Tối Cường Hệ Thống

Chương 212 : Gà Con, lên cho tao

Dịch giả: †Ares† oOo Giờ phút này, Lâm Phàm vô cùng mừng rỡ, bởi vì hắn tìm ra cách khác để tu luyện Huyết Hải Ma Công. Đối với Lâm Phàm, chỉ cần có thể tu luyện là quá tốt, còn chuyện kiếm tinh huyết hung thú là cực kỳ đơn giản. Nhưng để Lâm Phàm nghi hoặc là máu của Thiết Bối Hung Ngạc chỉ có thể tăng 100 exp. Tinh huyết của hung thú khác nhau tăng lượng exp khác nhau, hay tất cả đều giống nhau? Lâm Phàm muốn thử, bèn gọi Gà Con từ túi chứa đồ ra. Gà Con vừa được thả, lập tức giương cánh, cao giọng gáy to, giống như rất thích hương vị tươi mới của không khí sau cơn mưa. - Gà Con, cho tao một giọt máu của mày. Lâm Phàm vỗ vỗ đầu Gà Con, nói. Tuy Gà Con còn đang ở thời kỳ sơ sinh, nhưng một giọt tinh huyết hẳn không thành vấn đề. Mà lúc này, một màn làm Lâm Phàm sững sờ phát sinh. Gà Con vừa còn đang hưng phấn, đột nhiên ngoẹo cổ sang một bên, hôn mê bất tỉnh. Thế nhưng đôi chân tổng sáu ngón của nó vẫn quặp chặt lấy quần áo của Lâm Phàm, không để thân ngã xuống. - Mày... mày... Lâm Phàm không biết phải nói cái gì. Con gà ghẻ này vậy mà cũng biết diễn trò. Mặc kệ Lâm Phàm lắc thế nào, nó vẫn y như chết, cái lưỡi hồng hồng thè ra ngoài, ngừng luôn cả thở. - Được rồi, không lấy nữa, ngừng giả bộ chết đi. Lâm Phàm có chút hết nói nổi với con phượng hoàng quái thai này, học gì không học, học đúng tính cách của hắn, tiện tiện đến mức làm người ta không nói được lời nào. Quả nhiên, vừa nghe Lâm Phàm nói như vậy xong, Gà Con lại lần nữa khôi phục sức sống, sau đó ò ó o gáy to, giống như rất vui. Lâm Phàm lườm nó một cái, rồi nhốt lại vào trong túi chứa đồ. - Thế giới này, không thiếu nhất chính là hung thú. Một khi đã thế, vậy làm đi. .... Tại một khu vực nguy hiểm, một con hung thú loài sói bị Lâm Phàm một chưởng trấn áp. "Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Tiên Thiên đại viên mãn." "Đinh, chúc mừng exp gia tăng 1.000." "Đinh, chúc mừng đạt được một giọt tinh huyết." Lâm Phàm nuốt giọt tinh huyết này xuống. "Đinh, chúc mừng Huyết Hải Ma Công gia tăng 80 exp." .... Tiếp đó, Lâm Phàm không ngừng săn giết hung thú. Thế nhưng không phải hung thú nào cũng cho ra tinh huyết, mà đều có xác suất đạt được Đồng thời, tinh huyết cung cấp bao nhiêu exp cho Huyết Hải Ma Công sẽ phụ thuộc vào tu vi của hung thú, nhưng đại khái ở cùng một tầng thứ, ví dụ Tiên Thiên, bất kể là sơ giai hay cao giai, thì cũng không chênh lệch bao nhiêu. Xem ra tu luyện Huyết Hải Ma Công cần có một số lượng tinh huyết rất lớn, chứ không truy cầu cấp bậc của hung thú. Một ngày một đêm qua đi. Một bóng người xuyên qua chốn hung hiểm, không ngừng đánh chết hung thú. "Đinh, Huyết Hải Ma Công gia tăng 100 exp." "Đinh, Huyết Hải Ma Công gia tăng 90 exp." "Đinh, Huyết Hải Ma Công gia tăng 120 exp." .... Sảng khoái, vô cùng sảng khoái. Không chỉ exp công pháp tăng, mà exp tự thân và exp của kỹ năng cũng không ngừng tăng lên. Một mũi tên trúng ba con chim, loại chuyện này làm cho Lâm Phàm càng ngày càng có hứng thú. - Gràooooo... Đúng lúc này, đất rung núi chuyển, một tiếng rống giận dữ tràn ngập uy thế vô thượng từ đằng xa truyền đến. Uỳnh uỳnh uỳnh... Mặt đất chấn động, những hung thú quanh đây cũng ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ. - Xem ra dẫn bá chủ tới rồi. Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, nhìn động tĩnh phía trước, hiểu ra là chuyện gì. Một con gấu vô cùng to lớn xuất hiện, đứng thẳng trên mặt đất mà thân thể giống như muốn che hết khoảng trời phía sau nó. Hung thú sinh hoạt trong địa bàn của nó không ngừng chết đi. Đây đều là thức ăn của nó, nếu tiếp tục như vậy, nó sẽ ăn gì? "Ầm..." Giờ khắc này, con gấu khổng lồ nhảy lên cao rồi giậm mạnh xuống, tạo thành tầng tầng tro bụi. Mặt đất giống như không thể thừa nhận uy thế của đối phương, nổ tung từng khúc. - Gràooooo... Con gấu lại gầm lên, nhìn nhân loại nhỏ bé trước mắt bằng đôi mắt lớn tràn đầy phẫn nộ. Sóng âm thổi quét lên mặt đất, khiến đám hung thú còn ẩn trong bóng tối phải cúp đuôi chạy trốn. Tiểu Thiên Vị sơ giai. Lâm Phàm nhìn con hung thú to lớn này. So với Tuyết Vương Sư, con gấu này còn kém nhiều lắm. - Lớn lên to cao thì sao, muốn khi dễ người chắc? Lâm Phàm ngẩng đầu nói. Mà nghênh đón Lâm Phàm chính là một cái bàn tay to tướng tát tới. - Không tệ, không tệ, rất hung mãnh. Chơi với mày một chút vậy. Gà con, đi ra, lên cho tao. Lâm Phàm dễ dàng tránh sang một bên, rồi thả gà con ra. Gà Con vừa được thả đã "ò ó o" luôn miệng, giống như bày tỏ sự vui vẻ khi được xuất hiện. Thế nhưng vui chưa được mấy giây, Gà Con ngây người xoay đầu, lập tức một cái bóng khổng lồ đập vào mắt nó, khiến mấy sợi lông thưa thớt của nó dựng đứng lên. Gà Con đập cánh, tránh vội ra sau chân Lâm Phàm, lại ôm chặt lấy cổ chân hắn, đôi mắt to tròn đáng yêu lộ ra vẻ khiếp đảm. Lâm Phàm thấy một màn như vậy thì chỉ biết ôm đầu. Tại sao lại nhát gan đến thế này chứ! Tuy đối phương hơi to xác một chút, nhưng cũng chỉ là Tiểu Thiên Vị sơ giai a. Tu vi bằng nhau, mày lại là đời sau của hung thú thượng cổ, còn sợ cái gì! Lâm Phàm xách gà con lên: - Mày sợ cái gì, thể hiện chút bá đạo cho xứng với tổ tiên đi. - Ò ó o... Gà Con không ngừng đập cánh, kêu loạn lên, vẻ mặt đáng thương nhìn Lâm Phàm, giống như đang nói: - Cha, đối phương lớn quá, con đánh không lại... Lâm Phàm không thèm để ý tới ánh mắt năn nỉ của nó, lắc lắc tay: - Gà Con, tới lúc mày thể hiện rồi. - Đi thôi, Gà Con của tao.. Lâm Phàm hét lớn một tiếng, dùng sức ném Gà Con về phía con gấu. - Ò ó ooooooooo... Gà Con không ngừng đập cánh, muốn chỉnh hướng, nhưng cái cánh ngắn lơ thơ vài sợi lông kia lại chẳng tạo ra được chút sức gió nào. Nó thét chói tai, khiến con gấu kia nổi giận gầm một tiếng át đi tiếng thét, rồi tát một chưởng về Gà Con... -----oo0oo----- ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).