Tối Cường Hệ Thống

Chương 370 : Từ Từ Đi

Lâm Phàm nhàn nhã ngồi ở chỗ đó, giống như một khán giả trung thành xem cuộc vui. Đối với chuyện này, các tông chủ tông môn đều đã nhìn thấy. Bây giờ tất cả mọi người đã đi ra, Lâm Phàm cũng không xem tiếp nữa, đây chính là thời điểm để trừng trị bọn họ. - Ác ác... Tiểu Kê cũng đang nhàm chán cực độ. Tưởng có gì đó đáng xem, nhưng nhìn hồi lâu mới phát hiện, những người này đều là tay mơ, khi xuất thủ, căn bản không có một chút nguy hiểm nào. Trời không sập, đất không ngập sao thế này có thể xem là đánh nhau được, vẫn là nhìn lão Đại ca đánh nhau mới hay nhất. Trong mắt Tiểu Kê, những người này cũng chỉ là những tiểu hài tử đang đùa giỡn mà thôi. Các tông chủ nhìn thấy Tiểu Kê đang nhìn về phía bọn họ, đồng thời từ trong ánh mắt, dường như bọn họ thấy được vẻ khinh bỉ. Cũng không biết có phải ảo giác hay không. Lâm Phàm đứng trên vai Tiểu Kê,sau đó nhìn về phía đại Tông môn Đông Linh châu: - Rất tốt, xem ra các ngươi cũng khá đấy Lâm Phàm vuốt vuốt chiếc nhẫn chứa đồ, nhìn mọi người, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Đồng thời Lâm Phàm lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, chiếc nhẫn chứa đồ của Yến Hoàng trong nháy mắt nứt toác, bảo bối tức thì rơi xuống. Thiên Hậu nhìn thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, không dám tin vào mắt mình nữa. Hàn Lục và Phương Hàn đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. Đồng thời người vẫn luôn giấu mình trong bộ áo báo bào màu đen nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm, toàn thân đột nhiên run lên, thậm chí là sợ sệt. - Ngươi là ai? Mọi người cảnh giác nhìn bóng người đang ngồi ở kia trong lòng đầy nghi hoặc. Lâm Phàm nghe mọi người hỏi, không khỏi bật cười: - Các vị quý nhân cũng nhanh quên quá. Chỉ hai năm đi qua, mà các vị đã quên mất ta, đầu óc các vị cũng đáng trí quá đi. - Không thể nào. Ngươi không những không chết, mà còn trở về. Thiên Hậu lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong mắt lộ ra tâm tư phức tạp. - Không ngờ là Thiên Hậu còn nhớ ta, đúng là có trí nhớ tốt. Lâm Phàm nghe nói nhất thời cười lớn. - Thiên Hậu, hắn là ai? Mọi người nghi ngờ hỏi. Bọn họ cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thể nhớ ra người kia là ai. Thiên Hậu nhìn mọi người: - Hắn chính là tên đệ tử mà năm đó Thánh Ma Tông dẫn đi - Cái gì? Thiên Hậu lời vừa dứt lời, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không thể tin được. Đệ tử mà Thánh Ma Tông mang đi ư? Chuyện này làm sao có khả năng? Sau đó mọi người liếc nhau một cái, nhất thời cười lớn lên: - Ha ha... Không nghĩ tới là tên tiểu tử này. Llão quỷ Thánh Ma lão tổ kia liều mạng mang đệ tử rời đi, cứ ngỡ là hắn thông minh, không ngờ rằng đó là một tên ngu xuẩn. Xem ra ngươi vì muốn đưa chúng ta tới cũng tốn không ít công sức. Nhưng chính là một mình ngươi đối đầu với chúng ta đúng là không biết tự lượng sức mình. À không phải nói là tự chui đầu vào rọ) - Đúng là thiển cận. Lâm Phàm nghe nói như thế, nở nụ cười xem thường. Chẳng lẽ trong đầu nhưng Tông chủ này chứa toàn rác rưởi. Lúc này Yên Hoàng không nói một lời, lùi ra phía sau, hắn có loại dự cảm xấu. Đặc biệt là khi Lâm Phàm dùng hai ngón tay bóp nát chiếc nhẫn chứa đồ của hắn,càng làm cho hắn cảm thấy không ổn. Chiếc nhẫn trữ vật kia chính là một thứ bảo bối, mà đối phương lại dễ dàng bóp nát như vậy, e là không cần phải nói cũng có thể biết tên này ắt hẳn siêu phàm. Thiên Hậu nghe tám đại Tông chủ nói chau mày lại. Chẳng lẽ đến bây giờ họ còn không nhìn ra là tình huống thế nào sao? Dám một mình đối đầu với bọn họ, không phải là kẻ ngu si, hắn chắc chắn có một lá bài tẩy. Thời gian hai năm có thể làm gì? Theo Thiên Hậu, thời gian hai năm, căn bản làm cái gì cũng không đủ. Nhưng nhìn cái người đang ngồi phía trước kia, nội tâm Thiên Hậu bắt đầu lo sợ. - Càn Khôn Tông không có người nào, cũng là ngươi giở trò quỷ quái? Thiên Hậu hỏi. - Sai rồi, nơi này không phải Càn Khôn Tông, mà là Thánh Ma Tông. Những người Càn Khôn Tông kia có thả, nhưng là vẫn còn ở nơi này. Hay là ta để cho các ngươi nhìn thấy để cho các ngươi có cái chuẩn bị. Lâm Phàm cười yếu ớt một tiếng, vung tay áo một cái, bảy cột chống trời, trong nháy mắt xuất hiện ở trong hư không, sau đó sừng sững trên đất. - A... Khi cột chống trời xuất hiện, Càn Khôn Tử bị trói kêu rên thảm thiết như tan nát cõi lòng. Mọi người thấy tình cảnh này, lòng run sợ, không dám tin tất cả cả các cảnh trước mắt là sự thật. Càn Khôn Tử làm sao đã biến thành như vậy. Thiên Hậu không đành lòng nhìn thẳng nhìn vào bảy cái cột chống trời đang trói người, sau đó mở miệng hỏi: - Ngươi muốn thế nào? - Thiên địa ơi, các ngươi còn có mặt mũi mà hỏi ta sao? Ngày hôm nay tiểu gia sẽ cùng các ngươi nói rõ, ngày hôm nay ai cũng đừng hòng rời đi nơi này. Lúc trước Lâm Phàm còn rất bình tĩnh, giờ đứng phắt lên, một luồng hung ý chợt bộc phát ra. Các người khi đó diệt Thánh Ma Tông, thì hẳn phải biết kết cục của mình chứ. Có thù báo thù, tiểu gia ngày đêm tôi luyện, cũng chính vì ngày hôm nay. Ta muốn đem mấy tên khốn kiếp các ngươi từng người từng người nghiền ép ở dưới chân. Trong mắt Lâm Phàm lộ ra vẻ hung tợn. Sau đó Lâm Phàm vung tay áo một cái, mười hai cây cột chống trời bắn ra, phong tỏa thiên địa, cắm trên mặt đất. - Những thứ này đều chuẩn bị cho các ngươi đấy" Lâm Phàm lạnh lùng nhìn tám đại Tông chủ, Yến Hoàng, Thiên Hậu, còn có hai tên sỉ nhục tông môn kia nữa. - Thú vị quá, bản tọa đã diệt tông vô số vẫn chưa bao giờ gặp qua chuyện có người tìm tới báo thù. Tiểu tử ngươi chính là người đầu tiên. Mà phong cách hành sự của ngươi còn bá đạo hơn so với bản tọa. Bất quá, phong cách bá đạo này còn phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh hay không đã. Vậy thì để bản tọa đấu với ngươi vài chiêu Vạn Ma lão tổ hê hê nở nụ cười. Trong nháy mắt, cả người hắn hóa thành một đoàn khói đen. Trong đoàn khói đen ấy tử khí bốc lên bay thẳng về phía Lâm Phàm. Những người còn lại cũng đều chờ đợi. Hàn Lục cùng Phương Hàn liếc mắt nhìn nhau. Bọn không nghĩ tới Lâm Phàm thực sự trở lại để trả thù. Lúc này, Vạn ma lão tổ ra tay, bọn họ đương nhiên chỉ đứng nhìn. Nếu như tiểu tử này không chống đỡ được mà chết ở trong tay Vạn Ma lão tổ thì đó là chuyện tốt nhất. Hơn nữa, Vạn Ma lão tổ này tà môn cực kỳ. Công pháp tu luyện cũng vô cùng ác độc. Mà ở nơi này người có thể đơn đả độc đấu với hắn chắc chỉ có mình Thiên Hậu, còn những người khác không ai có thể chiếm tiện nghi ở trong tay hắn. Võ lực cao cấp ở Đông Linh Châu không phải là rèn luyện khả năng chịu đựng. - Hê hê … Tiểu tử, ban đầu ngươi có thể sống thêm được một khoảng thời gian nữa, nhưng là bây giờ ngươi lại đi tìm chết. Vậy thì không thể trách bản tọa được Van Ma lão tổ cười lạnh. Hắn muốn hút sạch tinh khí thần cùng máu tươi của tên tiểu tử này. Cái Thần Huyết kia hắn nhung nhớ đã lâu mà tên tiểu tử kia khẳng đinh còn chưa tiêu hóa nó. Lâm Phàm nhìn đoàn sương mù đang bay về phía mình, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường. Vạn ma lão tổ tới gần Lâm Phàm, thấy tên tiểu tử này không có bất kỳ động tĩnh gì, nhất thời vui mừng, điên cuồng hét lên: - Ha ha.. Sau đó phát sinh một màn khiến Vạn Ma lão tổ đột nhiên ngừng lại. - Làm sao có khả năng.. Vạn Ma lão tổ một mặt không dám tin nhìn bóng người trước mặt. Tên tiểu tử kia chỉ dùng một cánh tay liền có thể phá vỡ được chiêu thức của hắn. Mọi người xung quanh thấy cảnh này, nội tâm cũng đột nhiên rung lên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ có chút không dám tin. - Hừ …. Đúng là đồ rác rưởi. Lâm Phàm nhẹ nhàng giơ tay, bóp lấy yết hầu của Vạn Ma lão tổ, trực tiếp nhấc lên. - Ngươi… - Ầm.. Trong chớp mắt, một cước nứt toác hư không, trúng vào mệnh căn trong đũng quần của Vạn Ma lão tổ. - A… Vạn Ma lão tổ gào thét một tiếng, sau đó đánh mất sức chiến đấu, miệng sùi bọt mép, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Từng trận kêu thảm thiết truyền vào trong tai của mọi người. Chuyện xảy ra như vậy khiến lòng người lạnh lẽo. ----------------------------------------------------------------------------------------------------