Lúc nãy gọi thức ăn hơi bị nhiều, lại thêm cái bánh kem tráng miệng trước khi ăn lẩu, nên hai tên nam sinh ăn gần một tiếng đồng hồ, no tới mức phình cả bụng mà cuối cùng vẫn còn lại một đống món chưa kịp ăn, thực ra là có muốn cũng ăn cũng không nổi.
Lưu Xuyên nhìn mấy đĩa thức ăn vẫn còn nguyên xi chưa hề bị chạm đũa trên bàn, than thở nói "Tôi đánh giá hơi cao sức chiến đấu của hai chúng ta, lỡ gọi nhiều quá."
Nếu có trùm ăn hàng như Lộc Tường ở đây, mấy thứ gọi hôm nay có lẽ là không đủ nhóc kia dính răng, nhưng sức ăn của cả Lưu Xuyên cộng thêm Ngô Trạch Văn rõ ràng là không bằng được Lộc Tường, đã cố gắng lắm rồi mà còn thừa lại nhiều như vậy, quả thực lãng phí.
Ngô Trạch Văn không muốn lãng phí thức ăn, liền ngoắt phục vụ mang hộp nhựa đến, cầm mấy đĩa thức ăn chưa bị chạm qua trên bàn trút vào, toàn bộ đóng gói mang về.
Lưu Xuyên thấy cậu nhóc chưa gì đã quyết định đóng gói mang về như vậy, nhịn không được nói "Thời tiết nóng như vậy, mấy thứ này đem về tới mai là thiu hết..."
Ngô Trạch Văn nói "Không có gì, phòng bên tôi có tủ lạnh."
C đại khá thoáng trong việc quản lý ký túc xá sinh viên, bên phòng 301 của Lưu Xuyên cũng có nồi cơm điện, nhưng không ngờ là bên phòng Trạch Văn càng cao cấp hơn, cả tủ lạnh cũng có.
Ngô Trạch Văn giải thích "Trong phòng có một bạn là dân địa phương, cậu ta vác cái tủ lạnh không dùng ở nhà vào, cả phòng đều xài chung. Bình thường cũng chỉ bỏ trái cây hoặc là sữa vân vân, tủ lạnh vẫn còn chỗ trống, tôi mang thức ăn về bỏ tạm vào đó, mai hâm lại ăn cũng được."
Tạm dừng một chút, nam sinh mới ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên "Hay là trưa mai anh sang ký túc xá của tôi dùng cơm đi, tôi đem mấy món này làm lại."
Lưu Xuyên kinh ngạc "Cậu biết nấu ăn?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừm, lúc trước mấy lúc mẹ tôi bận việc, tôi ở nhà một mình tự làm cơm ăn."
Lưu Xuyên lập tức vui vẻ nói "Ok, vậy tôi chờ nếm tay nghề của cậu ha."
Tiệm lẩu cách trường học cũng không xa, hai người liền đi bộ trở về, coi như tiêu cơm.
Ngô Trạch Văn hai tay ôm bàn phím cơ, Lưu Xuyên thì xách mấy túi đóng gói thức ăn mang về, hai người sóng vai đi được một lúc, Ngô Trạch Văn đột nhiên nói "Phải rồi Lưu Xuyên, tôi tính mua một cái máy tính chơi game, máy tính chơi game cấu hình thế nào tôi không rõ lắm, anh có thể giới thiệu cho tôi nghe một chút không?"
Đúng là học bá, những lúc tham khảo vấn đề đều vô cùng nghiêm túc thật lòng, Lưu Xuyên nhìn ánh mắt trong suốt của nam sinh, bất giác mỉm cười nói "Cậu hỏi tôi vấn đề này là tìm đúng người rồi! Tôi từng mua khá nhiều loại máy tính chơi game, cũng biết khá nhiều loại cấu hình, cậu tính chi bao nhiêu để mua máy tính, nói tôi nghe tôi giúp cậu tham khảo."
Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ, nói "Khoảng 5000 tệ đi, giá này có thể mua được máy tính chơi game tốt không?"
Lưu Xuyên nói "Nếu mua notebook thì 5000 tệ là đủ rồi, có điều tuy notebook có thể chơi được game 3D nhưng lại không bền, dùng một thời gian rất dễ gặp trục trặc, hơn nữa notebook giải nhiệt không tốt lắm, chơi các game 3D dạng khủng như Võ Lâm sẽ khiến thân máy hay bị nóng lên, mùa hè phải giảm tải thời gian mở máy... Tôi đề nghị cậu ráp một cái máy bàn đi, với giá 5000 tệ thì chỉ cần nắm được giá thị trường là có thể ráp được một cái máy bàn chơi game ngon lành."
Ngô Trạch Văn gật đầu "Tôi có một cái notebook, dùng cũng bốn năm rồi, dạo trước mới bị hỏng nên vẫn luôn tính đổi một cái khác. Tôi muốn chơi game, nên nghe lời anh ráp một cái máy bàn vậy. Nhưng mà muốn ráp một cái có cấu hình chơi game được, có phải giá sẽ cao hơn notebook không?"
Lưu Xuyên nói "Ừm, giá một cái máy bàn cao hơn notebook là hiển nhiên rồi, máy bàn giải nhiệt tốt hơn, linh kiện có hỏng cũng có thể đổi mới bất cứ lúc nào, tiện hơn nhiều lắm. Nếu tự mình lắp ráp thì khoảng 5000 là có ngay cái máy ngon rồi. Tối nay về tôi viết cho cậu một danh sách các linh kiện cần thiết, nếu chuyên chơi game thì chú trọng nhất là mainboard, cpu cùng với card đồ hoạ, với cấu hình phổ biến lưu hành hiện tại trên thị trường, 5000 tệ là quá đủ."
Ngô Trạch Văn thật lòng nói "Cảm ơn."
Lưu Xuyên bật cười "Lại khách sáo nữa rồi." Anh dừng một chút, mới quay đầu lại nói "Phải rồi, cậu không rành lắm về thị trường giá cả linh kiện, tự đi ráp rất dễ bị người ta hét giá trên trời, cậu tính chừng nào mưa, tôi đưa cậu đi."
Ngô Trạch Văn suy nghĩ một lát, mới nói "Hay là ngày mai đi? Sau khi ăn cơm trưa xong thì đi, chiều mai anh có rảnh không?"
Lưu Xuyên nói "Không thành vấn đề, vậy ngày mai đi."
Hai người vừa mới bàn bạc xong ngày mai đi lúc nào thì, đột nhiên di động của Lưu Xuyên vang lên.
Lưu Xuyên nhìn màn hình điện thoại hiển thị dãy số xa lạ, nghi hoặc đón nghe "Xin chào, ai đấy?"
Bên tai lập tức truyền đến thanh âm nam tính trưởng thành trầm thấp "Lưu Xuyên? Cậu đang đi đâu à? Tôi đến trường tìm cậu, bạn cùng phòng bảo cậu ra ngoài."
Lưu Xuyên giật mình, lập tức thốt lên "...Quản lý?"
Lê Huy cười nói "Phải, là tôi."
Lưu Xuyên cười cười "Lặn lội đến tận trường học tìm tôi, có chuyện quan trọng gì sao?"
Lê Huy nói "Nói qua điện thoại không tiện lắm, chúng ta hẹn gặp chỗ nào rồi nói được không? Chừng nào cậu trở về trường, tôi đang đứng dưới lầu ký túc xá chờ cậu."
Lưu Xuyên nói "Ok, mười phút sau gặp."
Cúp điện thoại rồi, quay đầu nhìn ánh mắt tò mò của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên tự giác giải thích "Một người bạn cũ, không hiểu sao đột nhiên tới tận trường tìm tôi."
"Ồ." Ngô Trạch Văn gật đầu, không hỏi thêm nữa.
***
Hai người trở lại trường học, vừa đến ký túc xá toà một liền gặp một nam nhân với thân hình cao lớn đang đứng chờ.
Nam nhân mặc tây trang màu đen cùng áo sơ-mi trong xanh nhạt, thắt cravat sọc chéo, mái tóc được chải chuốt cẩn thận gọn gàng, vẻ ngoài thoạt nhìn liền biết là công chức tinh anh, so với đám mặc sinh viên t-shirt quần đùi xung quanh hình thành đối lập tiên minh. Mấy tên nam sinh đi ngang đều tò mò liếc mắt nhìn một cái, nhưng nam nhân vẫn bình tĩnh bất động, trấn định đứng tại chỗ, nghiêm túc đến giống như một cái cột mẫu, thi thoảng lại cúi đầu xem đồng hồ.
Lưu Xuyên nhìn thấy phì cười một cái, bước nhanh về phía trước "Lê quản lý, lâu quá không gặp."
Lê Huy nhìn Lưu Xuyên một cái, sau đó dời tầm mắt sang Ngô Trạch Văn đứng bên cạnh, hơi hơi nở nụ cười "Thế nào, mới ra ngoài mua thức ăn về đấy à?"
Lưu Xuyên nói "Ăn xong gói mang về." Nói xong liền cầm hai túi thức ăn đưa cho Ngô Trạch Văn, kề sát tai cậu nói "Trạch Văn, cậu về ký túc xá trước đi, tôi có tí việc phải ra ngoài một lát, chừng nào về tôi sang tìm cậu."
Ngô Trạch Văn gật đầu, nhận túi thức ăn liền xoay lưng lên lầu.
Lưu Xuyên lúc này mới quay sang nói với Lê Huy "Đi thôi quản lý, kiếm chỗ gần một chút, nhà hàng cơm tây trong căn-tin được không?"
Lê Huy gật đầu, xoay người cùng Lưu Xuyên bước về phía nhà hàng cơm tây.
Hai người cùng bước vào nhà hàng cơm tây trong trường, tìm một góc khuất ngồi xuống. Nhà ăn lúc này khá im lặng, cũng không mấy người tới dùng cơm. Lê Huy gọi một tách cappuccino, kèm thêm một phần mì Ý cùng với beefsteak tiêu đen, rõ ràng là chưa dùng cơm chiều đã tới. Lưu Xuyên thì chỉ gọi một cốc nước lọc, mới nãy ăn no lắm bây giờ không nhét vào được cái gì cả.
Gọi thức ăn xong, Lưu Xuyên mới hỏi "Anh tới tìm tôi là vì việc gì thế?"
Lê Huy nói "Tôi muốn mời cậu trở lại, tiếp tục làm đội trưởng của chiến đội Hoa Hạ."
Lưu Xuyên "Vậy thôi?"
Lê Huy thật lòng nói "Tôi biết bây giờ cậu muốn tiếp tục đến trường, học bù các môn còn nợ, lại phải viết luận văn tốt nghiệp, muốn trở lại chiến đội cũng không tiện. Tôi có một ý tưởng như thế này, cậu có thể tạm thời làm huấn luyện viên trên danh nghĩa cho đội, rút ra một ít thời gian bố trí chiến thuật cho bọn họ, đợi đến sau khi tốt nghiệp lại trở về làm đội trưởng chính thức cũng được."
Lưu Xuyên mỉm cười, cũng nghiêm túc trả lời "Quản lý, trước lúc tôi rời đi tôi đã từng nói, về sau Hoa Hạ sẽ giao lại cho Lương Tân Hải cùng Tạ Quang Nghị, tôi đã là của quá khứ rồi. Thành tích của Hoa Hạ tụt dốc không phải do sự ra đi của tôi. Bây giờ tôi có trở về cũng không có lợi đối với Hoa Hạ."
Lê Huy cau mày "Cậu đừng vội từ chối nhanh như vậy. Tôi tin tưởng năng lực của cậu, chỉ cần cậu trở lại, Hoa Hạ nhất định sẽ khôi phục lại huy hoàng như dĩ vãng."
Lưu Xuyên bình tĩnh nói "Anh nói sai rồi, Hoa Hạ không phải đội của riêng tôi, đoạt cúp là do mọi người đồng tâm hiệp lực. Hiện tại tình hình trong đội đã dần dần thay đổi, không tất yếu phải mời tôi trở về. Vả lại Lương Tân Hải làm đội trưởng rất tốt đó thôi, so với việc kéo tôi trở về rồi phải làm mới lại toàn bộ, còn không bằng thử tin tưởng vào năng lực của Tiểu Lương và Tạ đội phó. Là một quản lý, lẽ ra anh nên là người ủng hộ đội trưởng mới đúng... Anh nói phải không?"
Hai hàng mi đầu của Lê Huy nhăn càng chặt "Nếu lúc trước không phải cậu cùng Tiểu Tạ cực lực đề cử Lương Tân Hải, tôi sẽ không để cậu ta làm đội trưởng. Nửa năm nay thành tích thi đấu của chiến đội Hoa Hạ không có một chút khởi sắc nào. Nói thẳng một câu đi, tính cách của Lương Tân Hải rất yếu đuối, không có chút quyết đoán nào của người làm đội trưởng cả. Lúc trước khi cậu còn ở, đứa nào đứa nấy cũng nghe lời cậu răm rắp, bởi vì tụi nó phục cậu. Nhưng còn Lương Tân Hải thì sao, trong đội không ai phục cậu ta cả, một đội trưởng mà chỉ biết tốt bụng ba phải như vậy thì ích lợi gì?"
Lưu Xuyên cười nói "Cho nên mới cần có sự tồn tại của Tạ Quang Nghị đó thôi, đội trưởng cùng đội phó bổ khuyết lẫn nhau, rất hoàn hảo không phải sao?"
Lê Huy giật mình.
Lưu Xuyên tiếp tục nói "Đội trưởng tính tình thoải mái lại rộng lượng có thể hoà giải cảm xúc của các đội viên, nhờ vậy trong đội sẽ không nảy sinh mâu thuẫn hay tranh cãi. Mà đội phó bình tĩnh nghiêm khắc bố trí các loại chiến thuận, an bài các phương án huấn luyện, trong tương lai thực lực của cả Hoa Hạ sẽ dần dần tăng lên. Anh nghĩ tôi lựa chọn hai người họ là chọn bừa thôi sao? Chiến đội Hoa Hạ là tâm huyết nhiều năm của anh, cũng là tâm huyết của tôi. Cho dù có ra đi, tôi cũng không đời nào giao Hoa Hạ lại cho kẻ bất tài."
Lê Huy đột nhiên trầm mặc, bởi vì anh phát hiện mình không có cách nào phản bác lời này.
Lưu Xuyên nói không sai, chiến đội Hoa Hạ là tâm huyết của bọn họ, Lưu Xuyên là một đội trưởng rất có trách nhiệm, dù cho có ra đi, chắc chắn cũng sẽ suy xét thật kỹ càng các yếu tố cùng nhân tố mới quyết định lựa chọn người nối nghiệp mình...
Không lẽ... thật sự là do mình quá mức xem thường cái cậu nhóc bánh bao Lương Tân Hải kia sao? Đội trưởng bánh bao mềm nhũn như cậu ta, rốt cuộc có lợi gì chứ!?
Lưu Xuyên cười nói "Lương Tân Hải cùng tuổi với Dương Kiếm, một người quá mềm mại, một kẻ lại quá ương ngạnh, anh nói xem đội trưởng như Dương Kiếm hay Lương Tân Hải tốt hơn?"
Lê Huy có chút nghẹn họng, anh tự nhiên không thích cái loại đội trưởng ngang ngược như Dương Kiếm rồi. Khắp liên minh có ai mà không biết nội bộ chiến đội Trường An có vấn đề là do Dương Kiếm rất ương ngạnh, khiến cho cả nội bộ chiến đội luôn mâu thuẫn không hoà thuận với nhau. Lương Tân Hải tuy bằng tuổi Dương Kiếm, tính cách lại mềm nhũn giống như một nùi bông vậy, không có phong độ của đội trưởng chút nào cả... Hai người này có thể xem như là cực đoan của hai loại tính cách.
Lưu Xuyên nói "Truyền thông vẫn luôn khen ngợi Dương Kiếm, hạ thấp Lương Tân Hải. Nhưng tôi cam đoan một điều, Lương Tân Hải chắc chắn sẽ đi xa hơn Dương Kiếm. Ưu điểm của Tiểu Lương cũng rất nhiều, anh đừng luôn đem tôi ra so với cậu ấy. Tôi với cậu ấy là hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, không có tất yếu đem ra so sánh."
Lê Huy nhíu mày tự hỏi thật lâu, mới thấp giọng hỏi "Cậu luôn miệng khen Lương Tân Hải, thực ra là vì không muốn trở về thôi đúng không?"
Lưu Xuyên nói "Chính xác, bị anh phát hiện rồi."
Lê Huy "..."
Lê Huy bất đắc dĩ liếc Lưu Xuyên một cái, nói tiếp "Dù cho cậu hợp đồng tiền lương cao cỡ nào, cậu cũng nhất định không trở lại Hoa Hạ?"
Lưu Xuyên cười nói "Dùng tiền thu mua tôi, anh nghĩ cách này hiệu quả không?"
Lê Huy nghi hoặc "Nhưng trạng thái hiện tại của cậu rõ ràng vẫn có thể tiếp tục thi đấu, tôi biết tốc độ tay của cậu căn bản không hề sa sút gì cả, cậu nghỉ sớm như vậy không cảm thấy tiếc nuối sao?"
Lưu Xuyên cúi đầu uống một hớp nước, bình tĩnh nói "Nghỉ cũng không phải là vĩnh viễn, có rời đi đương nhiên có trở lại."
Lê Huy kinh ngạc nhìn nam nhân "Trở lại? Cậu không muốn về Hoa Hạ, chẳng lẽ là muốn... tự mình lập đội trở lại?"
Lưu Xuyên cười khẽ "Sư huynh anh quên rồi sao, tôi với anh đều có chung một mục tiêu..."
Còn nhớ năm năm trước, cái ngày mà Lưu Xuyên vừa mới tròn mười tám cùng với vừa mới tốt nghiệp đại học Lê Huy bắt tay cùng nhau thành lập chiến đội Hoa Hạ.
Khi đó mọi người đều còn ở cái tuổi trẻ trung bồng bột, tràn đầy hăng hái, ước mơ có một ngày sẽ thành lập được chiến đội thuộc riêng về mình, có thể cùng huynh đệ kề vai chiến đấu, dắt tay cùng chiến... Bọn họ khao khát có được một câu lạc bộ eSport thuộc riêng về mình, một nơi có thể cung cấp điều kiện huấn luyện tốt nhất cho tất cả các tuyển thủ, làm chỗ dựa vững chãi nhất để các tuyển thủ có thể yên tâm đi thi đấu mà không hề phải lo lắng ưu sầu, một nơi có thể giúp các tuyển thủ trẻ tuổi thực hiện ước mơ của mình.
Buổi ban đầu lúc mới sáng lập Hoa Hạ, Lê Huy vẫn luôn làm quản lý cùng đầu lĩnh, phụ trách cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của đội viên cùng các loại phí dụng tài trợ chiến đội, còn Lưu Xuyên thì làm đội trưởng kiêm huấn luyện viên, phụ trách hướng dẫn luyện tập hàng ngày cho các đội viên cùng với bố trí chiến thuật thi đấu. Hai người một người lo ngoài một người lo trong, lẫn nhau dẫn dắt Hoa Hạ từng bước trở thành cường đội đứng đầu.
Trải qua vô số trận đấu tôi luyện, Lưu Xuyên nhanh chóng lớn dần, phai đi nét ngây ngô của tuổi trẻ, cũng sinh ra rất nhiều ý tưởng kinh doanh để phát triển tương lai cho chiến đội của riêng mình, nhưng dù sao anh cũng chỉ là một đội trưởng, người nắm quyền thực sự là Lê Huy. Lê Huy mới là tổng giám đốc câu lạc bộ, đối với việc thay đổi nhân viên cùng các quyết sách trọng đại của chiến đội, Lưu Xuyên chỉ có quyền đề nghị cứ không có quyền quyết định.
Mắt thấy quy mô Hoa Hạ phát triển càng lúc càng lớn, Lưu Xuyên cũng rất rõ ràng, sớm hay muộn giữa hai người cũng sẽ xuất hiện mâu thuẫn, mới nhân dịp đến hạn tạm nghỉ học lựa chọn rời đi, ngoại trừ vì suy xét đến việc điều chỉnh nhân sự bên trong của chiến đội, còn có một nguyên nhân khác—— anh hi vọng có thể dùng cách này để đặt dấu chấm tròn vẹn cho tình bạn đã từng mật thiết giữa hai người.
Trong hiện thực, từng có vô số đôi bạn thân bởi vì hợp tác làm ăn mà trở mặt thành thù, Lưu Xuyên không muốn tương lai đi đến bước này cho nên mới lựa chọn rời đi.
—— Nếu quan niệm đã trở nên bất đồng, vậy chúng ta tách ra tự làm đi.
—— Anh quản lý Hoa Hạ của anh, tôi tự mang chiến đội của tôi, chúng ta sẽ không có mâu thuẫn, sẽ tự dùng phương thức của chính mình để thực hiện mục tiêu của mình.
Lê Huy nhìn ánh mắt của Lưu Xuyên, rốt cuộc mới vỡ lẽ hiểu ra được ý tưởng của cậu niên đệ này...
Thiếu niên từng mỉm cười gọi mình là sư huynh trong trí nhớ, đã sớm bất tri bất giác thuần thục trưởng thành, Lưu Xuyên của hiện tại, đã có thể ngưỡng vai tự mình gánh cho mình một mảnh trời riêng, cũng có những thứ muốn bảo hộ, những ước mơ muốn thực hiện...
Chỗ của Lê Huy, đã không còn đủ để Lưu Xuyên có thể thi triển khát vọng của mình nữa rồi.
Lưu Xuyên không quay lại Hoa Hạ không phải bởi vì anh không còn cảm tình với nó nữa, mà là do Lưu Xuyên không cam lòng mãi mãi chỉ có thể làm một người đội trưởng, sau đó nghỉ thi đấu rồi biến mất, mục đích của anh cũng giống như Lê Huy, anh cũng muốn làm người nắm quyền cao nhất câu lạc bộ của mình, muốn coi câu lạc bộ eSport của mình như một sự nghiệp để kinh doanh.
Mà sự nghiệp này, sẽ không giống các tuyển thủ chuyên nghiệp với tuổi trẻ ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, sự nghiệp của anh sẽ kéo dài thật lâu thật lâu... Chỉ cần ngày nào còn Lưu Xuyên, câu lạc bộ vẫn sẽ còn tiếp tục, vẫn sẽ có vô số tuyển thủ trẻ tuổi có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình tại nơi này...
Khi Lưu Xuyên đã có tuổi, còn có thể trở lại thăm câu lạc bộ của mình, nhớ lại những năm tháng còn trẻ từng kề vai chiến đấu bên cạnh đồng đội, cũng có thể thuận tiện chỉ dẫn đám hậu bối...
Dã tâm cùng với lý tưởng Lưu Xuyên không đơn thuần chỉ là đoạt quán quân ở các mùa giải tiếp theo, nó rộng lớn hơn thế nhiều!
Lê Huy là người thông minh, nếu Lưu Xuyên đã nói rõ ràng đến như vậy, anh cũng không dây dưa thêm nữa, bèn lấy ra một phần hợp đồng nói "Nếu cậu đã có lý tưởng của mình thì tôi cũng không miễn cưỡng cậu trở về. Trong tay cậu nắm 10% cổ phần Hoa Hạ, chi bằng bán lại cho tôi, tôi nghĩ muốn lập đội mới cũng tốn kém không ít chi phí, cậu xem thế nào?"
Lưu Xuyên cười "Tôi cũng đang có ý này."
Lưu Xuyên dứt khoát cầm lên bút, ký xuống tên của mình lên hợp đồng mà Lê Huy đã chuẩn bị.
Năm năm trôi qua, chủ nhân chân chính của câu lạc bộ Hoa Hạ, rốt cuộc chỉ còn lại một mình Lê Huy.
Không còn bất cứ liên hệ gì với người sáng lập Lưu Xuyên nữa.
Lưu Xuyên buông xuống đội ngũ mình từng dẫn dắt năm năm một cách dứt khoát rõ ràng, không có nửa điểm do dự.
Đã làm đại sự thì phải biết lúc nào nên quyết đoán rạch ròi như vậy... Lê Huy phát hiện, chỉ không gặp có nửa năm ngắn ngủi mà vị niên đệ trước mắt mình giống như hoàn toàn lột xác.. Không, chính xác hơn thì Lưu Xuyên không còn là cậu đàn em năm dưới ngây ngô trong ấn tượng của Lê Huy nữa, hiện tại Lưu Xuyên đã lớn dần thành một người nam nhân có trách nhiệm...
Lưu Xuyên khẽ mỉm cười, đẩy hợp đồng đến trước mặt Lê Huy "Sư huynh, hẹn gặp lại."
Lê Huy cầm hợp đồng chuyển nhượng cất vào trong cặp sách, cũng nói "Hẹn gặp lại... Chúc cậu thuận lợi tổ kiến chiến đội mới."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, quá khứ năm năm giống như những màn điện ảnh ký ức lướt nhanh qua trong đầu...
Chiến đội Hoa Hạ ở những lúc gian khổ nhất, bọn họ từng dắt tay cùng nhau cố gắng, Lưu Xuyên vì nghiên cứu chiến thuật trận đấu mất ăn mất ngủ liên tục vài ngày, Lê Huy cũng vì một khoản phí dụng tài trợ mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi...
Chiến đội Hoa Hạ ở thời khắc huy hoàng nhất, bọn họ cũng từng cùng chung vui sướng, lễ trao giải tràn ngập tiếng vỗ tay rợp trời khiến cho tuổi trẻ bọn họ khoé mắt phải ướt nóng, khóc oà lên vì vui sướng...
Thời gian năm năm, trôi qua chỉ trong chớp mắt...
Khoảng thời gian cùng nhau phấn đấu năm năm ấy, rồi sẽ trở thành một phần hồi ức quý báu nhất trong đời họ...
Hai người bạn tốt từng kề vai sát cánh, dùng cách thức này để chia tay trong viên mãn, chính là kết thúc tốt nhất...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
68 chương
52 chương
23 chương
118 chương
56 chương
6 chương