182. Vừa khéo là lúc hết tiết, khắp chốn sân trường đâu cũng là tiếng cười rộn ràng. “Ôi, thanh xuân ơi!” Cảnh Minh không khỏi thốt ra một câu cảm thán. Vốn tưởng Đề Bảo sẽ phụ họa theo, ai ngờ y lại nhìn về phía hắn với vẻ khó hiểu, trả lời bằng một câu: “Đông vãi nồi.” … ? 183. Rốt cuộc cũng đã đến tầng học của Đề Hồ, Đề Bảo hào hứng lắm. “Không phải hai ngày trước vừa mới đến à? Sao anh hào hứng thế.” Cảnh Minh vội ngăn lại Đề Bảo sắp sửa bị lộ. Đề Bảo huýt sáo: “Sao giống nhau được? Đương nhiên cảm giác hưng phấn khi len lén quan sát với nhìn một cách quanh minh chính đại khác nhau rồi…” “Anh đào đâu ra ống nhòm vậy?” Cảnh Minh cảm thấy hai người như thể bọn biến thái đáng khinh vậy. Đề Bảo phủi cái tay che trước ống kính của Cảnh Minh xuống: “Đã mang theo khi đến đây rồi, nhét vào túi áo, túi áo này tốt đấy, của anh luôn.” “…” Hắn không biết nói gì hơn. “Anh tia thấy nó rồi!” Đề Bảo thầm thì. Cảnh Minh gật đầu: “Ừ.” “Biết thế lấy mang thêm ống nhòm cho rồi, anh đây dạy cậu dùng nh…” Y chưa kịp nói xong câu thì ống nhòm đã bị cướp: “Cậu làm gì thế!” “Nói nhỏ thôi”. Cảnh Minh phất tay ra hiệu, liếc mắt về phía trước: “Nhìn chỗ kia đi, không cần ống nhòm cũng thấy được.” “Nhìn cái cậu đứng bên trái nó, cảm thấy quái quái.” Cảnh Minh phát huy skill bắt cảnh nhạy bén(*) của hắn: “Không phải.” (*Nguyên văn là: 景明发挥了他敏感的捕捉力, “不是.” => 捕捉力 tôi tra ra một cái app liên quan đến quay chụp hay cái gì đó tương tự nên đoán là như vậy, nhưng vẫn cầu cao nhân chỉ điểm) “Thế thằng nhóc bên phải, đệt, khoác vai nó kìa!” “Anh nói nhỏ thôi… Em cảm thấy không phải.” 184. Khi cả hai đang bàn tán khí thế ngút trời thì có một người đi ngang qua. Đèn nhỏ trong đầu Cảnh Minh nhấp nháy cái “Tinh”. “Mịa.” Đề Bảo tức tối: “Ánh mắt của thằng ban nãy là sao vậy?” “Chắc là cậu ta đó.” Cảnh Minh khẳng định. Đề Bảo tỏ ra không phục: “Anh thấy cậu nhóc chẳng lọt mắt gì cả, anh là ai cơ chứ, còn không bằng cậu nữa, lần này anh đứng về phía cậu.” “…” Thế cần phải cảm ơn anh không. “Sao cậu nhìn ra được?” Cảnh Minh nhếch miệng: “Trực giác.” Đề Bảo trưng vẻ mặt không tin. Cảnh Minh đành nói: “Nhìn ra từ avatar wechat của cậu ta.” “Thế mà cũng được á?” Đề Bảo kinh ngạc. “Em từng thấy trên bài đăng “Bảng xếp hạng các avatar tra nam thích dùng” ấy.” “Anh nhìn coi, trông cậu ta giống tra nam thế kia mà.” Đề Bảo bị hắn thuyết phục, gật đầu cái rụp: “Chúng ta phải cắt mối nhân duyên này ngay!” “Nhân duyên?” Sắc mặt Cảnh Minh không được tốt cho lắm. “Nghiệt duyên! Là nghiệt duyên!” Đề Bảo giật mình vỗ đầu Cảnh Minh: “Đừng so đo thế, ngữ văn của anh cậu không được tốt.” “… Anh im đi.” Cảnh Minh cuộn tay thành nắm đấm, trưng vẻ mặt câm nín. 185. “Cậu ta qua đó rồi.” Đề Bảo nói. “Ờ.” Đôi mắt Cảnh Minh vẫn không rời khỏi hai người nọ: “Cậu ta đang khiêu khích đấy.” “Đậu má, đánh gãy răng nó ngay!” Cảnh Minh ngăn y lại bằng thần lực trời sinh: “Đừng cựa quậy nữa, hình như bạn bè đang giúp nhau thôi.” Đề Bảo an tĩnh lại: “Nhân duyên của em trai anh được đó chứ ha ha.” “Ừ.” Giọng Cảnh Minh hờ hững. Đề Bảo nghe ra được: “Cậu mất hứng à?” “Không.” “Cậu có.” “Em không.” “Cậu có.” “Đã bảo là không rồi!” “Sao cậu không thừa nhận chứ! Để anh đây hóa giải nỗi ưu tư cho cậu nào!” “Thật ra,” Đề Bảo nói tiếp: “Anh có thể hiểu được cảm nhận của cậu.” Cảnh Minh nhướn mày. Đề Bảo phân tích: “Anh biết cậu thấy em trai anh xuất sắc quá, đáng yêu quá, được chào đón quá nên mới buồn mới rầu, có lẽ trong lòng cậu sẽ hơi tự ti, nhưng không sao đâu…” “… Anh vẫn nên đừng nói gì nữa.” Cái nắm tay vừa buông ra lại cuộn lần nữa. 186. “Tiểu Minh à?” Đương lúc cả hai đang tranh cãi ỏm tỏi, Đề Hồ đã phát hiện ra hai người. Tiếp đó, Cảnh Minh đã bị Đề Hồ nhào vào người, cằm cậu cọ tới cọ lui trên cổ hắn, ngưa ngứa. “Anh Bảo Bảo, sao các anh lại đến đây thế.” Lúc này mới nhìn sang Đề Bảo. Đề Bảo chẳng thèm quan tâm hai tên đang chim chuột nhau: “Tới xem mày đã thích nghi chưa.” “Em tốt lắm í!” Đề Hồ cười đáp, sau đó kéo Cảnh Minh đi mất: “Anh Bảo Bảo ơi, lát nữa anh hẵng lại đây nhé.” Đề Bảo:? 187. Đề Hồ kéo Cảnh Minh đến chỗ đám bạn thân mới của mình, đỏ mặt nói: “Đây là bạn trai tớ.” Cảnh Minh đứng đực ra đó như đang nhập định, không ngờ Đề Hồ sẽ giới thiệu mình cho bạn bè hay, xem ra vẫn là do mình lo thái quá rồi. Đều tại Đề Bảo cả. Nghĩ vậy, lòng Cảnh Minh bỗng dâng lên nỗi áy náy, thơm hai má Đề Hồ. Đám học sinh bùng nổ, cả đám ríu rít tán thưởng vây quanh hai người như nêm cối. “Hôn đi!” “Hôn đi!” Cảnh Minh vốn đang xoắn xuýt vì sẽ tạo ảnh hưởng không tốt ở trường cho Đề Hồ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt Đề Hồ, hắn chợt nhớ lại cái khi cậu hãy còn là một chú chim nhỏ, nhìn hắn với vẻ trông mong. Hầy, Cảnh Minh thở dài trong lòng. Cuối cùng vẫn hôn nhau. 188. Đề Bảo đứng từ xa nhìn hai đứa quậy tưng bừng, mặt đen như đáy nồi. Rõ là drama tam giác tình yêu cơ mà, y không chỉ không xứng với cái danh mình mà còn bị cấm nhập hội nữa cơ! Tốp năm tốp ba bạn nữ đi ngang qua còn che miệng cảm thán: “Hai người kia đẹp trai đáo để! Xứng đôi ghê…” Đề Bảo đột ngột quay phắt sang: “Bộ tôi không đẹp trai à!” Bị dọa bởi một khuôn mặt điển trai mang vẻ hung thần ác sát, các cô ấp úng hùa theo “Đẹp, đẹp trai ạ” rồi chẳng xuất hiện bên y lần nào nữa. 189. Kết cục của câu chuyện này là, Cảnh Minh và Đề Bảo bị mời đến văn phòng uống trà những hai tiếng. Đề Bảo trưng vẻ mặt u ám, Cảnh Minh thì hí hửng. Khi ra ngoài được rồi, Đề Bảo càng nhìn Cảnh Minh không vừa mắt, cuối cùng là chốt bằng một câu: “Không bao giờ thèm care chuyện hai đứa bây nữa!” Cảnh Minh cười phớ lớ: “Thành giao!” “…” “Ây, anhhhhh, em hay nói đùa mà, đừng đán… Há há há há há.” “Cậu có thể tém tém cái biểu cảm này đi được không? Làm anh thấy phiền kinh.” Cảnh Minh thử căng mặt, cuối cùng vẫn không nén nổi nụ cười: “Em vui lắm! Tiểu Hồ giới thiệu em cho bạn mới nữa cơ, vậy mà em còn tin lời từ một phía của anh, ha, loại nam sinh đó căn bản chẳng chịu nổi được một kích đâu okie…” “Em trai gả ra ngoài, như bát nước hất đi.” Đề Bảo trưng vẻ xót xa. Thấy Cảnh Minh luyên tha luyên thuyên bên cạnh y suốt, Đề Bảo lại mỉm cười, rốt cuộc cũng yên tâm được rồi. —— Hãy đợi đó, vụ chim lợn hay nhất năm nay đã nằm ngay trong tay y, năm nay không ai có thể cười nhạo y hỏi gì cũng chẳng biết nữa rồi! 190. “Sắp tan học rồi, em đợi đây thêm lát nữa, đón em ấy tan học luôn.” Cảnh Minh đứng ở cổng trường. “Ờ.” Đề Bảo lên tiếng: “Anh về nhà đây.” Y mở cửa xe ngồi vào, nháy mắt với Cảnh Minh: “Anh thấy thằng nhóc ‘tra nam’ kia nom bô giai phết đấy.” Nói xong bèn đóng cửa phóng xe đi ngay. “…” Tên này đúng là có bản lĩnh dễ dàng khiến người khác phải khó chịu mà. 191. Khi Đề Hồ ra khỏi trường thì trông thơ thẩn cả ra, ba phần muộn phiền bảy phần khổ não. Cảnh Minh còn tưởng là cậu bị giáo viên phê bình: “Sao vậy em?” Đề Hồ che mặt, nói: “Em gặp phải một chuyện rối rắm kinh khủng.” “Chuyện gì thế?” Cái vẻ này của cậu khiến Cảnh Minh sờ sợ. Đề Hồ lấy tấm ảnh từ trong túi ra, trưng vẻ mặt u sầu nói: “Hai cô ấy không nên bắt em xét xem ai xấu hơn ai thì hơn.” “Lạ đời đến thế à, sao không biết ai đẹp hơn…” Cảnh Minh nhận tấm ảnh rồi nhìn thoáng qua: “Ủa chẳng phải giống nhau như đúc đó ư!” Đề Hồ gật đầu: “Là chị em sinh đôi ạ.” “…” Cảnh Minh cầm tấm ảnh, nhất thời câm nín. “Em ngại từ chối lắm…” Đề Hồ cúi đầu. Cảnh Minh vuốt tóc cậu, dịu dàng thủ thỉ: “Anh biết mà, không sao cả.” Cơ thể Đề Hồ bỗng run bắn, Cảnh Minh nhìn theo hướng cậu thì thấy một cặp chị em song sinh vẫy tay về phía này. Xuất phát từ sự ngượng ngập và không để mất vẻ lịch thiệp, Cảnh Minh mỉm cười đại với một người để làm thân. “Tại sao anh ấy chỉ cười với chị?” “Bởi vì mày xấu đó.” Tiếng của hai chị em truyền đến tai hắn, Cảnh Minh lại nhoẻn miệng cười với người còn lại. “…” Đúng là một sự lựa chọn khó nhằn thật.