Tối Cường Hệ Thống
Chương 181 : Mảnh vỡ lệnh bài chí tôn
Dịch: †Ares†
Mặc thành.
Đây là một tòa thành nằm giữa sa mạc Tử Vong và một con sông lớn, thuộc vương triều Đại Thánh ở Đông Linh châu.
Nơi này bị mấy thế gia nắm trong tay, lại bởi gần Thánh Tông nên có rất ít tông môn khác dám nhòm ngó tới.
Giờ phút này, trước cổng thành, một đoàn xe từ phương xa đang từ từ chạy đến.
- Đoàn xe của Cung tiểu thư đã trở lại.
Một thị vệ gác cổng thành hô tô, khiến những người xung quanh nhìn lại.
Thành này nằm trong tay ba đại thế gia, cho nên thị vệ gác cổng đương nhiên cũng là người của ba nhà này. Mặc thành nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng cạnh tranh bên trong rất kịch liệt.
Hiện giờ tiểu thư Cung gia trở về, thị vệ giữ cổng thành là người Cung gia tự nhiên phấn khởi nhảy nhót, bởi vì mọi người về bình an, cũng vì mấy xe ngựa chở đầy hàng kia.
Đoàn xe càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng nhiều người vây xem ở cổng thành, mà khi thấy sáu lồng giam trên đoàn xe, mọi người không khỏi kinh hô.
- Đó là hung thú Tiên Thiên, Xích Ngưu.
- Một tháng bắt được tới sáu con, Cung gia cũng quá mạnh rồi.
- Nhìn thị vệ giáp đen của Cung gia kia, khí tức sắc bén hơn hẳn, sắc mặt bình thản nhường nào, sát khí ghê người nhường nào...
- Cứ tưởng rằng sau khi gia chủ Cung gia chết đi, Cung gia sẽ rơi xuống, không ngờ Cung tiểu thư lại vực lên được.
....
Nghe tiếng ca ngợi của những người xung quanh, các thị vệ giáp đen có cảm giác muốn khóc.
Bọn hắn cao hứng không nổi. Giữa đường không chỉ gặp Sa mạc Thập Tứ Phỉ, lại còn gặp cao nhân đánh cướp, ngoại trừ sáu con hung thú ra, tiền tài trên người bọn hắn đều đã bị cướp sạch.
Thật sự là quá bi thảm a.
Trong đám người, có một số nhìn thoáng đoàn xe, lại lặng lẽ lùi đi. Đây là người của hai nhà kia, hiện giờ chuẩn bị trở về báo cáo.
Cung gia thu hoạch lớn trở về không phải là kết quả hai nhà kia muốn thấy.
***
Phủ Cung gia.
Đoàn xe bình an trở về, còn mang theo sáu con hung thú, Cung gia trên dưới tự nhiên sôi trào.
Thị vệ giáp đen Vương Hổ đi cạnh xe ngựa kéo kiệu, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư, người đã tỉnh chưa?
Một lúc vẫn không thấy ai trả lời. Người của Cung gia bắt đầu có chút nghi hoặc, tại sao gia chủ còn chưa đi ra, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
- Tiểu thư có chút mệt mỏi, ngủ ở trên xe, các ngươi áp tải sáu con hung thú này xuống đi.
Vương Hổ nói.
***
Mặt trời lặn đằng Tây, sắc trời dần dần tối xuống.
Một đám người xuất hiện ở phía xa ngoài cửa thành rồi dừng lại.
- Các ngươi có cần hóa trang một chút không?
Lâm Phàm cất tiếng hỏi. Đám Sa Độc Long có hung danh hiển hách như vậy, nếu tùy tiện vào thành để bị người nhận ra thì cũng có chút phiền phức.
- Đại nhân, không sao đâu, chúng ta tuy có hung danh bên ngoài, nhưng lại không mấy người thấy qua chúng ta.
Sa Độc Long nói.
Nghe vậy, Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, cả đám lại chậm rãi đi về phía cửa thành.
Mấy thị vệ canh gác thấy một đám người mặt mày hung ác, sát khí nhàn nhạt tiến vào thì bị dọa đến câm nín, không nói một lời mà để mặc nhóm Lâm Phàm vào thành.
Tiếp đó, nhóm Lâm Phàm tìm một cái khách sạn để nghỉ tạm, đợi sáng sớm mai sẽ mua xe ngựa và một ít đồ dùng cần thiết rồi tiếp tục lên đường.
Trong phòng, Lâm Phàm bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay. Hắn đổ toàn bộ ra giường, nhìn qua, không khỏi chán nản lắc lắc đầu.
Toàn là thứ gì đâu không.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Tiểu Nguyên đan, sau khi sử dụng exp +10."
....
Lâm Phàm thở dài. Người nghèo đúng là người nghèo, mấy thứ đánh cướp được toàn là đồ bỏ đi, dù là trong túi trữ vật của Sa Độc Long khá hơn, có mấy quyển công pháp, nhưng vẫn không đủ để được Lâm Phàm đặt vào mắt.
Ô.
Lâm Phàm bỗng chú ý tới một mảnh gì đó trong suốt, lớn cỡ bàn tay.
"Đinh, chúc mừng phát hiện một mảnh vỡ lệnh bài chí tôn."
Cái gì?
Giờ khắc này, Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ, thứ này không ngờ là mảnh vỡ lệnh bài chí tôn.
Ở Đông Linh châu, mục tiêu của Lâm Phàm là tăng thực lực, sau đó tìm kiếm lệnh bài chí tôn để trở lại Thương Linh châu, diệt sạch đám người đã diệt tông của hắn.
Mà theo như các trưởng lão nói, lệnh bài chí tôn này rất thần bí mới phải, sao hắn tùy tiện đánh cướp lại ra một mảnh?
Lâm Phàm nín lặng, không biết nói gì cho phải. Tuy chỉ là một mảnh nhỏ, nhưng đã đủ để thắp một tia hy vọng cho hắn.
Có điều Lâm Phàm nghĩ mãi không rõ, tại sao Cung Băng Dạ lại có thứ này. Xem ra ngày mai phải đi hỏi mới được. Chẳng qua sau chuyện hôm nay, Cung Băng Dạ khẳng định có thành kiến rất sâu với mình, lại phải nghĩ biện pháp rồi...
Lâm Phàm cầm mảnh vỡ kia lên, chỉ thấy nó sáng bóng, tuy là một mảnh vỡ nhưng cũng có hào quang vận chuyển, phảng phất như có một cỗ lực lượng thần bí đang chạy loạn.
Đúng lúc này, trắng sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, lại phảng phất như vị mảnh vỡ này hấp dẫn, ánh trăng bao phủ hoàn toàn lấy nó.
Mảnh vỡ đột nhiên phát ra một luồng hào quang dịu nhẹ, sau đó bay khỏi tay Lâm Phàm, lơ lửng ở giữa phòng.
Lâm Phàm đổi sắc, lập tức đứng lên.
Chợt hàng phù văn trên mảnh lệnh bài chí tôn lóe lên, phóng ra một quầng sáng hư ảo.
Ngay khi Lâm Phàm nghi hoặc, quầng sáng kia bỗng xuất hiện một bóng người. Hắn không nhìn được rõ mặt người này, nhưng khi người này đánh ra một quyền, sắc mặt Lâm Phàm đại biến.
Một quyền nhìn như bình thường, lại mang khí thế đủ khiến trời sụp đất nứt.
Thật mạnh...
Lâm Phàm muốn tiếp tục quan sát thật kỹ, mảnh nhỏ kia lại đột nhiên lắc lư, quầng sáng và bóng người đột nhiên biến mất.
Lâm Phàm ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại một quyền kia.
Một quyền bình thường, sao có thể mạnh đến vậy chứ?
Hắn cầm lấy mảnh lệnh bài chí tôn đã rơi xuống giường, cẩn thận dò xét, rồi lại giơ nó về phía ánh trăng, nhưng nó không có một chút phản ứng nào.
Lâm Phàm tức muốn nổ phổi, lại không có cách nào. Hắn chỉ rõ một điều, mảnh nhỏ này là thứ tốt, quầng sáng kia càng là thứ tốt hơn, nhưng tan quá nhanh, căn bản không đủ để nhìn.
Mà lúc quầng sáng xuất hiện, hệ thống cũng không nhắc nhở.
Chẳng lẽ cần tự mình lĩnh ngộ một quyền kia sao?
Được rồi, cho dù ca tự tin ở thiên phú của mình, thì trước hết cũng phải cho nhìn lại lần nữa chứ.
Giờ khắc này, Lâm Phàm thử rót chân nguyên vào. Nhưng theo thời gian trôi qua, chân nguyên trong cơ thể hắn sắp cạn, mà cái gì cũng không có.
Hắn muốn dừng lại, lại phát hiện không thể, chân nguyên tiếp tục bị mảnh nhỏ này đang mạnh mẽ hấp thu.
Cái đệch...
Chẳng lẽ muốn hút tiểu gia thành xác khô sao?
Lâm Phàm không dám do dự, tay trái cầm mảnh nhỏ, tay phải phát lửa, lại bỏ vô số thảo dược vào trong đó, luyện ra đan dược khôi phục chân nguyên cao cấp rồi ném tới tấp vào trong miệng.
Đan dược vừa qua cổ họng, lập tức hóa thành dòng suối chân nguyên, bổ sung chân nguyên hao hụt trong cơ thể hắn.
Nhưng dù vậy, tốc độ bổ sung vẫn kém hơn tốc độ mất đi.
Thậm chí, mảnh vỡ này như là biết Lâm Phàm đang hack chân nguyên, càng hút vào mạnh thêm.
Fuckkkk, tiểu gia liều mạng với mày.
Lâm Phàm nổi giận. Nhất niệm thành đan, luyện đan trong cơ thể.
Giờ phút này, Lâm Phàm làm cùng lúc hai việc, ngọn lửa trên tay tiếp tục quay cuồng, lò luyện trong cơ thể cũng rung động dữ dội. Hắn ném toàn bộ thảo dược thu thập được kể từ khi rời tông môn vào đó.
Vô số đan dược ngưng tụ cùng một chỗ, dòng suối chân nguyên bổ sung lập tức hóa thành dòng sông mà tiến vào cơ thể hắn, sau đó chảy ào ào vào mảnh vỡ lệnh bài kia.
Dần dần, thảo dược không ngừng giảm bớt, nhưng lực hút lại không giảm. Lâm Phàm cũng bắt đầu luống cuống, chẳng lẽ hắn nhất định sẽ trở bị hút khô?
Ngay khi gốc thảo dược cuối cùng bị ném vào lò luyện, Lâm Phàm lập tức xuất Vĩnh Hằng Chi Phủ ra. Nếu mảnh nhỏ vẫn không ngừng hút, hắn sẽ một phủ tự chặt tay mình.
Lâm Phàm tuy yêu quý từng tấc cơ thể, nhưng lúc này, bảo trụ mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Theo chân nguyên trong cơ thể dần dần hao hết, trán Lâm Phàm chảy ra không ít mồ hôi, sau đó cầm thật chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Con bà nó, chặt.
Đúng một khắc này, lực hút từ mảnh nhỏ bỗng biến mất. Lâm Phàm biến sắc, lập tức phanh gấp động tác. Còn may, Vĩnh Hằng Chi Phủ dừng lại khi cách cánh tay của cắn có một sợi tóc.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, buông Vĩnh Hằng Chi Phủ, lau lau mồ hôi trán.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cụt tay oan uổng.
Lâm Phàm lập tức ném mảnh nhỏ xuống đất, chửi ầm lên:
- Tiên sư mày, thiếu chút nữa hại tiểu gia trở thành đại hiệp cụt tay.
Tim hắn còn chưa đập bình thường lại. Hắn thầm nhủ, lần sau, nếu không chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối không sờ đến vật này.
Hắn vội khoanh chân khôi phục chân nguyên. Không biết qua bao lâu, khi chân nguyên trong cơ thể khôi phục đến đầy, hắn lại cầm lấy mảnh nhỏ kia rồi hứng về ánh trăng.
Ở khoảnh khắc ánh trăng bao phủ lên mảnh nhỏ, từ phần phù văn thiếu hụt kia lại xuất hiện hào quang, bóng người thần bí lại xuất hiện.
Lâm Phàm tập trung tinh thần mà nhìn. Hắn muốn hiểu được một quyền này.
Bóng người trong quầng sáng lại nhẹ nhàng ra một quyền, vẫn y như lần trước.
Lần này Trần Cảnh xem rõ, nhưng chỉ nhíu mày, không hiểu được thêm điều gì.
Sau đó, hắn lặp lại động tác, xem tiếp lần thứ ba.
Lần thứ ba, Lâm Phàm hơi hơi hiểu, nhưng vẫn chưa bắt được điểm quan trọng nhất.
Cứ thế tiếp tục, mãi cho đến lần thứ sáu.
Bóng người lại hiện, nhưng lần này, bóng người kia đứng im trong quầng sáng, mãi vẫn không động.
- Động đi chứ...
Lâm Phàm hét to.
- Ài...
Giờ khắc này, một chuyện khiến Lâm Phàm kinh hãi xảy ra, bóng người kia lại thở dài.
- Tiểu bối, ngươi chỉ có tu vi Tiên Thiên đại viên mãn, còn chưa đạt tới đến cảnh giới Đại Thiên Vị, chưa lĩnh ngộ quy tắc, có xem trăm lần cũng vô dụng thôi. Chân nguyên còn lại của ngươi cũng chỉ đủ để kích hoạt một lần cuối cùng, chớ không biết tự lượng sức.
Bóng người trong quầng sáng nói xong mấy lời, liền biến mất.
Lâm Phàm ngây ngốc nhìn mảnh vở lệnh bài chí tôn, sắc mặt cực kỳ khó coi, rồi sau đó tức tối đạp một đạp lên.
- Kỳ thật, Lâm Phàm cũng không biết rằng chỉ Đại Thiên Vị tầng 9 mới đủ chân nguyên để kích hoạt mảnh vỡ này. Vừa rồi hoàn toàn là do hắn cắn vô số thuốc, khiến chân nguyên dồn vào mảnh vỡ lệnh bài chí tôn đủ ngang với Đại Thiên Vị, do đó ngẫn nhiên kích hoạt thành công.
Giờ khắc này, hắn căm giận vạn phần, bởi đây là lần đầu hắn bị người khinh bỉ đến thế.
Không được, nhất định phải tìm người kia nói một chút.
Truyện khác cùng thể loại
247 chương
93 chương
112 chương
22 chương
345 chương
624 chương
333 chương