Chu Vũ xưa nay chưa từng trải qua cảm giác này, cha mẹ chết sớm, gã trưởng thành tính tình trầm mặc, đại bi đại hỉ cũng không trải qua, mà bây giờ gã nhìn Nhiếp Ân Tây cả người đều là vết thương, trong lòng vừa giận vừa đau, cơ hồ khí huyết cuồn cuộn, muốn phun ra một ngụm máu.
Nhiếp Ân Tây lảo đà lảo đảo, tựa phải ngã trái, Chu Vũ đem hắn vác lên, chào hỏi hai hán tử kia một tiếng rồi đưa người về nhà.
Gã cõng Nhiếp Ân Tây đi mấy bước rồi quay đầu lại nhìn mặt hai nam nhân kia, sau đó mới tăng nhanh bước chân đi lên núi.
Nhiếp Ân Tây lại không dễ thành thật như vậy, tay Chu Vũ như hai cái kìm chặt chẽ giam cầm chân hắn, vậy hắn liền động thủ, hắn dùng sức đập bả vai Chu Vũ, gã không hề bị lay động, tiếp tục cõng hắn đi về phía trước.
"Tôi không muốn ở lại chỗ này, anh có nghe hay không! Tôi có cuộc sống của tôi, đây không phải nhà tôi!"
"Anh buông tôi ra, tôi phải về nhà!"
Nhiếp Ân Tây hận thấu một bộ chuyện đương nhiên này của gã, há mồm cắn mạnh lên vai gã, hắn thật sự hận, miệng vừa hạ xuống liền đổ máu, ồ ồ chảy xuống.
"Tây Tây, em cắn đi, cắn xong cùng anh về nhà."
Nhiếp Ân Tây đột nhiên cảm thấy cường liệt uể oải, bất kể là mấy ngày qua xu nịnh, hay là vừa nãy một hồi chạy trốn kinh tâm động phách.
Hắn buông miệng, không nói một lời dựa vào lưng Chu Vũ, triệt để trầm mặc.
Chu Vũ căn bản không dám nói một câu nặng lời với Nhiếp Ân Tây, buổi tối hôm đó trở lại Nhiếp Ân Tây đã ngất đi, thiếu chút nữa dọa Chu Vũ gần chết.
Gã trông coi người tỉnh lại, mớm nước mớm thuốc cho Nhiếp Ân Tây, hắn máy móc ăn, không để ý đến gã chút nào, cuối cùng Chu Vũ tiểu tâm dực dực nói: "Tây Tây, em trước dưỡng bệnh cho tốt, hai người kia..."
Nhiếp Ân Tây ngữ khí thô bạo ngắt lời gã: "Được rồi!"
"Chu Vũ, anh không cảm thấy mình rất buồn nôn sao?"
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Chu Vũ mới nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là yêu thích em, Tây Tây."
Nhiếp Ân Tây nhắm mắt lại, chán ghét nghiêng đầu đi, vết thương lớn trên má phải lộ rõ trước mặt Chu Vũ, làm lòng Chu Vũ đau đớn.
Nhiếp Ân Tây không ngụy trang nữa, trước kia ngoan ngoãn mềm yếu đều thu vào, Chu Vũ nói với hắn mười câu Nhiếp Ân Tây cũng không chắc đáp một câu, lông mày hắn lúc nào cũng chau lại, càng khỏi nói đôi môi luôn mím thật chặt, cả người thoạt nhìn như khối băng di động.
Nhiếp Ân Tây càng ngày ăn càng ít, nhưng không phải hắn kiêng ăn, mà là đơn thuần ghét bỏ cơm nước Chu Vũ đem ra.
Mỡ lợn quá ngấy, rau bị sâu ăn thủng lỗ chỗ, thịt mỡ quá nhiều, bánh màn thầu không sạch sẽ...Nói chung trước khi ăn cơm Nhiếp Ân Tây nhất định sẽ đem thức ăn từ đầu tới đuôi xoi mói một lần, sau đó chỉ ăn qua loa mấy đũa.
Kỳ thực Nhiếp Ân Tây cũng không phải người hay xoi mói, nhà hắn mặc dù có tiền, chú hắn vẫn tuân theo nguyên tắc nghèo nuôi con trai, chưa bao giờ để con cháu tiêu xài hoang phí, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Bây giờ hắn làm vậy bất quá là để cho Chu Vũ biết khó mà lui. Chu Vũ nói có lòng tin để hắn sống tốt trong núi, hắn liền để Chu Vũ thấy rõ chênh lệch của hai người.
Thời điểm hắn khó dễ Chu Vũ, gã vẫn không nói một lời, hôm sau đổi thứ khác đưa cho Nhiếp Ân Tây lại bị hắn phê bình thậm tệ.
Hai người hành hạ lẫn nhau, Nhiếp Ân Tây không ăn cơm, vết thương cũng lâu lành, hơn nữa lúc Chu Vũ bôi thuốc hắn cực độ không phối hợp, vết thương chuyển xấu. Ngoại trừ vết thương trên má, Nhiếp Ân Tây cũng không muốn mặt mày hốc hác, đối với hai má coi như hộ lý thỏa đáng.
Chu Vũ nhưng lại bị dằn vặt gầy đi trông thấy, gã phải đi làm, gần đây phải làm công, mỗi ngày còn phải rút thời gian mua cơm đưa cơm cho Nhiếp Ân Tây, cái gì không hợp ý hắn lại mua cái khác, gã đã mượn nhà đại bá năm trăm đồng, mà đại bá không thể luôn tiếp tế gã, Chu Đại Trụ cũng muốn cưới vợ, lúc đó quà cưới đều cần tiền.
Nhiếp Ân Tây bắt đầu chống cự Chu Vũ đến gần.
Mấy ngày trước vì vết thương trên người còn chưa kết vảy, Chu Vũ không dám ôm hắn, chính mình trải một chiếc chiếu mùa hè ra đất nghỉ, sau đó vết thương trên người Nhiếp Ân Tây tốt hơn, Chu Vũ định lấy khăn lau người cho Nhiếp Ân Tây, chính mình cũng định lên giường thì bị Nhiếp Ân Tây đẩy xuống.
Chu Vũ căn bản không dám ra tay, sững sờ ngồi dưới đất, nghe Nhiếp Ân Tây nói: "Đừng tới, ngủ một giường với anh, tôi ghê tởm."
Gã nghĩ tới dĩ vãng vô số lần động tình hôn môi trong bóng đêm, nỗ lực hồi tưởng phản ứng của Nhiếp Ân Tây khi đó.
Khi đó Tây Tây...đang suy nghĩ gì?
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
7 chương
57 chương
38 chương
68 chương