Dưới gầm giường không còn chỗ để nên vali của Trần Thời được đặt ngay ở cuối giường, dùng làm tủ nhỏ để đặt quần áo lên trên. Hộp dụng cụ và ống đựng bản vẽ để tùy ý ở trên bàn, kéo khóa ba lô ra, bên trong có mấy hủ thủy tinh được Trần Thời lần lượt lấy ra,” Dưa muối và tương ớt do mẹ anh ướp đó.” Hoàng Đan lại gần, thấy được một thứ khác, “Trái hồng của nhà anh trồng sao?” Trần Thời nói, “Đúng vậy, em thật thông minh.” Khóe miệng Hoàng Đan rút một chút, “Không phải màu hồng, còn chưa chín nữa.” Trần Thời móc ra sáu bảy quả hồng để trên bàn,”Mẹ anh dậy sớm hái cho anh nhưng không phải để anh mang đến đây ăn liền, hiện tại chưa chín, để ủ trong túi gạo thì sẽ chín nhanh thôi.” Hoàng Đan nói không ủ được,”Em chỉ có chừng 1.5kg gạo nhưng cũng sắp ăn hết rồi.” Trần Thời tiếp tục đổ cái gì đó từ trong túi ra, khăn mặt bàn chải toàn bộ rơi xuống,”Ngày mai đi mua một bao.” Hoàng Đan nói, “Được.” Trần Thời cầm bao thuốc lá, để một điếu lên miệng, “Em chuyển đến nơi này, đóng tiền nhà hết một lần, trên người còn tiền không?” Hoàng Đan lấy điếu thuốc trên miệng hắn,”Vẫn còn, em đến tìm họ hàng của em.” Trần Thời lại ngoạm lấy điếu thuốc khác, “Họ hàng nào?” Hoàng Đan lại đưa tay qua lấy điếu thuốc,”Dạy học ở trường đại học nông nghiệp, hình như vừa lên làm thư ký, vợ chú ấy cũng dạy học ở chỗ này.” Trần Thời nghiêng đầu, mặt đen lại,”Làm gì đó? Đưa thuốc cho anh.” Hoàng Đan không cho,”Chúng ta làm giao kèo ba điều đi.” Lông mi Trần Thời nhướn cao,”Đùa gì thế?” Hoàng Đan nói,”Một, không được hút thuốc trong phòng, hai, quân tử động khẩu không động thủ, ba, buổi tối nhất định phải về nhà ngủ không được qua đêm bên ngoài.” Trần Thời dựa bàn, nhìn từ trên cao xuống,”Ồ, anh mới vừa đến, mông còn chưa đụng được lên cái ghế, em làm luôn một hơi như vậy, hù chết anh rồi.” “……” Hoàng Đan đứng ở dưới bóng đèn, trên người đều là ánh sáng ấm áp,”Đây là nhà của chúng ta, chúng ta phải chung sống hòa bình.” Trần Thời không nghe nội dung phía sau, lực chú ý hoàn toàn tập trung câu “Nhà của chúng ta” này, hắn nhìn quanh bốn phía? Nơi cũ nát như vậy cũng được là nhà sao? Nhưng biểu cảm thiếu niên rất nghiêm túc, không phải đang nói đùa. Trần Thời nhíu nhíu mày,”Điều hai và điều ba anh điều có thể đồng ý, điều đầu tiên thì không được.” Hoàng Đan nói,”Em sẽ giám sát anh.” Mặt Trần Thời đầy đau khổ,”Hay là em cho anh luôn một dao đi.” Hoàng Đan nhíu mi tâm,”Không phải không cho anh hút thuốc, chỉ là kêu anh đừng hút trong phòng mà thôi, tại sao lại không được?” Trần Thời nheo mắt lại,”Biết sau khi làm xong một trận đánh máy bay*, dựa đầu vào đầu giường hút thuốc là cảm giác thế nào không? Giống như là vừa làm xong một trận ấy vậy, hút một điếu thuốc khiến cả người thoải mái dễ chịu, mùi vị kia khỏi phải nói sung sướng biết bao nhiêu.” *Đánh máy bay: hiểu nôn na là tuốt súng đó mấy bồ… Tâm Hoàng Đan nói, anh làm xong phải giúp em tắm rửa, tắm rửa xong thì ôm em ngủ, không có thời gian hút thuốc đâu. Trần Thời liếc mắt thấy thiếu niên im lặng, ái muội cười cười,”Em còn nhỏ, không hiểu là chuyện này bình thường thôi, anh trai có thời gian dạy em chơi đánh máy bay.” Hoàng Đan nói,”Em hiểu hơn anh nhiều.” Trần Thời hoàn toàn không quan tâm,”Được rồi, em biết nhiều hơn anh, em không chơi đánh máy bay mà em chơi cả đại bác, còn rất giỏi nữa, lúc nào cho anh trai đây mở mang tầm mắt thấy sức mạnh đại bác của em nha.” Hoàng Đan không nói gì. Cậu hỏi,”Anh có muốn làm tình hay không?” Trần Thời mới cầm điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, răng còn chưa cắn đã rơi xuống đất, hắn quay đầu,”Em nói cái gì?” Hoàng Đan không nói chuyện, chỉ đi cầm một quyển phát thảo và bút chì, vẽ trên giấy cơ thể hai que hình người, tốc độ siêu nhanh, đường cong cũng rất lưu loát, vẽ sinh động vô cùng. Hô hấp Trần Thời bắt đầu nặng nề, mắt hắn trừng thẳng, giống như nhìn thấy hai người que trên giấy đang vận động dữ dội, một cái mồ hôi ướt đẫm, một cái khác đang khóc xin tha. Dây thần kinh trong đầu kéo mạnh một cái, Trần Thờ xém chút đã tẩu hỏa nhập ma, lúc trước từng xem phim cũng có có cảm giác người lạc vào cảnh thấy này, nửa ngày hắn mới mắng một tiếng,”Nhóc con, từ đâu em mà biết mấy thứ này hả?” Hoàng Đan không trả lời, chỉ nói,”Anh còn muốn xem thì em có thể vẽ tiếp cho anh, đảm bảo không lặp lại đâu” Trần Thời thở hổn hển, hắn vuốt vuốt tóc, nâng mi mắt nhìn, đáy mắt có thêm mấy thứ, đó là cảm xúc của tuổi này, hăng hái sôi nổi, cũng có kiềm chế chịu đựng không thuộc về tuổi này, chúng đang va vào lẫn nhau. Hơn nửa ngày, khóe môi Trần Thời mới nhếch một bên, giọng khàn khàn,”Nhìn không ra, em che giấu tài năng như vậy nha.” Chúng ta đã từng làm rồi, Hoàng Đan nói ở trong lòng, cậu khác với những người khác không phải chỉ có thần kinh đau đớn mà còn có khu vực ký ức, cậu sẽ tự quyết định trí nhớ của mình, cậu để ý thì sẽ nhớ kỹ, sống đến lúc nào thì sẽ nhớ đến lúc đó, bao gồm toàn bộ các chi tiết. Trần Thời còn đang cứng lên, không có cách nào nghĩ đến chuyện khác, phải làm xong chuyện cũng giống vậy trước đã. Hoàng Đan đứng không nhúc nhích. Trần Thời tốt xấu là đàn ông, hắn cũng không trốn, lạch cạch đốt điếu thuốc bên miệng, liên tục hút hai điếu thuốc sau đó nên làm gì thì làm thôi. Không tới hai phút, Trần Thời nặng nề thở ra một hơi, kinh ngạc, không được tự nhiên, xấu hổ, tức giận tất cả đều đập ở trên mặt, vô cùng khó coi, để người ta nhìn chắc chắn sẽ muốn cười. Hoàng Đan không cười, kéo hai đoạn giấy vệ sinh cho hắn,”Không sao, do anh quá căng thẳng thôi.” Trần Thời,”……” Hắn bắt giấy vệ sinh chùi, trên mặt nóng hầm hập, đôi mắt muốn ăn thịt người. Hoàng Đan nhíu mi, giống như bị người ta dùng sức lau đi lau lại báu vật gia truyền của mình, cậu rất lo lắng,”Anh nhẹ chút đi, chùi đỏ hết rồi, nếu chùi đến bị thương rồi nhiễm trùng thì sẽ không tốt đâu.” Cả cổ Trần Thời cũng đỏ lên, từ trong kẽ răng hắn chen ra một câu,”Ngậm miệng!” Hoàng Đan nhắc nhở nói,”Không thay quần sao? Bẩn rồi đó.” Mặt Trần Thời hiện tại không có cách nào để nhìn, hắn vo giấy vệ sinh thành một cục ném trong giỏ rác, kết quả không ném vào, càng tức hơn,”Em nói thêm một chữ, tin anh phun khói vào miệng em luôn không?” Hoàng Đan không nói nữa, cậu không thích mùi khói. Vì thế ba điều chỉ có hai điều thông qua, điều thứ nhất không tiếp tục thảo luận nữa. Hoàng Đan vừa múc nước rửa chân, cửa còn chưa đóng, cửa trong sân bị mở ra từ bên ngoài, cậu liếc mắt nhìn thì nhìn thấy Thẩm Lương, trở về rất muộn, nếu trở về từ phòng vẽ tranh thì nhất định là về cuối cùng rồi. Thẩm Lương đi đến cửa phòng mình, động tác lấy chìa khóa mở cửa dừng lại, quái dị hỏi,”Sao tôi nghe được tiếng Trần Thời trong phòng cậu nhỉ? Anh ta ở bên trong sao?” Hoàng Đan nói,”Ừ.” Cánh tay Thẩm Lương buông xuống, chìa khóa để trở về trong túi, bước chân gã chuyển đi vào phòng Hoàng Đan. Trần Thời nằm ở trên giường xem sách, là cuốn ngôn tình [ Minh nhược hiểu khê ], không biết nhìn thấy gì tình tiết, biểu cảm trên mặt hắn như bị đau răng rồi lại chửi tục. Thẩm Lương nhanh chóng đánh giá phòng ở, phát hiện thấy vali hành lý, hộp dụng cụ, ống đựng giấy vẽ, mí mắt gã nhảy nhảy, lộ ra nụ cười rất giả,”Anh tới nơi này, thầy có biết không? Ông ấy kêu anh đến đây à?” Tầm mắt Trần Thời từ trong sách dời đi đến ngừng một giây trên người Thẩm Lương rồi lại trở về trong sách, lười biếng nói,”Không có cách nào, gần đây tôi xảy ra chút vấn đề lúc vẽ tranh, rất nhiều người đều cảm thấy tôi càng vẽ càng tệ, sang năm nhất định lại muốn học lại, chủ nhiệm lớp cân nhắc kỹ càng, vì suy nghĩ toàn diện nên mới đá tôi đến nơi này.” Đáy mắt Thẩm Lương lóe qua ngạc nhiên,”Vậy sao, nguyên nhân gì? Gặp vấn đề với cổ chai sao?” Ánh mắt Trần Thời như vô tình cố ý đảo qua thiếu niên,”Không thể tập trung sự chú ý.” “Tôi cũng có khoảng thời gian như vậy, điều chỉnh trạng thái một chút sẽ ổn thôi, có điều phải mau chóng điều chỉnh tốt, thời gian dài, sẽ rất khó tìm lại cảm giác như lúc trước.” Thẩm Lương cười nói,”Còn có hơn một tháng đã bắt đầu thi tuyển sinh năng khiếu rồi, nếu anh đến, vừa lúc có thể xin anh chỉ dạy một chút, sang năm tranh thủ thuận lợi thi đậu trường học mong muốn.” Trần Thời nói,”Xin chỉ dạy cái gì chứ? Năm trước tôi không có thi tuyển.” “Nghe chắc cũng từng nghe một chút, nhất định biết rõ hơn học sinh khóa này của chúng tôi.” Thẩm Lương nhún nhún vai,”Học lại thật không nằm trong kế hoạch của tôi.” Học sinh học lại nằm trên giường lật sách, đúng giọng điệu trưởng bối thấm thía nói với tiểu bối,”Có nghe nói qua một câu này chưa? Kế hoạch thay đổi không kịp cản đâu, cố gắng lên đi.” Hoàng Đan phát giác nụ cười trên mặt Thẩm Lương cứng đờ, mây đen ở trong đầu chắc đã giăng kín hết rồi. Khi Thẩm Lương đi tới cửa nói một câu,”Đốt lò cẩn thận một chút, trúng độc CO thì không tốt đâu, Thư Nhiên, cậu nói đúng không.” Hoàng Đan ừ một tiếng, cậu đóng cửa khóa trái lại. Tính tình người luôn thay đổi không phải chưa từng tiếp xúc qua, Thẩm Lương là đại diện của kiểu người này, trong chốc lát bởi vì Lâm Mậu chết mà dùng ánh mắt lạnh lẽo đối xử với cậu, hận không thể khiến cảnh sát bắt cậu lại với tội danh cố ý giết người, một chốc lát thì giao tiếp với cậu như không có việc gì. Hiện tại Hoàng Đan chỉ có thể xác định Thẩm Lương ghen tị, dối trá, nôn nóng bất an, gã đang cố gắng che giấu bí mật nào đó, những cái khác thì không nhìn thấu được. Cắt tỉa suy nghĩ xong, Hoàng Đan thấy người trên giường còn đang xem sách, xem đến nồng nhiệt. Trần Thời phát hiện thiếu niên nhìn qua, hắn lập tức ném sách một bên, ghét bỏ nhíu mày,”Khó coi chết đi được, em kiếm sách này ở đâu ra vậy?” Hoàng Đan nói,”Em còn chưa xem, do Chu Kiều Kiều cho em.” Trần Thời đặt tay ở sau đầu, chân dài chồng lên nhau, khóe môi cười như không cười,”Quan hệ em và cô ta tốt quá nhỉ.” Hoàng Đan nói,”Tàm tạm thôi.” Trần Thời dùng từ lộ liễu,”Như thế nào là tàm tạm? Em đối với nữ sinh có thể cứng lên à?” Hoàng Đan trả lời cũng rất lộ liễu,”Em muốn cứng thì sẽ có thể cứng lên ngay.” Cậu là một người cực kỳ điềm tĩnh, cảm xúc lên xuống thấp đến khó có thể nhận ra, dục vọng vẫn luôn được cậu khống chế ở bên trong, cậu không thích thì dù người khác có phí công sức đến thế nào, bản thân cũng không có cảm giác gì. Năm vừa mới đi làm,cậu không cẩn thận bị ông chủ công ty bất động sản bỏ thuốc, chỉ duy nhất một lần đó, cậu cũng không biến thành con chó khao khát khó nhịn, nằm sấp trên đất xin được làm, mà là dùng lý trí vững chắc thoát ra rời khỏi đó. Có điều nếu là người cậu thích, chỉ cần nghe mùi trên người đối phương, thân thể cũng tự động nóng lên. Hoàng Đan có thể làm nô lệ của dục vọng, đưa ra mà không hề suy nghĩ, khóc la chịu đựng, đau đến chết đi sống lại, nhưng chỉ sẽ ở trước mặt một người thì mới như vậy, yếu đuối, phóng túng của cậu đều chỉ thuộc về người đó thôi. Trong phòng im lặng một lát, Trần Thời phụt cười ra tiếng, hắn cười ho khan,”Từng thấy chém gió nhưng chưa từng thấy ai có thể thổi như em vậy.” Hoàng Đan nói,”Không chém gió, anh muốn nhìn em cứng thì em cứng liền cho anh xem.” Trần Thời phát hiện thiếu niên vô cùng nghiêm túc, hắn không cười, biểu tình quái dị,”Bạn học Trương Thư Nhiên, em biết bản thân đang nói cái gì không?” Hoàng Đan im lặng nhìn hắn. Trần Thời lại cứng, chỉ bị thiếu niên nhìn liền con mẹ nó cứng rồi, hắn kéo chăn trên giường, quay mặt vào bên trong, còn ngáp một cái,”Ngủ thôi!” Hoàng Đan không nằm một đầu khác, nằm ở bên cạnh hắn. Lỗ chân lông trên người Trần Thời đều nổ tung, tất nhiên là vì nhìn thằng nhóc con mà giật mình, muốn bị hổ ăn thịt luôn sao, rất đáng sợ đó,”Em ngủ đầu này làm gì?” Khóe mắt Hoàng Đan giật giật, cứ nhìn như cậu là hổ không bằng, người ở trước mặt lại là giấy,”Không làm gì đâu mà.” Trần Thời căng mặt,”Nằm đầu kia đi.” Hoàng Đan đã nằm xuống,”Lần trước lúc đầu không ngủ một đầu với anh, anh để luôn chân lên trên người em, rất nặng, khó chịu vô cùng nên đến ngủ luôn một đầu với anh, anh không để chân lên lại đổi sang tay, nhưng em dễ chịu hơn được một chút.” Trần Thời nhớ lại chuyện lần trước, buổi sáng vừa mở mắt đã nhìn thấy trong lòng có thêm một người, khoảng cách rất gần, cúi đầu đã có thể hôn lên trán đối phương, hắn bị hù không nhẹ, thiếu chút nữa đã để lại nước tiểu trên giường rồi. Hoàng Đan nhìn người bên cạnh đang căng thẳng, cậu mím môi, hình như đang cười cũng rất bất đắc dĩ, lúc này còn có chút cưng chiều,”Em sẽ không làm cái gì đâu mà.” Mắt Trần Thời trợn trắng, ngốc à, là anh sợ bản thân mình sẽ làm cái gì đó đó. Hắn sửng sốt, mình sẽ làm cái gì nhỉ? Suy nghĩ lộn xộn một lát, lúc này Trần Thời mới phát hiện đầu thiếu niên khoát lên đầu vai của mình, nửa người hắn đều đông cứng,”Này.” Thiếu niên hô hấp đều đều, ngủ rồi. Trần Thời muốn đẩy đầu trên vai ra, kết quả tay vừa chạm lên, thiếu niên vừa vặn nghiêng mặt qua, trong lòng bàn tay có thêm xúc cảm trơn mềm, hình như cái gì đang ngủ đông đã đến nên lập tức rút về tay ngay. Trọng lượng đầu trên vai vẫn còn, hô hấp chầm chậm thiếu niên phun trên cổ mình, Trần Thời bất động, hắn trừng trần nhà, trừng đến đôi mắt đều bị cay, thấm thoát ngủ lúc nào không hay. Không biết qua bao lâu, có tiếng guitar truyền đến, trong buổi tối yên tĩnh càng lớn hơn, cũng rõ ràng, giống như ở ngay bên cạnh, đối diện gảy vào trong lỗ tai. Trần Thời khó chịu văng tục, ngủ không được, hết lần này đến lần khác ồn không cách nào ngủ được cả. Giọng Hoàng Đan mơ hồ,”Là Tề Phóng, anh ta đang đàn guitar.” Trần Thời nhíu mày,”Nghe ra được là tiếng guitar, lần trước anh tới chỗ này sao không nghe được?” Hoàng Đan cọ cọ bên trong khuỷu tay hắn,”Có đôi khi sẽ gãy, có đôi khi sẽ không, tùy theo tâm trạng của anh ta.” Cánh tay Trần Thời bị thiếu niên cọ vừa mỏi vừa tê,”Trên lầu còn có bà lão ở, thằng nhóc kia không sợ hù bà lão à?” Hoàng Đan nói,”Tai của bà lão không được tốt lắm.” Trần Thời,”……” “Hơn nửa đêm gây ra tiếng động lớn như vậy, người chung quanh đều không có ý kiến sao?” Mí mắt Hoàng Đan vén lên một chút, lại đắp lại, cậu sớm đã suy nghĩ đến, trong cũng lòng nghĩ đến,”Em cũng kỳ quái, giống như bọn họ đều nghe không thấy vậy.” Trần Thời nằm một lát, âm thanh đó vẫn còn, hắn vỗ vỗ vai thiếu niên,”Tổ tông, dời đầu em qua kia một chút.” Mặt Hoàng Đan từ trong khuỷu tay hắn lăn hai vòng, lăn đến bên cạnh đi,”Anh muốn đi hả?” “Rất phiền, không thể ngủ được, anh đi xem xem.” Trần Thời cũng không mặc áo khoác, hắn mặc T shirt và quần đùi đi ra ngoài. Trời bên ngoài tối đen như mực, gió lạnh thổi thẳng đến, Trần Thời chà xát cánh tay, lướt qua phòng Thẩm Lương, đứng ở bên ngoài phòng thứ nhất đập cửa. Cửa mở, cái mặt lộ ra, bên trong không bật đèn nên cái mặt đó màu đen, một hàm răng lộ ở bên ngoài, quái dị đến đáng sợ,”Anh đẹp trai, có chuyện gì sao?” Trần Thời cũng không bị hù,”Biết bây giờ là mấy giờ không?” Tề Phóng nói,”Gần ba giờ.” Trần Thời nhếch miệng,”Nếu thời gian trên di động anh không sai, tôi còn nghĩ đến di dộng anh hiển thị bảy tám giờ rồi đó.” Tề Phóng gãi gãi đầu,”Có phải tôi đàn guitar ảnh hưởng đến giấc ngủ của các cậu không?” Trần Thời không đáp mà hỏi lại,”Anh cảm thấy sao?” Tề Phóng cười nói,”Thật ngại quá, buổi tối tôi hay có linh cảm.” Trần Thời dữ tợn lên,”Không cần biết linh cảm của anh là cái gì, anh mẹ nó nửa đêm canh ba còn đàn guitar, tôi sẽ đem thứ đồ chơi của anh bẻ làm đôi luôn đó.” Tề Phóng chậc lưỡi,”Không nói phải trái như vậy à?” Trần Thời chửi nhỏ một tiếng, trong cơn giận dữ,”Anh bạn, rốt cuộc ai mới là người không nói phải trái? Anh chơi trong khoảng thời gian này, gẩy gẩy một hồi không sợ gẩy ra quỷ à!” Tề Phóng cao xấp xỉ Trần Thời, bị phun nước miếng đầy mặt, anh ta cũng không tức giận,”Có gì từ từ nói.” “Không có gì để nói, cây đàn đó anh còn muốn xài nữa hay không, tự coi mà làm đi.” Trần Thời nói xong rời đi, sau khi hắn về phòng, tiếng guitar không còn nữa Cách vách phòng, Thẩm Lương bỗng nhiên tỉnh, gã đưa tay sờ vách tường, tất cả đều là hạt nhỏ, giống lưng con cóc, có chút ghê tởm. Thẩm Lương mò đến sợi dây kéo một cái, bóng đèn sáng lên, bóng tối nháy mắt biến mất. Mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, Thẩm Lương lau mặt, làm sao cũng ngủ không được, gã đành phải cầm quyển phác thảo tựa vào đầu giường để vẽ luyện tập. Lúc vẽ phác họa, mỗi người đều có cách thức và kỹ năng của riêng mình, bất luận là phòng vẽ trường học hay là phòng vẽ tranh ở đây, đều có người muốn học Thẩm Lương vẽ chút gió nhưng cũng không có ai học được chút da lông nào. Thẩm Lương vẽ cái gì cũng có phong cách của gã, rất rõ ràng, người khác vẽ không ra được. Khoảng bảy giờ rưỡi, Hoàng Đan từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thẩm Lương chỗ bồn nước rửa mặt thì đi qua, phát hiện sắc mặt gã rất kém, không ngủ ngon,” Tối hôm qua Tề Phóng đàn guitar, chúng tôi cũng không ngủ được.” Không ngờ Thẩm Lương lại lộ ra vẻ ngạc nhiên,”Anh ta có đàn guitar sao?” Hoàng Đan nói,”Có, nửa đêm.” Thẩm Lương khôi phục như thường, gã vẫy vẫy nước trên tay,”À, khi đó chắc tôi ngủ hơi sâu.” Hoàng Đan nói,”Nhìn bộ dạng cậu không giống ngủ sâu.” Thẩm Lương bưng lên chậu rửa mặt đi về phòng, cũng không quay đầu lại nói,”Sau đó tôi tỉnh lại, vẽ luyện tập không ngủ tiếp nữa.” Tầm mắt Hoàng Đan từ trên lưng Thẩm Lương thu hồi lại, cậu hứng nước ngồi xổm bên cạnh đánh răng, phía sau vang lên tiếng Trần Thời,”Vừa rồi em nói cái gì với Thẩm Lương?” “Không nói gì cả.” Hoàng Đan thấy Trần Thời cũng ngồi đây thì xê dịch sang bên cạnh, chừa cho hắn một chỗ. Trần Thời nhanh chóng đánh răng, miệng lưỡi không rõ nói,”Đừng một mình ở chung với cậu ta, có chuyện gì thì nói anh, có nghe thấy không?” Hoàng Đan nói,”Nghe thấy rồi.” Trần Thời phun bọt kem đánh răng, đứng dậy rửa mặt dưới vòi nước,”Còn có cái tên Phóng gì đó, để râu quai nón kỳ lạ, kiểu đó thì thôi đi, nửa đêm còn đàn guitar, gẩy khó nghe muốn chết, giống như tiếng quỷ khóc vậy, em cũng ít tiếp xúc với cậu ta đi.” Hoàng Đan phi một ngụm, tay lau bọt trên miệng:”Được.” Trần Thời quay đầu, trên mặt còn nước, môi nhếch lên,”Nghe lời vậy?” Hoàng Đan nói,”Anh sẽ không hại em.” Trần Thời sửng sốt, hắn cười rộ lên, lấy tay ướt sũng nhéo mặt thiếu niên,”Đúng, anh trai đây sẽ không hại em.” Hoàng Đan nói,”Đừng chạm vào em ở bên ngoài, sẽ bị người khác nhìn thấy đó.” Yết hầu Trần Thời lên xuống, hắn a cười,”Tối hôm qua còn thảo luận với anh cứng hay không cứng, lúc này lại xấu hổ à.” Hoàng Đan nhìn hắn, nghiêm túc nói,”Trước mặt anh em thế nào cũng được, trước mặt người khác thì không được.” Trần Thời khụ khụ, xoay người đi, vừa đi còn chưa đến cửa nói thầm,”Mẹ nó, còn chưa trưởng thành đâu, suốt ngày quyến rũ ông đây, chán sống rồi hay sao đó, chờ đi, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ chỉnh đốn em.” Hoàng Đan nghe thấy được, vô thức cười cười. Buổi sáng thầy Trương đến đây, Trần Thời đi tìm ông ta đóng học phí, trở thành một thành viên trong phòng vẽ tranh. Trần Thời bình thường chỉ muốn vẽ luyện tập nên bản vẽ của mình không mang đến đây, để lại ở trong phòng, tùy ý lấy một bản vẽ cũ rồi tìm góc hẻo lánh trong phòng vẽ tranh ngồi đó. Phòng vẽ tranh có một loạt tủ khóa, ai lấy được thì của người đó, chậm sẽ không còn, Hoàng Đan có một, bên trong để giấy vẽ thuốc màu bút chì linh tinh gì đó, cậu cầm một tấm giấy vẽ đưa cho Trần Thời. “Anh muốn dùng băng dính hay đinh ghim?” Trần Thời nói,”Băng dính.” Hoàng Đan tìm trong ngăn kéo, cầm cuộn băng dính còn phân nửa đưa qua,”Em không dùng cái này, để vào hộp dụng cụ của anh đi.” Có một vài người cảm thấy dùng đinh ghim cố định giấy vẽ sẽ dễ bị nhếch lên, bọn họ càng thích dùng băng dính hơn, dán lên trên dưới trái phải bản vẽ. Trần Thời cũng không khách sáo, nhận lấy băng dính xài. Phòng vẽ tranh mới đến một người, còn là một nam sinh siêu đẹp trai, không khí xung quanh im ắng xảy ra thay đổi, người lúc trước từng gặp Trần Thời thì bình tĩnh chút, không thể hiện tò mò hay xúc động ra ngoài. Có điều lúc Trần Thời vẽ tranh, người chưa từng thấy đều sẽ đến đây, bọn họ cũng không nói gì chỉ ở phía sau nhìn thôi. Như đã thành thói quen của Trần Thời, cho nên hắn không lộ ra bực mình, hoặc biểu cảm không được tự nhiên, mày cũng không nhăn một chút nào, hắn cong chân dài, một tay cầm bút chì chuyển động trên giấy, dáng vẻ nghiêm túc làm cho người ta say mê. Cổ Hoàng Đan không hướng đến chỗ Trần Thời, tâm trạng cậu rất tốt, bởi vì trong tay có bút chì rất đẹp. Chu Kiều Kiều phát hiện,”Thư Nhiên, cái này Trần Thời gọt cho cậu sao?” Hoàng Đan nói,”Bút chì của anh ấy.” Chu Kiều Kiều tò mò hỏi,”Lần trước khi anh ta đến đây, tôi thấy anh ta cũng không với nói chuyện cậu, các cậu sao tự nhiên lại thân thiết như vậy?” Hoàng Đan không giấu diếm,”Chúng tôi thuê chung nhà.” Chu Kiều Kiều sửng sốt há to miệng,”Thuê chung? Thư Nhiên, lần trước tôi với với cậu chuyện Vương Cát muốn chuyển nhà, hỏi cậu có muốn thuê chung với cậu ta không, cậu nói cậu có người thuê chung rồi, chắc không phải là anh ta đó chứ?” Hoàng Đan gật đầu. Chu Kiều Kiều thổi cặn tẩy,”Thư Nhiên, tôi cẩm thấy cậu có rất nhiều bí mật nha.” Hoàng Đan nói,”Mỗi người đều có.” Chu Kiều Kiều nói cũng đúng, cô bỗng nhiên a một tiếng,”Ôi chao, từ bây giờ đến tháng ba năm sai, Thẩm Lương sẽ đáng thương chết mất.” Hoàng Đan nói,”Sao thế?” Chu Kiều Kiều a a a,”Cuộc thi tháng trước, cậu và cậu ta đồng hạng nhất, sắc mặt cậu ta giống như ăn trúng con ruồi vậy, thành tích mấy ngày trước thi trong thanh phố cũng đi xuống, trong lòng không chừng đang rất nôn nóng, hiện tại thì thua rồi, thêm một người giỏi đến nữa.” Cách đó không xa Thẩm Lương đang ngồi cùng nữ sinh học trường Nhất Trung, hai người ngồi rất gần, hình như là đang sửa tranh cho cô ấy, cũng không biết có nghe thấy hay không. “Chết Hạ Duy……” Phi phi hai cái, Chu Kiều Kiều dừng một chút rồi tiếp tục nói,”Cậu ấy không phải nói Trần Thời vẽ tốt nhất ở phòng vẽ tranh sao? Áp lực hiện tại của Thẩm Lương chắc là rất lớn, cậu nhìn quầng thâm mắt trên mặt cậu ta kìa, nhân tài vừa tới, tối hôm qua cậu ta đã bắt đầu mất ngủ, thật là thảm quá đi.” Hoàng Đan hỏi,”Kiều Kiều, sao mỗi lần nói đến Hạ Duy, cậu đều thêm chữ chết phía trước vậy?” Chu Kiều Kiều cười xấu hổ,”Nói theo thói quen thôi.” Cô gãi gãi da mặt,”Thư Nhiên, cậu sẽ không cảm thấy tôi là loại người đó chứ?” Hoàng Đan nói,”Loại người nào?” Chu Kiều Kiều cắn môi,”Thì là cái loại tâm rất xấu đó” Tầm mắt Hoàng Đan quét về phía nữ sinh, bên trong mang theo tìm tòi nghiên cứu,”Cậu là vậy sao?” Chu Kiều Kiều phản ứng rất lớn, cô đứng lên, giọng the thé, mặt bởi vì xúc động mà đỏ lên,”Tôi đương nhiên không phải!” Tiếng vang ghế dựa ngã xuống đất không nhỏ, những người khác trong phòng vẽ tranh đều nhìn qua, bao gồm Trần Thời và Thẩm Lương, người trước khuôn mặt lạnh lùng, người sau chuyện không liên quan đến mình. Hoàng Đan sờ sờ mũi, nhỏ giọng trấn an Chu Kiều Kiều, nói cậu tin tưởng cô. Cảm xúc Chu Kiều Kiều ổn định nhanh hơn người bình thường, cô lại như bình thường mà vui vui vẻ vẻ như vậy. Hoàng Đan thuận miệng hỏi,”Ba cậu còn chưa đến à?” Chu Kiều Kiều nói không có,”Không đến mới tốt, tôi ước gì trước khi hết năm ông đừng đến.” Hoàng Đan nhìn chằm chằm mặt nữ sinh, lúc này mới phát hiện mặt cô có chút trắng bệch,”Tối hôm qua không phải cậu đến quán nét đó chứ?” Chu Kiều Kiều ừ,”Vất vả lắm ba tôi mới không ở đây, tôi nhất định phải đi, đêm nay tôi cũng đi, cậu muốn đi sao? Tôi chỉ cậu chơi Audition, trên tay tôi có acc nam nè, đã mua rất nhiều quần áo đẹp.” Hoàng Đan lắc đầu,”Tôi không đi.” Chu Kiều Kiều nói thật nhàm chán,”Lúc trước không phải cậu từng cùng bọn họ chơi thâu đêm sao?” Hoàng Đan nói,”Hạ Duy và Lâm Mậu đều không ở đây, tôi và Thẩm Lương đều không phải người thích chơi.” Chu Kiều Kiều than thở,”Có đôi khi tôi rất hâm mộ Hạ Duy và Lâm Mậu.” Hoàng Đan buông bút chì xuống, cảm thấy hiện tại có chuyện quan trọng hơn vẽ tranh, cậu nghiêng người, mặt hướng nữ sinh, vừa quan sát vừa nói,”Bọn họ chỉ sống đến mười bảy tuổi.” Chu Kiều Kiều gẩy cục tẩy rớt từng mảng từng mảng,”Đúng vậy, vĩnh viễn ở tuổi mười bảy, không già đi, không thấy cảm thấy đau đớn, không còn đau khổ, cũng không còn tổn thương, tốt biết bao nhiêu.” Ánh mắt Hoàng Đan nhìn nữ sinh, nhưng cô vẫn cúi đầu, cậu nhìn không thấy,”Suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm, cũng rất ngu xuẩn.” Chu Kiều Kiều ngẩng đầu, trên mặt treo nụ cười tuổi trẻ,”Tùy ý nói nói mà thôi, tôi còn ba tôi, tuy rằng ông ấy quản tôi rất nghiêm khắc, nhưng mà tôi không thể không cần ông ấy được.” Hoàng Đan nhìn đôi mắt nữ sinh, bên trong có đơn thuần như bình thường, cậu biết bản thân đã bỏ lỡ cơ hội tìm thêm một thông tin rồi. Giữa trưa Hoàng Đan đi cùng Trần Thời, Thẩm Lương không đi cùng họ, rời phòng vẽ tranh trước một bước. Hoàng Đan muốn trở về đong gạo nấu cơm, Trần Thời không cho,”Lò rất khó đốt, giữa trưa cũng đừng nấu, đi ra ngoài tiệm cơm nhỏ ăn đi, anh trai đây mời khách.” Không bao lâu, hai người ngồi ở tiệm cơm ở cổng phía tây. Một bàn chiên cơm và một chén canh rong biển, miệng đều là bột ngọt, trong dạ dày Hoàng Đan khó chịu, cậu xào rau sẽ không bỏ bột ngọt, không thích. Trần Thời cầm môi múc đồ ăn ăn, giọng nói mơ hồ,”Nhăn cái gì mày đó, có khó ăn đến như vậy không?” Hoàng Đan kéo khăn giấy lau bụi bút chì trên ngón tay,”Của em ăn không ngon.” Trần Thời nuốt đồ ăn trong miệng xuống,”Muốn ăn thử đồ của anh không?” Hoàng Đan không lau tay, lấy thìa của mình múc một miếng trong dĩa của hắn,”Cũng không ăn ngon.” Trần Thời chế nhạo nhếch môi cười,”Em trai, xem như anh biết vì sao em yếu ớt như vậy rồi, nhìn em sống cứ như thiếu gia vậy đó.” Hoàng Đan,”……” Trần Thời gọi cho thiếu niên một phần sủi cảo thịt heo cải thảo, hắn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, bất ngờ nói,”Sau này cô ấy cho kẹo, em đừng lấy, có lấy cũng đừng ăn.” Hoàng Đan hỏi,”Sao vậy?” Trần Thời trừng liếc cậu,”Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, em rảnh rỗi lấy kẹo của nữ sinh làm gì? Có biết em nhận kẹo, cô ấy sẽ hiểu lầm em không ghét cô ấy, thậm chí còn có chút thích cô ấy.” * Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: ăn của người ta thì phải nói chuyện mềm mỏng,hưởng lợi từ người khác đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta. Hoàng Đan nói,”Có sao?” Trần Thời dùng lực không mạnh đá một cái dưới gầm bàn,”Em nói đi?” Hoàng Đan mím môi,”Vậy từ nay em không lấy nữa.” Trần Thời thích thiếu niên ngoan ngoãn, muốn bắt lại nhéo nhéo, xoa xoa rồi lại cắn cắn, làm cho cậu khóc. Suy nghĩ này rất không biết xấu hổ, thìa trong tay Trần Thời rớt xuống, tiếng thanh thúy vang lên, hắn đứng lên đi ra ngoài, một câu cũng không nói, bước chân vội vàng, thân hình bối rối. Hoàng Đan không đi, chờ phần sủi cảo kia được bưng lên, cậu ăn chậm nuốt kỹ xong mới đi. Ven đường có vài tiệm bán đồ ăn vặt, Hoàng Đan tùy ý đi vào một tiệm, mua một chút bánh quy nhỏ, đậu tằm, nho khô, hạt dưa nguyên vị, cậu thanh toán tiền rồi từ từ trở về chỗ ở. Cánh cửa bị che khuất, Hoàng Đan đẩy cửa ra, cất bước đi vào trở tay đóng cửa lại, cậu thả tay vén mành vào bên trong, nhìn thấy nam sinh đang ngồi quay lưng làm bài thi, bóng lưng lộ ra vẻ chuyên tâm chịu khó, còn thiếu thêm một cái dùi mài khắc khổ mà thôi. Hoàng Đan bịch trong tay đặt trên vali, nhìn thấy trên bàn có thêm một bịch kẹo, đủ mọi màu sắc, cậu bóc ra một viên bỏ trong miệng, ngọt thật. Trần Thời đang làm bài, khi gần giải xong nghe đỉnh đầu vang lên giọng nói,”Sai rồi.” Bút trong tay hắn rớt xuống, rồi cầm lên đến xoay vài vòng,”Sai chỗ nào?” Hoàng Đan cúi lưng, cầm bút bi trong tay Trần Thời, giải bài kia lên giấy nháp,”Như vậy nè.” Trần Thời cầm giấy nháp, đáy mắt xẹt qua sửng sốt,”Em không phải học sinh khoa học xã hội sao?” Hoàng Đan ăn kẹo, ở thế giới hiện thực cậu là khoa khoa học tự nhiên, năm đó cậu là cái gì người giỏi nhất của khoa khoa học tự nhiên, cụ thể thi được bao nhiêu điểm cậu đã quên mất rồi,”Khoa học xã hội cũng có toán học.” Trần Thời dựa vào lưng ghế dựa, cầm bút xoay, nói thật, hắn mất sức nửa ngày mới bắt đầu giải đề, vẫn cứ sai, kết quả thiếu niên thoải mái đã giải đề, dùng công thức mình không nghĩ tới, như vậy cũng bị đả kích một chút, nhưng cũng không hiện ra trên mặt. “Em đã từng làm bài thi này à?” Hoàng Đan cầm tờ đề thi xem, bỏ qua hai cậu trắc nghiệm bị sai,”Chưa từng làm.” Trần Thời không tin,”Đừng nói với anh là lần đầu tiên em xem đề này nha.” Hoàng Đan biết hắn nghi ngờ cái gì,”Toán học không khó.” Trần Thời muốn phun ngụm máu, toán học không khó? Đừng đùa chứ, có đôi khi đụng phải đề khó, tế bào não đều muốn chết, hắn có thêm hứng thú,”Vậy em nói môn nào khó? Tiếng Anh? Lý hoá sinh? Không đúng, em là học sinh khoa học xã hội, lịch sử đúng không?” Hoàng Đan nói,”Đều rất dễ mà.” Trần Thời lấy bút hướng lên trên chỉ chỉ,”Thấy sao?” Hoàng Đan khó hiểu,”Cái gì?” Trần Thời nói,”Trâu đang bay, em thổi lên đó.” Hoàng Đan,”……” Cậu bưng ly nước của Trần Thời uống, trạm bên cạnh xem đối phương làm đề thi,”Sao tự về trước vậy?” Tay Trần Thời run lên, ngòi bút bi vạch một đừng trên bài thi, anh mẹ nó nói không thể không đi sao, nếu không đi thì chẳng lẽ giở trò lưu manh ở tại tiệm cơm luôn à? Không thể nói vậy được. Thấy Trần Thời không phản ứng, Hoàng Đan lại hỏi. Trần Thời ngửi được mùi hương nhàn nhạt, táo sao? Hay là dâu tây? Móa, nghĩ gì vậy trời, giọng điệu hắn rắt gắt, sắc mặt cũng không tốt,”Em ăn cơm như viết thư pháp vậy, ai có thể chờ em nổi chứ.” Hoàng Đan à một tiếng. Trần Thời lật bản nháp giấy sang mặt bên, ở mặt trên giải đề,”Ngủ trưa đi.” Đầu lưỡi Hoàng Đan cuốn viên kẹo, một bên má phồng lên,”Em sẽ không nói lời nào đâu.” Trần Thời lại nghe thấy được vị kia từ trong miệng thiếu niên bay ra, hắn miệng khô lưỡi khô, tay cầm bút cũng sít chặt,”Em trai à, em nuốt nước miếng cũng có thể ảnh hưởng đến anh đó, mau đi đi, nhanh lên!” Hoàng Đan đi ngủ một giấc. Trần Thời ném cây bút lên trên bàn, hắn chống trán dùng sức ấn ấn, lúc trước không có như vậy, tình yêu cũng không có cái gì là quan trọng cả, hiện tại đụng một chút là lại nghĩ đến chuyện đó. Tất cả trong đầu đều là hình ảnh đồi trụy thôi. Tối thứ sáu đến phiên Thẩm Lương làm người mẫu, Hoàng Đan rốt cuộc cũng đợi được. Bóng dáng mục tiêu hiện tại còn chưa thấy đâu, cậu biết đối phương sẽ không thu tay lại, sẽ còn có động tác phía sau. Tuy rằng lần này Thẩm Lương không có xin phép nghĩ, nhưng gã cũng không để bản thân mình tự lên, mà tìm người mẫu từ bên ngoài đến, hành động này của gã nằm trong dự kiến của Hoàng Đan. Tìm người khác tới thay mình, vừa có thể điều tra rõ chân tướng mọi chuyện, lại có thể từ người trong cuộc biến thành người đứng xem. Người mẫu là một người trung niên, mặt chữ điền, tóc ngắn, đeo kính mắt, môi dày, trên mặt có khe rãnh của năm tháng, trên cổ có một cái vòng cổ, ông ta rất phối hợp ngồi ở trên ghế, không lộn xộn, nói cũng rất ít. Bên trái Hoàng Đan là Trần Thời, bên phải là Chu Kiều Kiều, cậu vừa lên hình dáng bên ngoài thì bị cắt ngang. Chu Kiều Kiều nói mười câu, nhiều lắm chỉ vẽ một nét, cô chẳng những nói nhiều, tốc độ nói bô bô còn nhanh, cái mụn trên mặt ông chú người mẫu cũng có thể bị cô nói đến nửa ngày. Trần Thời ở bên kia, hắn có chút chịu không được,”Em không thấy phiền à?” Hoàng Đan nói,”Cũng được.” Cậu sẽ tự động che chắn thông tin không quan trọng. Trần Thời chậc lưỡi, muốn không bội phục cũng không được, hắn thừa dịp người không chú ý thì lấy kẹo từ trong túi áo thiếu niên lột ra ăn Có thể do bên cạnh Hoàng Đan có thêm Trần Thời, Chu Kiều Kiều không thế nào vui nổi, mỗi lần tìm cậu nói chuyện đều sẽ nhìn nhìn Trần Thời, như là rất không thích có bên thứ ba cắm vào, cảm giác rất dư thừa, không nên tồn tại. Trần Thời làm như không thấy. Hoàng Đan ngồi vị trí đều hướng đến Trần Thời. Chu Kiều Kiều nói chuyện với Hoàng Đan một lát, trên giấy đã có thêm một cái mặt người, cô đứng lên, đi đến bên chỗ Thẩm Lương,”Sao mỗi lần cậu đều không lên đó ngồi?” Thẩm Lương đang vẽ khuôn mặt người mẫu,”Có thời gian thì thà tôi vẽ tranh còn hơn.” Người khác rất đồng ý,”Đúng vậy đó, làm người mẫu đến ba giờ, có thể vẽ được một bức tranh, hơn nữa ngồi trên đó mông rất đau.” Chu Kiều Kiều đáng tiếc nói,”Tôi còn muốn vẽ cậu, aiiii, lần này lại không được, lần sau cũng không biết lúc nào mới đến lượt cậu.” Sức lực cổ tay Thẩm Lương không khống chế được, bút chì gãy ngòi. Hơn mười giờ hơn, thầy Lưu cho mọi người về, Hoàng Đan một bên nói chuyện với Trần Thời, một bên nhìn Thẩm Lương. Thẩm Lương không chú ý tới tầm mắt Hoàng Đan, gã chào hỏi thầy Lưu, nói buổi tối mình muốn ở lại vẽ qua đêm. Thầy Lưu đồng ý. Rất nhanh sắp đến kỳ thi tuyển năng khiếu, thời gian gấp rút, chỉ cần bản thân cảm thấy không thành vấn đề thì vẫn có thể ở lại vẽ tranh. Người trong phòng vẽ tranh lục đục rời đi, chỉ còn lại ba người Hoàng Đan, Trần Thời, Thẩm Lương. Trần Thời thu dọn xong hỏi,”Thẩm Lương, cậu không về à?” Thẩm Lương đứng trước giá vẽ sắp xếp bao bút, không nhìn rõ lắm biểu cảm trên mặt, trong giọng nói ngược lại nghe không ra có gì khác thường,”Các người đi trước đi.” Hoàng Đan còn chưa mở miệng, Trần Thời cũng đã kéo cậu ra khỏi phòng vẽ tranh. Cửa phòng vẽ tranh đóng lại, Thẩm Lương chuyển chiếc ghế dựa lại đây, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy bức tranh trước mặt mình. Trong phòng vẽ tranh lặng như tờ. Thẩm Lương vẫn ngồi không nhúc nhích, ánh mặt đề phòng lẫn bất an trừng thẳng, giống như mấy bức tranh dưới đất có thể vương hai tay ra, rơi ra một cái tròng mắt đầm đìa máu vậy. Đêm dần khuya, Thẩm Lương vẫn mở mắt, cơ thịt cả người đều đau nhức, lúc gã muốn ngủ thì sẽ đi rửa mặt bằng nước lạnh, liều mạng khiến bản thân tỉnh táo lên. Khoảng hai giờ, Thẩm Lương phát hiện vòi nước ở góc hẻo lánh bị cúp nước, bên trong phát ra tiếng quái dị, như là có một người đang gào thét, gã nổi một lớp da gà, còn rùng mình một cái. Chắc do mùa đông đã đến, Thẩm Lương nghĩ. Đúng, trong sân còn có bồn nước rửa mặt, Thẩm Lương đi ra bên ngoài, khi gã đi tới cửa thì dừng lại,”Không được, mình không thể đi ra!” Thẩm Lương nhanh chóng xoay người trở về bên trong, gã ngồi trở lại trên ghế, mệt nhọc tự cắn mình, hai cánh tay có thêm nhiều dấu răng rỉ máu. Bóng tối ngoài cửa sổ chậm rãi mơ hồ biến mất, mặt trời dâng lên, trời sáng. Tranh dưới đất không xuất hiện vấn đề gì, Thẩm Lương khép đôi mắt phủ đầy tơ máu, vui vẻ cười rộ lên. Tối hôm qua gã vẫn ở trong phòng vẽ tranh, người kia cũng không dám đến. Hạ Duy là tự tử, Lâm Mậu thì chết ngoài ý muốn, cái chết của bọn họ tử không liên quan đến mấy bức tranh, thật quá tốt rồi. Thẩm Lương ở trong lòng cười lạnh, trước không nói người làm việc sau lưng này là ai, tại sao lại muốn làm như vậy, chỉ cần là người làm thì tốt rồi, gã nhất định phải bắt được đối phương cho bằng được. Chưa đến tám giờ, ngoài cửa có hai học sinh tiến vào, một trong số đó khi đi vào nhìn thấy Thẩm Lương rất giật mình,”Mắt của cậu sao lại đỏ như vậy, không phải một đêm không ngủ đó chứ?” Thẩm Lương cười nói tối hôm qua vẽ suốt đêm. Học sinh đó bội phục giơ ngón tay cái lên,”Vẽ trâu thật, còn có thể chịu khó như vậy, tôi mà giống cậu chắc ba mẹ tôi nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại luôn quá.” Cười cười, Thẩm Lương cầm bản vẽ của mình từ dưới đất lên, lúc chuẩn bị để lên trên giá vẽ thì phát hiện không đúng, gã nghiêng đầu, liếc mắt nhìn lại, ánh mắt mạnh trợn to. Phía dưới bức tranh còn có bức tranh khác. Thẩm Lương nhanh chóng nhổ hết toàn bộ đinh ghim, lấy một mặt trên của giấy vẽ ra, bức tranh phía dưới hiện ra trước mắt gã. Người trong bức tranh cùng một kiểu tóc với người mẫu, cổ áo cũng vậy, thậm chí ngay cả vòng cổ trên cổ, dây kéo áo khoác cũng được làm lại, chỉ có mặt người là thay đổi. Đó là mặt gã. Mắt Thẩm Lương trừng một đường đến bức tranh, hơi thở dồn dập, ngón tay phát run, mặt trắng như quỷ vậy. Đây bức tranh vẽ khuôn mặt gã.