Tối Cường Hệ Thống
Chương 387 : Rất Bạo Lực Còn Rất Tuyệt Tình
-Ha ha...
Tâm Ma Đại Đế lúc này cười điên cuồng, cái móng tay đen kịt sắc bén kia xuyên qua hư không chỉ vào Lâm Phàm:
- Bản đế tung hoành ở Huyết Giới mấy vạn năm, từ trước đến bây giờ không có người nào dám làm càn trước mặt bản Đế, giun đế kia cuối cùng là ai cho ngươi lá gan dám làm càn với bản Đế như vậy.
- Nói nhảm đủ rồi, xông lên.
Trong nháy mắt Lâm Phàm biến mất tại chỗ, xông thẳng về phía Tâm Ma Đại Đế.
- Mọi người nghĩ sư phụ có thể thắng không?
Một tên đệ tử hỏi.
- Ngươi nói thế không phải phí lời sao? Sư phụ bình tĩnh như vậy, nếu không nắm chắc phần thắng thì làm sao tán gẫu với chúng ta cho đến bây giờ?
Tào Thiên Tiêu phủi một chút nói.
- Cũng đúng, nếu như sư phụ không nắm chắc phần thắng thì tuyệt đối sẽ không bình tĩnh đến mức này.
- Quan sát cho thật kỹ, trận chiến như vậy cả đời chúng ta hiếm lắm mới gặp được, đối với chúng ta sau này trưởng thành sẽ rất có ích.
Tiêu Trạch không chớp mắt nói, trận chiến kia chính là điều mà hắn mong đợi nhất, hai cao thủ mạnh nhất so tài có thể học tập được rất nhiều thứ.
- Xem ra đây là trận long tranh hổ đấu.
Chu Du Đại tiểu thư đột nhiên phun ra một câu nói.
- Đại tiểu thư, cô cũng nhìn ra rồi?
Chu Du hỏi.
- Đúng, mặc dù tu vi tôi không cao, nhưng mà cho dù nói thế nào thì tôi cũng là đại tiểu thư quý tộc, kiến thức đơn giản này tất nhiên phải biết.
Đại tiểu thư lạnh nhạt nói, cái vẻ kinh hãi lúc trước kia đã sớm không còn tồn tại.
- Đại tiểu thư không hổ là Đại tiểu thư, tôi cũng nghĩ giống cô trận chiến này chính là long tranh hổ đấu.
Chu Du một bên gật đầu nói.
Hai năm làm cận vệ cho Đại tiểu thư, nếu nàng ta nói không thích thì chính là không thích.
Huống hồ Chu Du cũng biết tính cách của Đại tiểu thư, nói chuyện cũng thuận theo ý của nàng.
- Thời gian hai năm trôi qua, cuối cùng cũng nhìn thấy sư phụ ra tay rồi, nhất định phải nhìn cho thật kỹ cho dù một chút cũng không thể bỏ qua.
Trong lòng mọi người bây giờ, trận chiến kinh khủng của sư phụ và Tâm Ma Đại Đế tuyệt đối là long trời lở đất.
Bất quá bọn họ cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nhất định phải dốc hết mình học tập, đem trận chiến này ghi sâu vào lòng, thỉnh thoảng nhớ lại sẽ là một điều rất có ích đối tương lai của bản thân họ.
...
- Tâm Ma Đại Đế, huynh đệ Huyết Ma Đại Đế của ngươi cũng bị bổn thiếu gia đánh cho gà bay trứng vỡ, chỉ dựa vào ngươi mà dám làm càn, ngày hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì dám đặt chân đến đây.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, trong ánh mắt bình tĩnh kia lập loè diệu nhân thần quang.
Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên lặng lẽ xuất hiện ở trên tay phải.
- Ha ha, giun dế, trình độ ngươi chỉ đến mức này mà dám làm càn, thật sự là không biết lợi hại, hôm nay bản đế sẽ để cho ngươi hiểu được, Tâm Ma Đại Đế ta kinh khủng đến mức nào.
Tâm Ma Đại Đế rống lên giận dữ, một quyền tâm ma được hình thành đột nhiên phóng ra.
Cú đấm này mênh mông như biển, che kín bầu trời, tâm ma múa tung, toàn bộ thiên địa mơ hồ giống như bị cú đấm này bao trùm.
Mà những đệ tử kia của Lâm Phàm giờ phút này kinh ngạc hô lên.
- Mọi người nhìn xem, cú đấm của Tâm Ma Đại Đế thật sự quá mạnh mẽ, chẳng lẽ đó chính là tâm ma trong truyền thuyết.
- Quá mạnh mẽ, luồng hơi thở kia lập tức khiến cho chúng ta không còn một chút sức lực nào để chống cự.
- Sư phụ không hổ là sư phụ, một đấm nguy hiểm này cũng không sợ, mà vật màu đỏ trong tay sư phụ là cái gì?
- Vật kia có chút quái dị, không có một tia khí tức, nhưng nếu đã ở trong tay sư phụ tuyệt đối không phải là thứ bình thường, xem ra sư phụ thật sự muốn liều mạng với Tâm Ma Đại Đế.
- Chúng ta nên đến đó hỗ trợ không, nếu cứ để một mình sư phụ chiến đấu liệu có quá nguy hiểm?
- Đến đó? Đùa sao, chúng ta đến đó chỉ khiến cho sư phụ càng thêm bận tâm mà không thể tập trung chiến đấu.
- Đúng, bây giờ sư phụ chính là đang muốn dạy dỗ chúng ta, nếu như bỏ qua cơ hội này bản thân hối hận không kịp.
Những đệ tử của Lâm Phàm sắc mặt ngưng trệ, không chớp mắt chăm chú nhìn tình cảnh phía trước, trong mắt bọn họ trận chiến này đem lại lợi ích không nhỏ.
...
Lúc này Lâm Phàm nhìn Tâm Ma Đại Đế, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, nếu là một năm trước còn có thể hơi bó tay, nhưng mà bây giờ thì khác, mặt hàng này đến bao nhiêu chém bấy nhiêu.
Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên trong tay, ánh sáng không có một tia chói mắt, cũng không có bất kỳ ánh sáng cường đại gì, nhìn sơ qua cũng giống như đồ vật bình thường.
Tâm Ma Đại Đế không đem Lâm Phàm để trong lòng, trên mặt mũi hung dữ kia chỉ xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
- Rống...
Tâm Ma Đại Đế nổi giận, gầm lên, một quyền phá vỡ núi non.
- Phủ đầu một gạch.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tâm Ma Đại Đế ngưng lại, bóng người Lâm Phàm chớp mắt đã biến mất, lúc xuất hiện lại đứng trên đầu Tâm Ma Đại Đế.
- Ầm...
Thời điểm Tâm Ma Đại Đế vừa định phản công, lại phát hiện ra gáy của mình bị thứ màu đỏ kia vỗ vào một cái.
- Ầm ầm...
Không có một cơ hội phòng bị, cũng không có một cơ hội chuẩn bị.
Cơ thể cao vút tận mây của Tâm Ma Đại Đế trong nháy mắt ầm ầm ngã trên mặt đất.
- Ai... Chuẩn bị tấn công.
Lúc này Lâm Phàm triệu hồi ra Pháp tướng ma thân, sau đó đem Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên ném đến.
- Nghe cho kỹ, cứ cách một phút hướng về phía trán của hắn quay.
Pháp tướng ma thân lẳng lặng bay bổng trên đầu của Tâm Ma Đại Đế chất phác gật gật đầu.
...
Vào lúc này thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Những đệ tử kia vừa mới chuẩn bị quan sát thật kỹ liền trợn tròn mắt, Tâm Ma Đại Đế khủng khiếp này chẳng lẽ cứ vậy mà xong đời?
- Chuyện này... Ai vừa nói sẽ có một trận đại chiến kinh thiên động địa?
Tào Thiên Tiêu một mặt như mơ mà hỏi.
Tiêu Trạch căn bản đã chuẩn bị thật tốt, khuôn mặt nhỏ lúc này cũng đỏ lên, sau đó mắt nhìn bốn phía.
Chu Du và Đại tiểu thư kia chỉ cảm thấy có một lòng bàn tay vô hình, bùm bùm đánh ở trên mặt.
- Kiến thức của Đại Tiểu thư quý tộc.... Một trận long tranh hổ đấu...
Điều này thật đặc biệt, trận chiến này trong nháý mắt đã hoàn toàn phân thắng bại.
Trực tiếp khiến mọi người không có một cơ hội chuẩn bị.
- Ta không nói.
Chu Du lập tức lắc đầu, chuyện như vậy làm sao có thể nói ra khỏi miệng.
- Chu Du, vừa nãy không phải cô nói à?
Đại tiểu thư một mặt như mơ nhìn Chu Du.
- Ạch...
Chu Du sững sờ sau đó bất đắc dĩ thở dài, lại là tôi cõng nồi không được.
Lúc trước bọn họ đã suy nghĩ rất nhiều, đại đa số cho rằng đây là một trận long tranh hổ đấu, nhưng sự thật đã hung hăng giáo dục bọn họ.
Thế này sao gọi là long tranh hổ đấu được, đây hoàn toàn chỉ là chơi đùa.
...
Giờ phút này Lâm Phàm đứng trên người Tâm Ma Đại Đế, sờ sờ cằm, sau đó lấy Thần khí "Vĩnh Hằng Chi Phủ" từ trong túi đeo lưng ra.
- Tâm Ma Đại Đế ngày hôm nay coi như ngươi xui xẻo, cũng không trách ta được, đồ vật đã đưa đến tận cửa, không thể không lấy.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó một búa chém thẳng về phía năm chi của Tâm Ma Đại Đế.
Phụ tá đắc lực.
Ba con bắp đùi.
Đầu cũng cắt một khúc, hẳn là sẽ không chết.
...
- Các ngươi nhìn thử xem, sư phụ là đang muốn làm gì?
Mọi người lúc này nhìn về phía xa chỉ thấy sư phụ cầm một thanh lưỡi búa giơ lên, chém vào người Tâm Ma Đại Đế.
-Sư phụ đang muốn phanh thây hắn, quá kinh khủng."
TàoTào Thiên Tiêu mặt mơ mơ màng màng nói.
- Sư phụ căn bản còn có sở thích này, xem ra là làm đối thủ của sư phụ chính là chuyện bi thảm nhất.
- Ai gia, không dám nhìn, nhìn máu me chảy kìa tôi đi...
Giờ phút này, mọi người đã hết sức trợn tròn mắt, tình cảnh trước mắt này rất bạo lực hơn nữa còn rất tuyệt tình.
Bất quá đối với Lâm Phàm mà nói, giờ phút này chính là thời điểm vui vẻ nhất.
Nhìn bộ dáng này nhất định rất vui sướng rồi.
Tầng thứ chín "Tích Huyết Trùng Sinh" tuyệt đối không thoát được.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
48 chương
71 chương