Buổi trưa Chu Vũ thật sự trở lại, Nhiếp Ân Tây tính để dép lê ngồi bên mép giường, nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy vội tới, ngước đầu nhìn gã dáng vẻ cực kỳ cao hứng: "Vũ ca, ngươi đã về rồi."
Chu Vũ trong đầu nhớ tới cảnh tượng ở những gia đình khác, chồng về nhà, vợ hoặc ra ngoài đón, hoặc hô to một tiếng: "Trở về rồi?" , trong khoảng thời gian ngắn tâm tình cực tốt, đưa tay sờ sờ đầu Nhiếp Ân Tây.
"Có đói bụng không?" Chu Vũ hỏi.
Nhiếp Ân Tây nhanh chóng lắc lắc đầu, hắn thật sự không quá đói. Sáng sớm ép chính mình ăn cơm, cái bánh cao lương kia đến bây giờ còn nghẹn trong thực quản, khiến người ta cảm giác còn chưa xuống.
Chu Vũ hình như lấy cơm từ người khác. Đồ ăn để trong bát sứ, sau đó dùng một cái bát khác úp lên. Cơm là màn thầu trắng, bọc trong một mảnh vải trắng. Nhiếp Ân Tây nhìn hai mắt tỏa ánh sáng.
Kỳ thực nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không liếc cái bánh màn thầu kia một cái, chỉ ăn cơm. Thế nhưng hiện nay cũng không thể xoi mói, gặm bánh cao lương cứng như đá mấy ngày liền, có thể ăn chút bánh màn thầu hắn đã cảm động đến rơi nước mắt.
Mà bánh màn thầu chỉ có một.
Nhiếp Ân Tây ngoan ngoãn xếp bát đũa, hai người ngồi xuống bàn nhỏ.
Chu Vũ đem bát sứ xốc lên, một cỗ mùi thơm phả vào mặt, Nhiếp Ân Tây lập tức cảm thấy mình đói bụng.
Nhiếp Ân Tây cư nhiên thấy được khoai tây hầm thịt gà, tuy rằng khoai tây gọt không một chút quy củ, hơn nữa thịt gà thoạt nhìn cũng không nhiều, thế nhưng hắn vẫn rất kích động.
Tay bị người nhét vào cái bánh bao.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một liếc Chu Vũ, Chu Vũ bị hắn nhìn tâm đều hóa nước.
"Ăn đi."
Nhiếp Ân Tây gật gật đầu: "Vũ ca anh thật tốt."
Sau đó vùi đầu bắt đầu ăn.
Chu Vũ nhưng lại nhặt cái bánh cao lương còn hơn một nửa Nhiếp Ân Tây sáng sớm ăn còn lại. Thế này tốt lắm rồi, gã ăn đồ cứng như thế cũng không có nhe răng nhếch miệng một chút.
Gã không ăn thịt, đem toàn bộ thịt nhường cho Nhiếp Ân Tây, hai ba cắn ăn xong bánh cao lương, ở một bên nhìn Nhiếp Ân Tây ăn.
Nhiếp Ân Tây ăn rất ngon, một cái bánh màn thầu một miếng thịt, miệng nhai, thỉnh thoảng liếc gã một cái khiến Chu Vũ nhớ lại con thỏ gã nuôi trước đây.
Nếu như có thể, gã muốn nuôi con thỏ này cả đời.
Nhiếp Ân Tây cầm chén, thịt bên trong đều ăn hết, xương đầy bàn, Chu Vũ đưa cho hắn một chút giấy.
Nhiếp Ân Tây dùng giấy nhẹ lau miệng —— giấy quá thô, lần đầu tiên dùng hắn thiếu chút nữa bị tróc da, sau đó mới chậm rãi thích ứng.
Lúc hắn đang lau miệng, Chu Vũ đem bàn thu thập xong.
"Cậu ngủ một lát đi?"
Kỳ thực chính Chu Vũ tuyệt đối không có thói quen ngủ trưa, sau giờ ngọ mặt trời lên cao, không thể xuống hồ làm việc, chỉ có thể ở nhà dọn dẹp một chút. Thế nhưng người thành phố hình như đều có thói quen này, bởi vậy gã mới hỏi Nhiếp Ân Tây.
Nhiếp Ân Tây kỳ thực không muốn mới cơm nước xong liền ngủ, thế nhưng Chu Vũ hỏi như vậy, hắn cũng chỉ có thể đáp ngủ.
Hắn nhỏ giọng nói: "Vũ ca, anh cũng ngủ với tôi à?"
Chu Vũ cảm thấy hắn rất đáng yêu, gật gật đầu.
Cái giường này theo Nhiếp Ân Tây nhìn ra chỉ 1m50, thế nhưng chứa hai nam nhân trưởng thành cũng tạm được, dù sao hắn và Chu Vũ cũng không mập.
Trên giường vốn có hai cái gối, Nhiếp Ân Tây trước tiên lên giường, nằm chếch bên trong, tận lực ép mình vào để không đụng đến Chu Vũ.
Chu Vũ ngay sau đó cũng lên giường.
Tay hai người chỉ cách không quá mười cm.
Khoảng cách gần như thế, Nhiếp Ân Tây có thể cảm nhận được khí tức của Chu Vũ, rất sạch sẽ, không có mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, không có thứ gì, là khí tức nam nhân thuần túy.
Hắn ngủ không được, nhỏ giọng đặt câu hỏi: "Vũ ca, anh ban ngày đều đi làm việc sao?"
"Ừm."
"Là... Trồng trọt sao?"
"Đúng." Chu Vũ đáp "Trong nhà có ba mẫu đất, một năm có thể thu bảy, tám ngàn."
Chu Vũ nói con số này, kỳ thực ở trong núi coi như rất nhiều. Những gia đình khác đều có nhiều người, Chu Vũ một thân một mình, bảy, tám ngàn một năm hoàn toàn dùng mãi không hết, bởi vậy trong tay cũng có mấy vạn tích trữ, quãng thời gian trước vì mua Nhiếp Ân Tây nên xài hết.
Nhiếp Ân Tây nghe vào trong tai lại hoàn toàn không phải chuyện như thế, tuy rằng hắn đã sớm hiểu qua tình trạng kinh tế nơi này, mà vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Một năm bảy, tám ngàn, vậy là một tháng chưa tới bảy, tám trăm, khái niệm này nghĩa là gì? Hắn tùy tùy tiện tiện vẽ một bức họa đều có thể bán bảy, tám ngàn.
Hắn mím môi suy nghĩ một hồi, không tiếp tục nói chuyện, Chu Vũ lại mẫn cảm nhận ra ý tứ của hắn, chống thân thể nhìn hắn.
"Ngại ít?"
Gã nhấc cánh tay sờ sờ mặt Nhiếp Ân Tây.
Nhiếp Ân Tây bị một màn này làm sợ nổi da gà, vội vã nhếch môi nở nụ cười: "Không có, Vũ ca, tôi không ngại ít."
Ngược lại ở đây cũng không xài được tiền...
Chu Vũ gãi gãi cằm của hắn, giống như cào mèo nhỏ: "Sau này tôi sẽ cố gắng, thế nhưng không cho phép cậu chạy, được không."
Nhiếp Ân Tây gật gật đầu.
Chu Vũ giống như thưởng, vén vén tóc mái trên trán hắn. Lúc Nhiếp Ân Tây cho là gã sẽ làm gì đó, gã sờ soạng trán Nhiếp Ân Tây một cái, nói: "Ngủ đi, tôi cùng cậu."
Nhiếp Ân Tây suy nghĩ lung tung một hồi, thật sự ngủ.
Chu Vũ căn bản không ngủ, hơi hơi híp một hồi liền mở mắt ra.
Hắn thường thường ban đêm lén lút chạy vào đập muỗi cho Nhiếp Ân Tây, biết hắn thích ngủ nghiêng, lúc này mới vừa ngủ không bao lâu liền nghiêng mặt sang bên chôn vào gối, thoạt nhìn ngủ đến vô cùng ngon.
Hắn lông mi rất dài, thế nhưng không dày, càng khiến người ta cảm thấy gầy yếu, thật giống như hơi thổi lông mi sẽ run lên.
Chu Vũ không nỡ thổi, gã nhìn chăm chú hắn một hồi, không kinh động Nhiếp Ân Tây mà chống tay xuống giường, ra cửa đi làm việc.
Buổi chiều Chu Vũ cũng quay về, Nhiếp Ân Tây giống như buổi trưa nhảy nhót nghênh tiếp gã, đem cơm nước trong tay Chu Vũ đặt lên bàn.
Hai người ăn cơm, Nhiếp Ân Tây nỗ lực nói chuyện phiếm với Chu Vũ.
"Vũ ca, anh bao nhiêu tuổi a?"
"Hai mươi mốt."
"Há, tôi hai mươi."
"Người đưa cơm cho tôi kia là em anh sao?"
"Em họ tôi, Chu Đại Trụ, gọi nó Đại Trụ là được."
"..."Bây giờ thực sự còn có người gọi tên này a.
"Vũ ca, anh sống một mình sao?"
"Ừm."
"Vũ ca...Buổi tối tôi có thể rửa ráy không? Còn có, chừng mấy ngày rồi tôi không đánh răng rửa mặt."
Nhiếp Ân Tây khẩn cầu.
Hắn bẩn muốn chết rồi, cảm thấy mình thối từ trong ra ngoài.
Chu Vũ liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy người này dù mấy ngày không rửa mặt nhưng vẫn trắng hơn gã không ít, không thấy bẩn chỗ nào.
Chu Vũ gật gật đầu.
Nhiếp Ân Tây tích trữ tiểu tâm tư, hắn từ trong cửa sổ nhìn ra bên ngoài phát hiện nhà Chu Vũ có ba gian, hắn ở phòng chính. Hắn có thể thừa dịp đi tắm nhìn tình huống chung quanh, nói không chừng có thể giúp chạy trốn.
Thế nhưng sự thực là, Chu Vũ tìm cho hắn cái chậu lớn, sau đó múc cho hắn mấy thùng nước, nấu lên, để hắn ở trong phòng đứng trong chậu trùng.
Nhìn Chu Vũ kia bộ dáng cực kỳ tự nhiên, Nhiếp Ân Tây rốt cuộc biết, nơi này căn bản cũng không có buồng tắm có vòi hoa sen!
Chu Vũ hỗ trợ hắn, Nhiếp Ân Tây là gay ở trước mặt nam nhân cởi sạch có chút cảm giác quái dị, nhưng mà hắn thật sự muốn rửa ráy, rất gọn gàng đem quần áo trên người mình cởi xuống.
Hắn đi chân đất đứng ở trong chậu, Chu Vũ đem chậu nước đưa cho hắn, Nhiếp Ân Tây từ đầu lập tức trút xuống. Nước nóng từ đỉnh đầu một đường mang theo hơi nóng đánh ở trên người hắn, Nhiếp Ân Tây cảm giác toàn bộ lỗ chân lông trên người mình đều mở ra.
Tại sao tắm rửa là chuyện hạnh phúc như thế!!
Chu Vũ thấy hắn nhắm mắt lại, tóc mai bị nước xối ướt che lấp mí mắt, da dẻ bị nước nóng hun thành màu hồng phấn. Ánh mắt gã đảo qua hai cánh xương quai xanh, hai điểm đỏ trước ngực, eo thon cùng đôi chân dài, trong lòng dĩ nhiên nổi lên dục vọng.
Nhưng gã nhìn thấy dưới khố Nhiếp Ân Tây cùng gã giống nhau như đúc, liền hơi hồi hộp một chút quay đầu đi.
Trong xương gã bảo thủ cùng truyền thống không đổi, tuy rằng quyết định mua Nhiếp Ân Tây, tâm lý lại vẫn mơ hồ cảm thấy mình đối một nam nhân sản sinh cảm giác này là không đúng. Hắn lo Nhiếp Ân Tây thấy mình dị thường, bình tĩnh nói: "Tôi đi nấu nước." Liền vội vội vàng vàng ly khai.
Chu Vũ sau khi ra ngoài, khô nóng trong người thật lâu khó có thể bình phục, vào gian nhà kề bên ở trên giường nhỏ vội vàng tự mình giải quyết một chút, mới lao ra đun nước.
Nhiếp Ân Tây tẩy thật là vui, hắn chỉnh chỉnh dùng ba chậu nước lớn, đem xà phòng giá rẻ của Chu Vũ dùng hết một phần ba mới dừng lại, trong lúc đó Chu Vũ vẫn bận đông bận tây, nấu nước thay nước cho hắn.
Nhiếp Ân Tây lấy được một bộ bàn chải đánh răng mới, hắn dùng thử một chút, tuy rằng lông bàn chải thô ráp nhưng hắn vẫn nỗ lực đem toàn bộ khoang miệng cùng hàm răng quét nhiều lần, cơ hồ đánh ra máu.
Buổi tối Chu Vũ tự nhiên lưu lại ngủ cùng Nhiếp Ân Tây.
Nhiếp Ân Tây ngày hôm nay tắm xong chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thỏa mãn rúc vào chăn, nhìn chằm chằm nóc nhà đen kịt.
Mỗi lần vào lúc này, hắn đều có một cảm giác không chân thực, thật giống như những chuyện gần đây đều là một giấc mộng.
Không phải muốn giải thích tại sao một giây trước hắn còn phiền lòng vì chuyện hồi M quốc học tập, một giây sau liền ngủ trên cái giường mà trước kia thấy hắn sẽ giẫm phá, lại còn có chút cảm giác thỏa mãn?
Hắn bức thiết muốn đánh gãy dòng suy nghĩ càng ngày càng mất tinh thần của mình, mở miệng cùng Chu Vũ tán gẫu.
"Vũ ca, chúng ta đang ở đâu đây?"
Chu Vũ không để ý tới hắn, Nhiếp Ân Tây trong lòng hồi hộp một chút, tự trách mình lắm miệng, tay đưa tới nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Chu Vũ lộ ra ở bên ngoài: "Vũ ca, tôi không phải ý đó."
Chu Vũ trở tay nắm lấy tay hắn.
"Vậy anh mua tôi bỏ ra bao nhiêu tiền a?"
Chu Vũ không định nói cho hắn biết, nhưng vừa bị động tác nhỏ của Nhiếp Ân Tây làm vui lòng đánh động, do dự mở miệng; "10 ngàn tam."
Nhiếp Ân Tây mắt tối sầm lại, hắn đi đôi giày thể thao kia đều sắp bằng giá trị bản thân rồi.
Hắn lẳng lặng tiếp nhận đả kích nặng nề này một chút, mở miệng hỏi: "Vũ ca, kia... Anh lúc nào thì phát hiện mình yêu thích nam nhân a?"
Cơ hồ lúc hắn nói ra bốn chữ "Yêu thích nam nhân" kia, Chu Vũ nắm tay hắn đột nhiên căng lại, đem Nhiếp Ân Tây nắm đau đớn.
Nhiếp Ân Tây tự giễu nghĩ, xem ra mình lại không hỏi đúng vấn đề.
Hắn nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon." Sau đó dùng lực đem tay của mình rút ra, thân thể bày thành tư thế nằm nghiêng, chẳng qua là đưa lưng về phía Chu Vũ, mặt hướng tường.
Chu Vũ lại quấn tới, gã đem đầu chôn ở trên gáy Nhiếp Ân Tây, hít một hơi mùi thơm xà phòng trên người Nhiếp Ân Tây cùng trên người mình bất đồng, khiến gã tình mê ý loạn.
Gã buồn bực nói: "Nhiếp Tây, tôi không thích nam nhân."
"Thế nhưng, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi chỉ muốn sống với cậu hết đời."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
7 chương
57 chương
38 chương
68 chương