Tối Cường Nam Thần
Chương 266 : Bão táp hành gà (Hạ)
Nhìn thấy dòng thông báo này, quần chúng vây xem đều sợ ngây người – sao cả Xuyên thần cũng đến?
Phòng PK tự do giới hạn số người xem là 500 người, nhưng trong game có thiết lập riêng: Khi giá trị thân mật của hai người đạt tới bảy sao sẽ không bị hạn chế tiến vào phòng PK của đối phương.
Độ hảo hữu có thể tích lũy dần thông qua việc bình thường cùng nhau chơi phó bản, làm nhiệm vụ cùng nhau, cùng nhau đánh đấu trường. Đương nhiên độ hảo hữu của Xuyên thần và Tiểu Lộc đã đạt tới bảy sao, vì thế Xuyên thần không cần quan tâm chuyện hạn chế 500 người, trực tiếp đi vào phòng mà Tiểu Lộc lập.
Lộc Tường thấy thông báo liền ngẩn người, nhịn không được gửi tin nhắn: “Sao sư phụ lại tới đây?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ gửi lại: “Cậu bị ngốc à? Lên forum xem đi.”
Lộc Tường mở web của game ra đã thấy mình đứng ngay trên trang chủ, tiêu đề màu đỏ chói mắt: “Lộc thần thi đấu thất bại, vào game lập phòng công khai hành gà xả giận!” Trong bài đăng có ảnh cap lại rất nhiều pha kích sát của Lộc Tường, Lộc Tường dùng liên chiêu sắc bén đánh cho người chơi game ngã xuống đất không có năng lực phản kháng.
Chủ topic phẫn nộ trong post: “Đây căn bản không phải PK tự do, mà là đại thần giết hại newbie! Lộc thần trong một giờ giết gần 300 người, làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, thi đấu thua không vui liền vào game hành gà, hành vi này đã làm xấu mặt đội tuyển Đồng Tước!”
Lộc Tường: “…”
Chẳng ngờ bản thân nhàm chán vào game mở phòng PK lại gây tai họa, nhìn những người chửi rủa trong bài post, đầu óc Lộc Tường nhất thời có chút mù mịt.
Cậu chỉ là đang khổ sở, muốn tìm việc làm để chuyển dời sự chú ý của bản thân mà thôi, tuyển thủ chuyên nghiệp đều lo thi đấu, chẳng ai có thời gian PK với mình nên cậu mới vào game mở phòng, thấy kênh thế giới nhiều người muốn đấu võ đài với mình liên tiện tay đánh số phòng và mật mã…
Việc này cũng là sai hay sao?
Lộc Tường chán nản gục đầu xuống, đánh chữ nói: “Đệ tử không định hành gà xả giận gì cả, đệ tử chỉ thấy chán nên vào game chơi một chút thôi.”
Lưu Xuyên không khách khí nói: “Cậu ngốc chết đi được! Công khai số phòng và mật mã trên kênh thế giới, người vào đây xem chắc chắn sẽ có những người không ra gì, có khi còn có anti fan của Đồng Tước, cậu thực sự nghĩ người ta vào đây đơn thuần chỉ để PK với mình hay sao? Chỉ e là thiên hạ sợ chưa đủ loạn, nhiều người không thích cậu chỉ mong cậu có sai lầm để bắt thóp thôi.”
Lộc Tường: “…”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Sáng vừa thua xong, sao không ngoan ngoãn đợi ở khách sạn, chạy vào game làm gì? Không có việc gì làm nên tìm việc cho phóng viên châm ngòi nổi gió à?”
Bị sư phụ không khách khí mắng, trong lòng Lộc Tường càng buồn bực.
Ngô Trạch Văn mở miệng nói: “Anh đừng mắng cậu ấy nữa, Tiểu Lộc làm vậy nhất định có lý do, trước hết giải quyết chuyện này đã.”
Chuyện Lộc Tường trong game là do Ngô Trạch Văn cẩn thận phát hiện ra, khi ấy Ngô Trạch Văn vừa mở clone xem trang bị, kết quả lại thấy kênh thế giới nhảy tin gây chú ý, Ngô Trạch Văn lo lắng Tiểu Lộc vào game sẽ dính vào phiền toái mới gọi Lưu Xuyên lại.
Lưu Xuyên liếc nhìn Ngô Trạch Văn, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Lộc thực sự còn quá trẻ con, ở liên minh nhiều năm vậy rồi vẫn không có tí tự giác bản thân là đại thần chuyên nghiệp gì cả. Thiệu Trạch Hàng bảo hộ cậu ta quá, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa…”
Lưu Xuyên khẽ thở dài, quay đầu đánh chữ: “Lộc Tường, trên forum lắm người nhàn rỗi, có nói gì không cần để ý tới, đừng khiến chuyện lan sang trang web eSport chính thức là được. Nếu có phóng viên hỏi thì nói là sư phụ hẹn cậu vào game PK, cậu tạo phòng xong đợi mãi không thấy tôi vào nên mới đánh số phòng và mật mã, tùy tiện đánh với người ngoài trước.”
Nhìn một hàng chữ này, đáy lòng Lộc Tường không khỏi có chút cảm động.
Cậu biết Lưu Xuyên làm đội trưởng Long Ngâm chắc chắn cũng bộn bề nhiều việc, giờ vẫn có thể login game vào phòng của cậu, hiển nhiên là vì muốn gỡ rối vụ này giúp cậu – đây là sư phụ của cậu, là người kiên nhẫn dạy dỗ các loại đấu pháp, vì tiền đồ của cậu mà đưa cậu sang Đồng Tước, còn tại thời khắc mấu chốt không do dự đứng ra giúp mình.
Lộc Tường không biết phải nói gì, đây cũng không phải lần đầu cậu gây họa, nếu không phải Lưu Xuyên giúp thì sẽ có Thiệu đội che chở, nhưng chẳng lẽ lại cứ mãi mãi như thế này hay sao, mãi mãi là Tiểu Lộc luôn núp dưới bóng của sư phụ và Thiệu đội hay sao?
Tốt xấu gì cậu cũng là đội phó của đội tuyển Đồng Tước, hai chữ “đội phó” cũng không phải để cho vui, mà mấy năm nay cậu đã làm được cái gì cho Đồng Tước?
Lộc Tường vừa khổ sở vừa có cảm giác vô cùng hổ thẹn.
Trước đây khi Lam Vị Nhiên giải nghệ, Diệp Thần Hi mới 18 tuổi, chưa từng có kinh nghiệm quản lý lại có thể cắn răng kiên trì một mình vực dậy Lạc Hoa Từ… Giờ mình đã 19 tuổi, thi đấu nhiều năm như thế, ngoài việc đi theo Thiệu đội cả ngày thì chẳng biết làm gì. Trong nhà Thiệu đội có vấn đề, mình lại ngây thơ níu kéo không để hắn đi, có điểm nào giống với tuyển thủ chuyên nghiệp hay không? Có điểm nào giống như một đội phó của đội tuyển Đồng Tước hay không?!
Lộc Tường gắt gao siết chặt nắm tay, nhanh chóng đánh chữ nói: “Cảm ơn sư phụ, về sau đệ tử sẽ không xúc động phạm sai lầm như vậy nữa.”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Ây, kiểu ăn nói chẳng giống cậu chút nào nha?”
Lộc Tường gãi đầu nói: “Chúng ta đánh một trận nhé?”
Lưu Xuyên đánh chữ tại kênh phòng: “Tới đây nào, đánh một trận, rửa sạch cổ chờ chết nào:)”
Quần chúng vây xem: “…”
Xuyên thần thực sự rất đáng giận!
Mọi người lập tức cổ vũ cho Tiểu Lộc: “Tiểu Lộc lên đi! Hành chết anh ta!”
Lộc Tường thấy hắn diễn trò đến hăng say, cũng đánh chữ nói: “Sư phụ đến muộn như thế còn có tư cách nói ai! Xem chiêu!”
Dứt lời liền khinh công tiến tới đột ngột dùng chiêu “Giao long xuất thủy”, cầm gậy quét tới Lưu Xuyên, tư thế như mãnh hổ. Lưu Xuyên thấy Tiểu Lộc nghiêm túc, bản thân cũng không đùa nữa, cẩn thận dùng khinh công tránh né khống chế của cậu, sau đó bày trận con rối chơi diều Tiểu Lộc từ xa.
Hai thầy trò đánh khá kịch liệt, quần chúng đứng xem thực sự mở rộng tầm mắt.
Lưu Xuyên biết hôm nay tâm tình Tiểu Lộc không tốt, trận đầu thắng xong trận thứ hai không dốc toàn lực nữa, để Lộc Tường khoái trá đánh chết.
Hai người tùy tiện đánh năm trận, ba thắng hai thua, lúc này Lưu Xuyên mới nói: “Tôi out trước, lần tới đi Quảng Châu cậu mời tôi ăn cơm.”
Lộc Tường nói: “Được ạ!”
Nói xong mới phát hiện mình mắc mưu, Lộc Tường buồn bực nói: “Không đúng, sao lại biến thành đệ tử mời khách?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Nhiều người làm chứng như thế đừng có nuốt lời.”
Lộc Tường: “…”
Tiểu Lộc lại bị sư phụ bụng đầy ý xấu lừa, mọi người đứng xem thực sự thông cảm cho cậu.
Vì Lưu Xuyên xuất hiện, lời đồn “Tâm tình không tốt vào game ngược gà” châm ngòi thổi gió trên forum cũng tự sụp đổ, không ít người vào comment: “Chủ thớt tự vả vui không?” “Hai thầy trò Xuyên thần và Lộc thần hẹn nhau PK mà thôi, chủ thớt nghĩ xấu cho người ta rồi.” “Tiểu Lộc công khai số phòng vì cậu ấy chẳng suy nghĩ gì cả, thấy rất nhiều người muốn đấu với cậu ấy thì bèn cho mọi người vào phòng, Tiểu Lộc không chú trọng riêng tư như những đại thần khác, chủ thớt nói thế này quá đáng quá.” “Thực ra chủ thớt là anti fan của Lộc thần đúng không?”
Nick của chủ topic kia xám xịt biến mất, topic cũng chìm xuống như thế.
Bão táp lần này được Lưu Xuyên xử lý đúng lúc, không lan tin tới bên liên minh, chuyện khôi hài nhanh chóng bình ổn lại.
Đêm xuống, khi Thiệu Trạch Hàng về khách sạn thì nghe thấy đội viên đội tuyển Đồng Tước nói về chuyện này, nghĩ chắc Lộc Tường đang buồn bực. Về phòng thấy Lộc Tường vừa ăn táo vừa xem video thi đấu, Thiệu Trạch Hàng đi tới sau lưng cậu, thấp giọng hỏi: “Chiều nay em vào game làm gì?”
Miếng táo của Lộc Tường rơi xuống đất, lại vội vàng nhặt lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Khụ khụ, em hẹn PK với sư phụ…”
“Nói thật.” Thiệu Trạch Hàng cắt lời. “Lưu Xuyên bày trò lừa phóng viên, em nghĩ em lừa được tôi à?”
Lộc Tường bị vạch trần chán nản gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Thiệu đội, em sai rồi. Thực ra tại trong lòng em tràn ngập phiền muộn, vào game tùy tiện chơi đùa một chút thôi.”
Thiệu Trạch Hàng nghi hoặc nói: “Sao thế? Không phải em chẳng bao giờ để ý kết quả thắng thua sao? Chỉ là một trận vòng bảng, mất vài điểm cũng không quan trọng.”
“Không phải vì chuyện này.” Lộc Tường ngẩng đầu nhìn Thiệu Trạch Hàng, nói: “Chỉ là em… Chỉ là vừa nghĩ đến chuyện anh rời đi, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm giác nếu anh đi, em cũng không muốn thi đấu nữa. Đôi khi thậm chí em còn nghĩ, nếu anh vẫn ở lại thì tốt rồi, em sẽ vẫn có thể an tâm hầu bên cạnh anh… Anh có cảm giác em rất trẻ con không?”
Thiệu Trạch Hàng: “…”
Lộc Tường gục đầu xuống nói: “Xin lỗi, tại em ích kỷ, nếu trong nhà thực sự muốn anh trở về, anh cứ… anh cứ về đi thôi. Em sẽ cố gắng quản lý đội tuyển Đồng Tước cho tốt. Tuy chắc chắn không thể bằng anh, nhưng em sẽ nghiêm túc học tập…”
Nhìn bộ dạng cúi đầu của cậu nhóc, trong lòng Thiệu Trạch Hàng mềm nhũn, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu hỏi: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Lộc Tường cúi đầu không nói lời nào.
Thiệu Trạch Hàng ôn nhu nói: “Em vừa nói, em không nỡ để tôi đi, cũng không muốn rời xa tôi, đúng không?”
Lộc Tường giật nảy, cảm giác ý mình dường như không phải như thế, nhưng… hình như Thiệu đội nói cũng không sai?
Đang mơ mơ màng màng nghĩ nghĩ, thân thể lại đột nhiên bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
Thiệu Trạch Hàng gắt gao ôm lấy cậu, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng nói: “Tiểu Lộc, em không cần nghĩ nhiều, chiều nay tôi ra ngoài gọi điện cho cha, nói với ông ấy ở đây tôi đã có người mình thích, muốn ổn định lại rồi sẽ về Pháp. Cha tôi ra điều kiện khi ấy tôi phải mang con dâu về, tôi đồng ý, vì vậy ông ấy cho tôi thời gian thư thả ba năm.”
“Ba năm?!” Cảm xúc Lộc Tường nhất thời từ uể oải trở nên vui vẻ. “Tốt quá! Anh vẫn còn ở lại ba năm!”
Nhóc con hưng phấn đột nhiên ngẩng đầu, thiếu chút nữa đập vào răng Thiệu Trạch Hàng.
Thiệu Trạch Hàng bất đắc dĩ nhìn cậu một cái – Tiểu Lộc, sao em lại bỏ qua trọng điểm trong lời tôi nói như thế? Thêm ba năm thì đúng rồi, nhưng mà mấu chốt là chuyện khi đó phải đưa con dâu về có được không hả?
Có điều nhìn đôi mắt vui sướng của cậu, Thiệu Trạch Hàng không khỏi mỉm cười một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng, nhẹ nhàng ôm nhóc con vào trong ngực.
– là em muốn tôi ở lại trước, là em không nỡ rời xa tôi, đến khi ấy tôi trực tiếp đóng gói em mang đi thì cũng đừng có trách tôi vô tình.Hết chương 261.
Ầy chà, Thiệu đội à thắp cho anh vài ngọn nến …
Hình Cái Bang và Minh Giáo, tớ tìm sml toàn hình Cái Bang đè Minh Giáo thôi, mãi mới tìm được cái chibi dở hơi này, trông Cái Bang ngu ngốc như Tiểu Lộc vậy:]<img src="http://sstruyen.com/images/data/17788/quyen-6---chuong-261-bao-tap-hanh-ga-ha-1538456415.3202.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=1886130270 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
6 chương
78 chương
7 chương