắng lên.” Vu Dương nghiêm túc gật đầu: “Vâng!” Lưu Xuyên dừng một chút lại nói: “Còn nữa, hôm nay chuyện Ngô Trạch Văn đánh chữ, cậu đừng để trong lòng. Cậu ấy nhanh mồm nhanh miệng, thích trần thuật sự thật nhưng thực sự không có ác ý với cậu, càng không có chuyện cười nhạo cậu đâu.” Vu Dương ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi Xuyên đội, tôi không ghi hận Ngô Trạch Văn đâu.” Lưu Xuyên nói: “Vậy là tốt rồi.” Vu Dương có chút nghi hoặc nói: “Đúng rồi Xuyên đội, tôi có cảm giác anh dường như rất thiên vị Ngô Trạch Văn phải không?” Lưu Xuyên sờ sờ mũi, mỉm cười nói: “Thế à? Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Dứt lời liền mặt đầy vô tội xoay người rời đi. Vu Dương gãi gãi đầu, cảm thấy có lẽ mình thực sự đã nghĩ nhiều. Trở lại phòng, Lưu Xuyên và Vu Dương tỏ ra như chưa có chuyện gì phát sinh. Vu Dương biết, Lưu Xuyên vào toilet nói chuyện một mình với cậu chứ không nói công khai là muốn để lại cho cậu chút sĩ diện trước đồng đội. Trên thực tế, làm đội trưởng cũ rời bỏ Hoa Hạ, Lưu Xuyên căn bản không cần phải quan tâm tình huống trong nội bộ Hoa Hạ, càng không cần phải hỏi đến. Hắn đi tới nói mấy điều này với mình khiến trong lòng Vu Dương cảm thấy rất ấm áp. Khi bữa ăn kết thúc, Lưu Xuyên lại nâng chén. Lần này hắn chủ động mời Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị, biểu tình trên mặt cũng nghiêm túc hơn, mỉm cười nói: “Trương Thư Bình, Tiểu Tạ, Tiểu Lương, uống một ly đi. Đội trưởng Lương, đội phó Tạ, sau này Hoa Hạ xin trông cậy vào hai người.” Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị đưa mắt nhìn nhau, cùng nâng chén lên. Đội trưởng và đội phó đầu tiên cùng với đội trưởng và đội phó hiện tại của Hoa Hạ nâng chén cụng ly, bốn người uống một hơi cạn sạch, giống như một kiểu nghi thức giao tiếp thận trọng. Những thành viên còn lại có chút không cam tâm, nhưng họ đều hiểu rằng, bữa cơm này thực sự giống như lời cáo biệt Hoa Hạ của Lưu Xuyên. Hiện tại Lưu Xuyên đã là đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm, Trương Thư Bình đã là bình luận viên của liên minh chuyên nghiệp, cuối cùng bọn họ cũng cáo biệt Hoa Hạ, và Hoa Hạ giờ cũng sẽ dưới sự dẫn dắt của hai người Lương Tạ nghênh đón tương lai. Năm ấy khi Lưu Xuyên sáng lập nên đội tuyển Hoa Hạ, đã từng hạ bút viết một hàng chữ Thảo phóng khoáng trong phòng huấn luyện – mênh mông Hoa Hạ, quyết không sợ hãi! Tám chữ ấy vẫn treo trên tường trong phòng huấn luyện để khích lệ bọn họ. Dù giờ Lưu Xuyên không còn làm đội trưởng của Hoa Hạ nữa, dù cho trong tương lai Hoa Hạ sẽ có đội trưởng mới, trong lòng các đội viên Hoa Hạ sẽ vẫn duy trì khí phách của đội tuyển mình, thong dong khí khái, không bao giờ sợ hãi, từng bước một, kiên định tiến lên.