Tối Cường Hệ Thống

Chương 251 : Một chưởng xán lạn đến vậy

oOo - Giết... Giết hết cả đi... Huyết Ma đại đế, hãy dùng ma uy vô thượng của ngài, giết tất cả đám kiến hôi dám khiêu khích ngài đi. Lý Nguyên Kỳ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Huyết Chi Thạch Môn là một kiện bảo bối nghịch thiên, được Lý Nguyên Kỳ phát hiện lúc thám hiểm một di tích cổ. Cánh cửa đá ngàn trượng này lẳng lặng nằm trong di tích đó, hai bên cửa là vô số những bộ xương khô đã mục nát, không biết có từ bao giờ. Thế nhưng ngay khi vừa thấy cánh cửa này, Lý Nguyên Kỳ đã bị nó hấp dẫn, bởi lão có thể cảm nhận được, đằng sau cánh cửa kia là một biển máu ngập trời. Rồi tới khi chạm vào nó, lão lập tức biết được cách dùng Huyết Chi Thạch Môn. Đó chính là tế hiến, vật hiến tế càng mạnh, sẽ triệu hồi ra được thứ càng cường đại. Đồng thời, trong đó còn ẩn chứa một môn công pháp vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng tà ác, cần máu tươi để tu luyện. Từ đó Lý Nguyên Kỳ triệt để nhập ma, một lòng tu luyện để mở ra được cánh cửa kia, đi vào Huyết giới, nơi càng có nhiều máu, tu luyện càng thêm nhanh chóng. Mà Huyết Ma đại đế, chính là một vị bá chủ trong Huyết giới. Giờ phút này, Lý Nguyên Kỳ bị Lâm Phàm bức tới đường cùng, cuối cùng chỉ có thể tế hiến bốn dây chuyền quy tắc, triệu hoán Huyết Ma đại đế vô thượng ma uy hàng lâm nhân thế, trấn áp vạn vật. Nhưng để lão không ngờ là, hiến tế bốn dây chuyền quy tắc cũng chỉ có thể triệu hoán được một cánh tay của Huyết Ma đại đế. Thế nhưng, có lẽ cũng đã đủ rồi. .... Lúc này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông đã bị một màn trước mắt dọa đến đứng đờ ra, tiếng khóc rung trời, ai nấy ánh mắt dại đi, giống như đã mất hết hy vọng sống. Ngay cả bốn bà lão mạnh nhất Nguyệt Cung Tông cũng đã quên đi việc chống cự. Bọn họ không ngờ Lý Nguyên Kỳ lại có thể triệu hồi ra tồn tại kinh khủng đến vậy. Chỉ là một cánh tay, cũng đã khiến người ta mất đi luôn cả ý định chống đỡ. Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn các đệ tử, chỉ biết thở dài một tiếng, Nguyệt Cung Tông có lẽ sẽ tan biến, không còn trên nhân thế nữa rồi. Mà khi Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn thấy Lâm chưởng tọa vẫn lơ lửng trên không, che chắn trước mặt mọi người không hề sợ hãi, thì cả người run mạnh lên. - Lâm chưởng tọa, ngài đi đi, ngài không thể chết ở chỗ này. Nguyệt Huyền lão ẩu lạc giọng nói. - Nguyệt Cung Tông xa cách thế nhân, chính là sợ liên lụy vào vòng sai đúng, thật không ngờ Thánh Tông còn có người như Lâm chưởng tọa. Nếu sớm biết như thế, Nguyệt Cung Tông nhất định đã sớm kết giao vĩnh viễn với Thánh Tông. Đáng tiếc, giờ nói gì cũng đã chậm, ta và ba vị sư muội đã thương lượng tốt, lấy tính mạng bản thân làm cơ sở, thi triển thần thông na di, đưa các đệ tử ra ngoài, kính xin Lâm chưởng tọa thương tình, chăm sóc chúng phần nào. Giờ khắc này, Nguyệt Huyền lão ẩu cùng ba vị sư muội liếc nhau, sau đó quỳ trên mặt đất, vẻ mặt khẩn cầu. - Tông chủ... - Trưởng lão... - Chúng ta không đi, ta muốn sống chết cùng với tông môn. - Đúng vậy, chúng ta từ nhỏ đã sinh sống ở Nguyệt Cung Tông, tông chủ và các trưởng lão coi chúng ta như con ruột, cho dù chúng ta có chết, cũng muốn chết ở cạnh mọi người. Giờ phút này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông thấy tông chủ và các trưởng lão muốn hy sinh tính mạng bản thân để đưa các nàng ra ngoài thì cùng kêu gào lên, không muốn rời đi. - Sao các ngươi có thể như vậy chứ, chẳng lẽ muốn chết cả ở chỗ này sao? Các ngươi còn trẻ, Nguyệt Cung Tông không thể hủy trên tay bọn ta, sau này còn phải dựa vào các ngươi để khôi phục Nguyệt Cung Tông. - Các ngươi phải nghe lời Lâm chưởng tọa, ngày sau, coi lời Lâm chưởng tọa như lời của bản tông chủ. Nguyệt Huyền lão ẩu lớn tiếng quở mắng. "Ầm ầmmmm..." Lúc này, thiên địa rung chuyển, bốn tòa tháp nước trên đỉnh Nguyệt Cung Tông bắt đầu nát vụn ra, tông môn đã sắp vỡ nát. Nguyệt Huyền lão ẩu giờ càng thêm nôn nóng, hét lớn: - Lâm chưởng tọa, lão thân cầu xin ngài, đi đi... Nguyệt Cung Tông đã xong rồi, chỉ cần các đệ tử có thể đi ra ngoài, ta chết cũng không hối tiếc. - Tông chủ, chúng ta không đi đâu... Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông kêu gào thảm thiết, vây quanh Nguyệt Huyền lão ẩu. - Chúng ta là đệ tử Nguyệt Cung Tông, nơi này là nhà của chúng ta, cho dù chết, chúng ta cũng không muốn rời khỏi nơi này. Một nữ đệ tử lau nước mặt, mặt hiện vẻ kiên quyết. - Tông chủ, để Lâm chưởng tọa tự mình đi thôi, chúng ta lưu lại, làm bạn với ngài. - Các ngươi... Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn đám đệ tử vây quanh mình, nước mắt chảy xuống, âm thanh cũng biến thành có chút khàn khàn... .... Mà vừa lúc này, một tiếng quát vang lên, khiến các đệ tử Nguyệt Cung Tông đang chìm vào bi thương đồng loạt ngẩng đầu nhìn thân ảnh trong hư không kia. - Hừ, tà ma ngoại vực, cũng dám tới Đông Linh châu, hôm nay bản tọa sẽ để ngươi có đi mà không có về. Lâm Phàm giận quát một tiếng, khí tức toàn thân tuôn trào, rồi lao về bàn tay máu khổng lồ đang giáng từ trên trời xuống. - Lâm chưởng tọa, không thể... Đám người Nguyệt Cung Tông kinh hô. Không ai trong số họ cho rằng Lâm Phàm có thể là đối thủ của bàn tay kia. - Ha ha, nói khoác mà không biết ngượng, hôm nay ngươi cùng Nguyệt Cung Tông này tiêu tán trong dòng sông lịch sử đi. Lý Nguyên Kỳ cười như điên dại. Giờ phút này Lâm Phàm sắc mặt uy nghiêm, thân hình nhỏ như con kiến khi so với bàn tay kia phóng vút lên không, đánh ra một chưởng. "Ầmmmmm..." Nhất thời, ở giữa thiên địa, một tiếng gầm rú vang lên. Một dòng khí cực mạnh lấy Lâm Phàm làm trung tâm thổi quét khắp bốn phía, tầng tầng hư không không ngừng vỡ nát, bóng tối muốn bao trùm tất cả. - Lâm chưởng tọa... Các đệ tử Nguyệt Cung Tông kêu lên thảm thiết. - Ha ha, không biết tự lượng sức mình, thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết. Lý Nguyên Kỳ cười điên cuồng, rốt cuộc chết rồi. Thế nhưng, sau khi tất cả qua đi, không gian cũng sáng trở lại, thấy rõ cảnh tượng trước mắt, ai cũng kinh hãi đến không nói nên lời. - Điều này sao có thể... Giờ phút này, bàn tay gầy yếu của Lâm Phàm đang đối kháng trực diện với bàn tay máu khổng lồ kia, khiến nó không thể ép xuống thêm một chút nào. -----oo0oo----- ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).