Tôi Có Mắt Âm Dương
Chương 30
Edit: Ngân Nhi
Buổi họp báo giới thiệu phim “Thế Tử” là một sự kiện rất quan trọng đối với Thường Huỳnh, đây cũng là lần đầu tiên cô xuất hiện chính thức trước công chúng sau khi khôi phục lại gương mặt.
Vì chuyện con ma bình hoa nên lần trước Thường Huỳnh không tham dự lễ trao giải phim truyền hình, để cho Diệp Tuệ mặc đồ đỏ xinh đẹp lấn át hết dàn nghệ sỹ nữ, được dân mạng bầu chọn là người đẹp nhất thảm đỏ hôm đó.
Người đẹp trong làng giải trí đâu đâu cũng có, nhưng để được người ta ca ngợi tôn vinh thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà thảm đỏ ngày ấy, ngay đến cả Bùi Ninh mà cũng bị Diệp Tuệ vượt mặt.
Thường Huỳnh cảm thấy rất bất an, từ khi nào mà Diệp Tuệ đã trở thành một sự đe dọa đối với cô ta vậy?
Trong lòng cô ta rất rõ ràng một điều, đó là trong buổi giới thiệu phim hôm nay, cô ta tuyệt đối không thể bị đem ra so sánh với Diệp Tuệ.
Trong lễ trao giải lần trước, Diệp Tuệ mặc đồ đỏ, gần như ai cũng nói cô ấy rất xinh đẹp. Khi hai nữ nghệ sỹ cùng đứng trên sân khấu, thần thái vô cùng quan trọng, Thường Huỳnh đã có một ý định trong đầu.
Vì muốn áp đảo Diệp Tuệ trong sự kiện này, Thường Huỳnh quyết định mặc váy đỏ để đánh mạnh vào thị giác của khán giả hơn. cô ta bảo người đại diện đến cửa hàng Dior mượn một chiếc váy đỏ, vì đang nhắm tới vị trí đại sứ thương hiệu cho Dior, cho nên cô ta cũng muốn tỏ lòng yêu thích đối với nhãn hiệu này.
Nhãn hàng Dior cũng rất hài lòng với Thường Huỳnh, bọn họ không chút do dự mà chocô ta mượn một chiếc váy.
Nếu so sánh với Thường Huỳnh thì phía Diệp Tuệ đơn giản hơn nhiều, cô chỉ là mộtnghệ sỹ nhỏ, tiếng tăm cũng không được tốt lắm, cho nên không thể tiếp xúc với những nhãn hiệu cao cấp.
Thẩm Thuật có đánh tiếng với Trình Thắng, vì để bà chủ có thể tỏa sáng tốt nhất trênsân khấu, Trình Thắng đã tìm được một thương hiệu thời trang của một nhà thiết kế độc lập.
Thương hiệu này tuy không quá nổi tiếng, nhưng mỗi một bộ trang phục được thiết kế đều mang một ý nghĩa đặc biệt, rất hợp với Diệp Tuệ.
“Sếp, anh cảm thấy cô Diệp mặc bộ này có được không?”
Thẩm Thuật không trả lời, ngược lại còn chuyển vấn đề sang cho Trình Thắng, nói: “Cậu thấy sao?”
Trình Thắng nheo mắt, cảm giác như đang bị sếp gài bẫy, nên ngậm chặt miệngkhông nói lời nào. Bà chủ phù hợp với phong cách gì, chắc chắn chỉ có thể được khẳng định từ miệng của sếp thôi. một lúc lâu sau, Thẩm Thuật ra vẻ trầm ngâm nhìn một tờ giấy trên bàn, ngón tay chạm vào phần chân váy được vẽ rất đẹp, bồng bềnh nhẹ nhàng như tiên nữ. anh nói: “Chọn mẫu này đi.” nói xong anh tựa lưng ra ghế, bỗng nghĩ tới một chuyện, liền ngước mắt lên nhìn, nói: “Đúng rồi, không được để cô ấy phát hiện ra.”
Trình Thắng vâng lời, lại thầm nghĩ trong lòng, sếp khó hiểu thật, cứ muốn lén giúp đỡ Diệp Tuệ, không để cho cô ấy biết.
Nếu cô ấy biết được tấm lòng của sếp, chắc chắn là sẽ rất cảm động.
Xem ra đối với Diệp Tuệ thì sức hút từ tính cách quan trọng hơn sức hút từ tiền bạc, chả trách mà Thẩm tổng lại thích cô ấy như vậy. không bao lâu sau, có một nhãn hiệu của nhà thiết kế độc lập chủ động tìm đến nóichuyện với Diệp Tuệ, cảm thấy cô rất phù hợp với phong cách của nhãn hiệu, đề nghị với cô từ lần sau mỗi khi tham gia các sự kiện thì có thể mặc trang phục của họ haykhông.
Mấy ngày nữa là tới buổi ra mắt phim “Thế Tử” rồi, nhưng vẫn chưa tìm được trang phục cho Diệp Tuệ mặc.
Công ty của Diệp Tuệ là công ty nhỏ, nghèo tới nỗi không có nhà tài trợ, cho nên chị Nhâm thấy có nhãn hiệu muốn tài trợ cho cô, trang phục của họ lại rất đẹp, liền đồng ý ngay.
Nhà thiết kế đưa ra một chiếc váy trắng kiểu công chúa, Diệp Tuệ và chị Nhâm rất ưng, cuối cùng quyết định sẽ mặc bộ này.
Đến buổi lễ ra mắt phim, cánh truyền thông đã đứng vây kín cả trong lẫn ngoài hội trường.
Thường Huỳnh vừa gây sốt trên mạng với thông tin mời pháp sư về nhà trừ ma, đây là lần đầu cô xuất hiện trước công chúng sau vụ việc đó, còn đứng chung sân khấu với Diệp Tuệ, cho nên nhận được rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông.
Diệp Tuệ và Thường Huỳnh vừa bước ra, các phóng viên đều đồng loạt giơ máy ảnh lên, chụp liên tục không dừng, suýt thì quên luôn một nhân vật cũng rất hot đangđứng bên cạnh hai cô, Thẩm Tu.
Thường Huỳnh mặc đồ màu đỏ bắt chước Diệp Tuệ, không thể không nói rằng màu sắc của chiếc váy cực kỳ nổi bật, thoáng cái đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Da của Thường Huỳnh rất trắng, chiếc váy được thiết kế để lộ vai và xương quai xanh, khác với trước đây là hôm nay Thường Huỳnh làm tóc xoăn, trông càng thêm quyến rũ.
Đám phóng viên vẫn nhớ đến chuyện riêng của Thường Huỳnh, liền đặt câu hỏi: “Thường Huỳnh, nghe nói gần đây cô động đến một thứ không sạch sẽ, còn phải mời pháp sư về nhà để trừ ma, chuyện này có thật không?”
Thường Huỳnh: “Những tin tức trên mạng đều là mấy lời đồn đại vô căn cứ, mọi ngườikhông nên tin.”
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của truyền thông đều đồng loạt chuyển hướng sang Diệp Tuệ, hôm nay cô không mặc váy đỏ mà là váy trắng.
Lúc Diệp Tuệ mỉm cười, toàn hội trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Gương mặt cô vốn rất xinh đẹp, dáng người cũng cân đối, tuy chỉ lộ ra phần cổ thon dài, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong cơ thể quyến rũ qua phần eo váy bó sát, chiếc váy công chúa đi cùng với một gương mặt rạng rỡ động lòng người, đúng là mộtnàng tiên bước ra từ cổ tích rồi.
Ánh mắt Diệp Tuệ nhìn qua một lượt những khán giả có mặt tại hội trường, chỉ mộthành động nhỏ thôi cũng có thể khiến cho thần thái của cô được bộc lộ ra hoàn toàn, nhìn thật kỹ sẽ nhận ra thêm được những nét đẹp khác nữa ngoài nét đẹp như tiên nữ của cô lúc này.
Có một phóng viên tò mò hỏi: “Diệp Tuệ, sao hôm nay cô lại mặc váy trắng vậy?”
Diệp Tuệ suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nhân vật tôi đóng trong phim có lẽ sẽ khiến cho mọi người cảm thấy ghét, cho nên tôi mặc đồ trắng là để hi vọng mọi người có thể có cái nhìn khác hơn về nhân vật này.”
Kế tiếp các phóng viên đều không thể làm khó cô được, dù có hỏi câu gì thì cô cũng giải quyết dễ dàng, dường như không hể mảy may để ý đến việc bị người ta bôi đen.
Diệp Tuệ luôn duy trì nụ cười, thái độ rất điềm đạm nhẹ nhàng.
Trước đây Diệp Tuệ chỉ được cái mã ngoài, ánh mắt thì vô hồn, không biết ăn nói, kèm theo đó là những bộ trang phục không phù hợp, vẻ đẹp cũng chỉ như mây khói thoáng qua, không đọng lại được chút gì trong mắt khán giả.
Còn bây giờ Diệp Tuệ lại không hề chấp nhặt những lời nói của dư luận, không còn liều mạng điên cuồng tranh đấu như trước, giới truyền thông và cư dân mạng đánh giá vềcô thế nào, dường như đều không còn quan trọng. trên người cô toát ra một loại khí chất thanh cao, hài hòa với ngũ quan xinh đẹp, nhẹnhàng nhưng vẫn có phần sắc sảo, rất đặc biệt.
Vẻ đẹp này, vừa nhìn sẽ thấy mê ngay.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, ekip của Thường Huỳnh đã đăng tin tức lên khắp các trang mạng lớn, cố gắng để công chúng có ấn tượng sâu sắc, nhắc nhở mọi người là tình đầu quốc dân đã trở lại rồi.
[Thường Huỳnh mặc đầm đỏ tỏa sáng trên sân khấu, chiếm ngôi vị nghệ sỹ nữ mặc đồ đỏ đẹp nhất của Diệp Tuệ.]
[Tiểu hoa xinh đẹp hot nhất giới giải trí Thường Huỳnh đã quay trở lại.]
Ảnh của Thường Huỳnh được chỉnh sửa rất kĩ, gần như không nhìn ra mặt thật của côta luôn, nhìn ảnh chụp chung của Thường Huỳnh và Diệp Tuệ, thoạt nhìn đúng là cô ta đẹp hơn Diệp Tuệ thật. không biết lúc ekip của cô ta đăng mấy tin tức này lên, liệu họ có cảm thấy xấu hổ haykhông nữa.
Mặc dù ekip của Thường Huỳnh mắt kém, nhưng mắt của cư dân mạng thì lại sáng như tuyết nha.
Có một tài khoản lấy ảnh của Diệp Tuệ hôm bước trên thảm đỏ ra đặt cạnh ảnh Thường Huỳnh, còn cả ảnh chụp chung của hai người ở buổi họp báo chưa qua chỉnh sửa nữa, ai thua ai thắng, xem cái là biết ngay.
[Ảnh của Diệp Tuệ và Thường Huỳnh khi chưa chỉnh sửa, mọi người thấy ai đẹp hơn?]
Mặc dù Thường Huỳnh đi giày cao gót, nhưng Diệp Tuệ vẫn cao hơn cô ta rất nhiều, dáng người cô tuy cao nhưng khung xương lại nhỏ, tỷ lệ cơ thể tuyệt đẹp, da trắng đến lóa mắt.
“Diệp Tuệ đang tỏa sáng phải không? Có một sắc đẹp như thế tồn tại trên đời thậtà??? Ảnh chưa chỉnh sửa nhìn đẹp hơn nhiều, đúng là không phải người mà.”
“Sao bỗng nhiên Thường Huỳnh cũng mặc đồ đỏ vậy? Ha ha ha ha bắt chước làm bừa à, cô ta mặc đồ đỏ cảm giác không hợp thế nào ấy, khí chất cũng giảm đi nhiều, có phải là tình đầu quốc dân mà tôi biết không đó?”
“Tôi thấy dạo này Thường Huỳnh không được bình thường cho lắm, cảm giác cô ấyđang đề phòng Diệp Tuệ, có phải cô ấy đang lo là Diệp Tuệ sẽ nổi tiếng hơn mìnhkhông?”
“Trước Diệp Tuệ có biệt danh là Tiểu Thường Huỳnh, bây giờ chẳng những xinh đẹp hơn Thường Huỳnh mà tiếng tăm cũng đảo ngược, là bạn thì bạn cũng sẽ lo lắng thôi. Tôi đoán Thường Huỳnh lúc ở nhà chắc phải sốt ruột phát khóc lên rồi, chả trách mà sắc mặt lại xấu đi.”
Những bình luận trên mạng không những đả kích sự tự tin của Thường Huỳnh, mà còn ảnh hưởng đến công việc sau này của cô ta nữa.
Nhãn hàng Dior đã tiếp xúc với Thường Huỳnh một thời gian ngắn, nếu cô ta có khả năng quảng bá được cho sản phẩm, có thể duy trì được phong cách của bản thân thìsẽ được chọn làm đại sứ thương hiệu.
Nhưng khi Thường Huỳnh mặc trang phục của họ, không những không khiến cho người xem nảy sinh khát vọng muốn mua sản phẩm mà còn làm họ mất đi một lượng lớn khách hàng tiềm năng, một người đại diện như vậy, bọn họ chắc chắn không cần.
Thái độ của phía Dior đối với Thường Huỳnh ngày càng trở nên lạnh nhạt, bên ngoàithì nói rằng chuyện đại sứ thương hiệu sẽ xem xét sau, nhưng thật ra là muốn nhắc khéo với cô ta rằng, cô ta không có cửa đâu.
Ngược lại thì nhãn hiệu của nhà thiết kế độc lập kia vì có Diệp Tuệ mà trở nên nổi tiếng hơn rất nhiều, lượng tiêu thụ tăng chóng mặt.
Công việc của Diệp Tuệ cũng dần dần nhiều hơn, cô chưa bao giờ tiếp xúc với giới kinh doanh, thế mà lại bất ngờ nhận được một lời mời đến dự buổi lễ cắt băng khai trương trung tâm thương mại.
Chị Nhâm nói là địa điểm khá hoang vu hẻo lánh, nên bọn họ phải lên đường từ rất sớm, lúc xe lái được nửa đường, Diệp Tuệ mới hiểu ra.
Tại sao cô lại nhận được lời mời đi cắt băng khai trương ở đây? Bởi vì…Những chuyện ma quái ở khu đất này, khiến cho những nghệ sỹ khác nghe xong đều không dám nhận lời!
Nghe nói nơi đây vốn là vị trí đắc địa hợp phong thủy, nhưng kể từ sau khi truyền ra thông tin sẽ xây dựng khu trung tâm thương mại thì xảy ra liên tiếp những chuyện kỳ lạ. Nhất là những tháng gần đây, cư dân sống quanh đó nửa đêm còn nghe thấy tiếng nhạc.
Tất cả mọi người đều nói là nơi này nhất định có ma, nhưng vì tiền thuê cửa hàng rẻ nên vẫn có những chủ quán đến kí hợp đồng, bây giờ rất cần có một nghệ sỹ có tên tuổi một chút tới cắt băng khai trương để giữ thể diện.
Chị Nhâm tung ra một đòn trí mạng: “Số tiền em nhận được bằng cát xê một bộ phim em đóng luôn đó.”
Dưới sự hấp dẫn của tiền bạc, Diệp Tuệ cuối cùng cũng khuất phục, cô còn phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền để còn nuôi Thẩm Thuật nữa, cùng lắm thì chỉ phải chịu đựng cho qua một ngày thôi mà, sau đó cầm tiền thù lao để thưởng cho bản thân.
Lúc Diệp Tuệ đến là giữa trưa, trời vẫn sáng trưng, mặc dù bây giờ cô không nhìn thấy ma, nhưng bầu không khí nơi đây có vẻ không được ổn lắm.
Lúc Diệp Tuệ cắt băng cũng chẳng có mấy ai đến xem, chỉ có mấy người đi đườngkhông biết gì vào ngó nghiêng chút thôi, tuy đối diện chỉ có lèo tèo mấy phóng viên, nhưng cô vẫn luôn giữ một nụ cười chuẩn mực.
Diệp Tuệ cười nhiều đến nỗi cứng đơ cả mặt, cảm giác vẻ đẹp của cô sắp bị gió thu tàn nhẫn phá hỏng rồi, trong lòng thầm nghĩ hãy kết thúc nhanh đi mà, tôi muốn về nhà lắm rồi đấy!
Ở một nơi khác, Vương Xuyên ngồi trên salon trong phòng làm việc của Thẩm Thuật, câu được câu không nói chuyện phiếm.
“Hôm nay cô Diệp tới dự lễ cắt băng khai trương trung tâm thương mại Mân Côi.”
Thẩm Thuật hờ hững ừ một tiếng, không có phản ứng gì, anh rũ mắt gõ bàn phím máy tính, mắt tập trung nhìn vào màn hình xem văn kiện quan trọng.
Dựa theo yêu cầu của Thẩm Thuật, Vương Xuyên đã nắm rõ lịch trình của Diệp Tuệ trong lòng bàn tay.
Hoạt động cô tham gia không nhiều lắm, hiện giờ cũng không có chuyện gì, các trang tin tức trên mạng rất bình yên. Có điều, Vương Xuyên cảm thấy hôm nay anh ta vẫn phải nói cho Thẩm tổng một chuyện rất thú vị.
Vương Xuyên: “Nghe nói nơi đó bị ma ám.” anh ta tra cứu về trung tâm thương mại Mân Côi trên mạng một chút, trước đó anh ta chưa bao giờ tin vào mấy câu chuyện ma quái hay tâm linh gì đó.
Chính cái tên của trung tâm thương mại này cũng có quỷ rồi còn gì nữa*, đặt cái tên cũng giấu đầu lòi đuôi, nói rõ cho người ta biết là nơi này của chúng tôi có vấn đề.
* Mân Côi – Hoa hồng (玫瑰), bỏ bộ Vương bên trái chữ Côi đi thì sẽ là chữ Quỷ (鬼), mà cả hai chữ Côi và Quỷ đều đọc là Gui, chỉ khác ở thanh điệu.
Vương Xuyên nhìn màn hình điện thoại mãi, cũng đọc cho Thẩm Thuật nghe một lúc, nhưng vẫn không nghe thấy anh đáp lại.
Đến khi anh ta ngẩng lên nhìn, mới phát hiện trong phòng làm việc đã không còn mộtbóng người, sếp đã đi từ bao giờ rồi. đang giờ tan tầm nên tắc đường, Thẩm Thuật vừa lái xe vừa để ý thời gian, mùa thu trời tối rất nhanh, giờ đã hoàng hôn rồi.
Lúc xe của anh tới nơi thì trời đã tối, xung quanh vắng vẻ lạnh lẽo, bao phủ một tầng ánh sáng rất nhẹ, trong màn đêm nhìn càng thêm trống trải.
Lễ cắt băng kết thúc rồi, không biết Diệp Tuệ đã đi chưa. anh ngước mắt nhìn lên bảng hiệu trung tâm thương mại Mân Côi, có mấy chữ khôngbiết đã bị trôi sơn đi từ bao giờ, bây giờ nhìn vào chỉ có thể trông thấy mấy chữ rất to.
Trung tâm thương mại Ma Quỷ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
20 chương
28 chương
41 chương