Khi đó tôi mới biết được, sau khi cha mẹ mất, anh Cả vào thành phố học sửa xe. Đầu tiên chỉ tính học ba năm rồi ra kiếm miếng cơm, nhưng ông chủ kia nói rằng anh phải làm không công ba năm ấy để trả lại tiền cơm và chỗ ở cho ông ta. Anh Cả lại chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, chẳng thèm đôi co một đường trở về nhà trồng trọt. Tôi nghe xong tức nghiến răng nghiến lợi, anh Cả thì nói đều là chuyện đã qua rồi, nhưng tôi vẫn không thể giận thay, người này thực con mẹ nó quá đáng!! Hôm nay ăn cơm trưa trễ, sau khi hoàn thành bản phác thảo xong, dọn dẹp nhà cửa ổn thỏa, tôi thu thập vài dụng cụ vẽ tranh đi đến sau núi. Đã nói cảnh sắc ở đây thật tuyệt, thế mà đến tận nửa năm chẳng thèm nhấc cọ, hôm nay sẽ vẽ cho thật đã luôn! Bức này tôi sẽ vẽ trời chiều. Cho đến khi tôi cảm thấy mỹ mãn, thu hồi dụng cụ, ngoảnh đầu qua… Nơi này… là nơi nào a?! Ngó ngó nghiêng nghiêng để lựa được cảnh đẹp khiến tôi hoàn toàn quên việc phải nhớ đường… Chờ khi mấy anh ruột gan như bốc hỏa bế tôi lên, cả người đã hoàn toàn lạnh cóng, cái lạnh lẽo của núi rừng vào mùa thu không phải thường đâu nha… Về đến nhà, sau khi bị ép uống vài chén nước gừng nóng, chân tay đều được các anh liều mạng xoa xoa chà chà, đến lúc thấy người tôi ấm hơn một chút mới ôm tôi ngâm vào bồn nước nóng. Trải qua sự cố vừa rồi, năm anh nhất trí thay đổi lối sống này một chút. Trước kia cứ hai ba ngày sẽ làm tình một lần. Đến ngày mùa sẽ thành bốn, năm ngày. Bây giờ sẽ đổi lại thành mỗi ngày sẽ có một người ở nhà với tôi, ngày thứ sáu sẽ cùng nhau một trận, thứ bảy cho tôi nghỉ ngơi. Tôi vừa nghe mỗi ngày đều có một anh ở nhà, ngàn vạn lần không thể chịu được, chính mình là món hàng luân phiên đấy à? Này so với hai ba ngày hỗn chiến một lần còn mệt hơn gấp bội, phải tranh thủ kháng nghị! Kết quả là dẫn tới đại hỏa hoạn… Anh Cả sinh khí, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía tôi. Anh Hai anh Ba cũng kích động không kém, anh Tư cau mày một hồi rồi im lặng – hành động biểu đạt sự bất mãn của anh ấy đấy. Anh Năm thì quay đầu ngó đi chỗ khác, nhưng cả người tỏa ra lãnh khí ớn lạnh rùng mình. Lửa giận của năm tên đàn ông không phải là thứ một mình tôi có thể ăn tiêu nha. Nghe anh Hai anh Ba hai người thay phiên nhau kích động biểu đạt họ đã điên cuồng như thế nào khi trở về mà không thấy tôi, họ tưởng tôi cứ thế ra đi, không trở lại nữa. Nhưng sau khi kiểm tra lại thì thấy đồ vật giấy tờ chứng nhận gì gì của tôi đều vẫn còn đây, liền nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng sau liền lo lắng có phải tôi ở trong núi xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tưởng tượng đến cảnh tôi có thể bị thương, thậm chí làm thương tổn không thể hoạt động bình thường được, mọi người bắt đầu cuồng lên. Thật ra các anh lo thế, tôi cảm thấy ấm lòng vô cùng, cho nên ngoan ngoãn không tranh cãi với mấy anh nữa. Hôm sau, anh Cả để bốn anh khác ra đồng tiếp tục công việc, bản thân thì ở nhà, trông tôi… Kết quả của chuyện mỗi ngày một người ở lại, chính là trừ bỏ trên giường và phòng tắm ra thì tôi chẳng lết đến đâu được nữa, thậm chí cơm ba bữa cũng được bưng vào tận phòng. Tuy rằng rất muốn nói là từ tối hôm qua tôi đã bình thường cả rồi… Nhưng khi nhìn đến bộ dáng hung ác của mấy anh, tôi chỉ còn biết sờ sờ mũi cười. Trước khi cơn giận của mấy ổng chưa tan, tốt nhất tôi vẫn cứ nên giả bộ ngoan đi thôi… Hết mùa đông sẽ là đầu xuân. Tôi cố gắng nhanh chóng hoàn thành dự án cuối cùng, ra khỏi nhà vẫn không quên để lại tiền và lời nhắn tôi vào thành phố gặp A Duy họp nhóm, gồm có A Duy, A Thụy, lão Phong và chị Đại. Đây cũng để cho mấy anh yên tâm, họp mặt đều là bằng hữu cả thôi. Năm ông này hình như có ác cảm kỳ dị với thế giới bên ngoài hay sao ấy. Có thể là do lo lắng một ngày nào đó tôi lại thấy sinh hoạt ở thành phố hiện đại tiện nghi hơn rồi ra đi chăng? Kỳ thật không có như mấy anh nghĩ đâu, tôi đã sớm không thể ly khai mấy anh rồi mà.