Dương Miên Miên kéo tay của anh, hỏi ngược lại: "Em và anh ở cùng nhau, anh tại sao phải sợ?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh bảo vệ em, em cũng bảo vệ anh, chúng ta cùng ở một chỗ, không tốt sao?" Kinh Sở im lặng mấy phút, thở dài: "Miên Miên, không cần vì chuyện này mà lựa chọn sai lầm, em suy nghĩ một chút đi tuy rằng tâm lý học là chuyên ngành tốt nhất Nam Đại , nhưng nếu như em không thích, em sẽ chọn nó sao?" Dương Miên Miên ngồi trên đùi anh ,hôm nay Kinh Sở mặc bộ đồ ở nhà, không có nút áo để cô nghịch, cô tức giận lấy tay nhéo vào eo của anh, không nói lời nào. Kinh Sở bất động —— anh không sợ nhột, nhưng nhìn hành động của cô anh liền mềm lòng, hôn nhẹ lên gương mặt cô: "Được rồi! Không sao, nếu đã đăng ký rồi vậy thì trước tiên cứ học đi, có tốt hay không, chờ đến khi em suy nghĩ kĩ mà vẫn còn muốn học ngành này, vậy thì hãy chọn nó." Dương Miên Miên im lặng, gật đầu. Buổi tối giờ đi ngủ, cô lăn qua lộn lại ngủ không yên, mở điện thoại ra vào WeChat , trong đây mọi người đang thảo luận, cô liếc qua một đoạn chat, phát hiện phần lớn mọi người thi cũng không tệ, chỉ có một vài người không đạt nguyện vọng một. Đặng Mạn Linh nhắn tin cho cô, thông báo với cô cô ta thi thành tích cũng không tệ, vào được Nam Đại , vì thế cô ta quyết định tạm thời không xuất ngoại. Sau này, còn có thể cùng Dương Miên Miên tiếp tục làm bạn học. Đồng Hân cũng vậy, mặc dù không có niềm vui bất ngờ nhưng cũng an toàn đậu vào một trường đại học khác ở Nam Thành. Hai người bọn họ sau khi biết được kết quả của Miên Miên cũng nhắn tin chúc mừng, còn hỏi cô có rảnh hay không cùng bọn họ ra ngoài dạo phố. Ngoài suy nghĩ của Dương Miên Miên chính là Tự Tiểu Văn cũng nhắn tin cho cô, nội dung cực kỳ đơn giản: "Chúc mừng ... Cảm ơn!” Hai người bọn họ không hợp nhau, nhưng cũng không xem như là có thù oán. Tuy nhiên, để Tự Tiểu Văn bỏ mặt mũi nói câu cám ơn với cô thì cô ta không thể nào làm được, câu nói này cô ta cân nhắc trong lòng đã rất lâu, suy nghĩ đã rất lâu, hôm nay mới có cơ hội nói ra với Miên Miên. Dương Miên Miên không biết có nên trả lời hay không, thế nhưng nghĩ một hồi, cô vẫn tắt điện thoại đi. Ở bên kia điên thoại, Tự Tiểu Văn thấy không có tin nhắn trả lời, không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm. Tự Tiểu Văn đặt di động qua một bên, ngồi ở trên giường ngây ngốc một lúc cô cảm thấy có chút mờ mịt, thành tích của cô vốn rất tốt, thế nhưng cha mẹ cô đã quyết định cho cô đi du học. Vé máy bay cũng đã đặt, chẳng bao lâu nữa , cô sẽ sớm rời khỏi thành phố nơi mình sinh ra, đất nước quen thuộc, đi đến nơi xa lạ bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng tối trước khi đi, cô lại cảm thấy làm sao cũng không thể an lòng, chuyện xảy ra lúc đó hết thảy đều giống như còn đang ở trước mắt, thỉnh thoảng nửa đêm thức giấc cô lại nằm suy nghĩ mông lung. Thật sự mà nói, cô thậm chí chưa từng nhìn thấy mặt tên Ngô Chí Hoa, chỉ là thấy một bóng lưng ở phía xa xa nhưng cô không quên được tận mắt mình trông thấy bộ thi thể ấy, không thể quên được đêm mưa hôm đó, Dương Miên Miên kéo tay cô chạy trốn ở trong rừng. Bây giờ suy nghĩ một chút, cảm thấy căng thẳng đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Đối với cô như thế đã quá nguy hiểm, không ngờ đến hắn lại nhen lửa làm bình gas nổ tung, khi ấy cô đang ngồi trên xe buýt, chiếc xe cứu thương chạy đến, từng nhân viên y tế đem người bị thương lên xe. Cô nhìn thấy Dương Miên Miên cũng nằm trên băng ca, giống như là sắp chết rồi. Trong giây phút ấy, cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như Miên Miên không sao, cô sẽ giảng hòa với Dương Miên Miên. Thật ra, hai người bọn cô cũng không có thù oán gì … Lúc đó chỉ nghĩ được đến đó, về sau không cách nào mở lời, dù gì cũng đâu còn ngây ngô, đơn giản như thuở ấu thơ. làm thế nào cũng không nói ra được , dù sao cũng phải đơn giản như khi còn bé. Cô thành tâm nhưng đến bệnh viện cô lại hoảng sợ bỏ chạy chối chết. Cho đến hôm nay, cô biết Dương Miên Miên thi đậu thủ khoa toàn thành, nhưng kỳ lạ là cô không cảm thấy đố kị, trong lòng cô đặc biệt an tĩnh … chỉ nghĩ ‘A! Quả nhiên là cậu ta mà!’ Những tị hiềm, ghen ghét ấu trĩ kia như tiêu tan tất cả trong đêm đó. Cô cảm thấy mình trưởng thành rồi, những hành động trước đây bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật thừa thãi, thậm chí còn vớ vẩn đến nực cười. Nhằm vào Dương Miên Miên, nói xấu Miên Miên, cách ly Miên Miên … thì có ý nghĩa gì? Vốn dĩ khó ai có thể sánh được với Dương Miên Miên, nhưng cô vẫn không cam lòng thừa nhận điểm này. Bây giờ cô đã chấp nhận mình không bì kịp Dương Miên Miên, trong lòng ngược lại cảm thấy thoải mái. Tự Tiểu Văn nghĩ như thế, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Sau khi có kết quả kỳ thi đại học, mọi việc coi như ổn thoả. Kinh Sở ở nhà dưỡng thuơng cũng đã quay trở về công việc cảnh sát. Khoảng thời gian này Dương Miên Miên đã ở nhà anh quá lâu, lần này dứt khoát về nhà ở một thời gian, vừa hay cô cũng có việc cần tránh mặt Kinh Sở để làm. Tuy rằng thành tích thi của cô vô cùng xuất sắc, có thể được miễn học phí còn lấy được học bổng , nhưng Dương Miên Miên làm sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền trong kỳ nghỉ hè đây? Lần này công việc của cô là —— chỉnh sửa bản bút ký. Không sai! Chính là cô! Là do cái danh xưng ‘Tân Thủ Khoa’ trợ giúp. Có một nhà xuất bản tìm mọi cách tìm đến cô, đồng ý bỏ ra hơn ba mươi ngàn đồng mua toàn bộ các ghi chú của cô trong các môn học khoa học. Dương Miên Miên vui vẻ đồng ý, nói cần mấy ngày để sửa chữa một chút, nhưng trên thực tế cô làm gì có quái bản ghi chép nào, nên muốn dành mấy ngày để bổ sung thôi. Nếu ở nhà Kinh Sở làm việc này không biết Kinh Sở đồng ý hay không, cho dù có đồng ý chăng nữa, hai người đang yêu ở bên nhau còn làm được gì cơ chứ. Do vậy vẫn là nên về nhà làm việc thì hơn. "Tiểu đồng bọn" biết được thành tích của cô rất phấn chấn. Trên thực tế, không một ai vui hơn bọn chúng, vì bọn chúng là những ‘người’ tận mắt nhìn thấy cô trưởng thành, nhìn cô đọc sách ngôn tình … loại cảm giác này những gia đình không có con gái lớn chắc chắn sẽ không hiểu. Lò vi sóng tỏ vẻ ghen tị khi chúng nó là người biết sau cùng: "Rõ ràng chúng em phải biết trước tiên chứ!" Dương Miên Miên chột dạ , cô thừa nhận mình ở nhà Kinh Sở còn nhiều hơn ở nhà. Cô tự dưng nảy sinh cảm giác ‘Con gái đã gả ra ngoài như tát nước đổ đi’, xấu hổ vô cùng: "Chị sai rồi, sắp tới chị nhất định cố gắng ở nhà, sẽ thay đổi triệt để. Nếu còn tái phạm thì làm làm con dê." Cô nói được là làm được. Ngày hôm sau cô dành trọn một ngày dọn dẹp nhà cửa, trời về chiều mới Hải Tặc tản bộ, dọc đường đi Tiểu đồng bọn đều hí ha hí hửng chào cô, cùng cô tám chuyện. Dương Miên Miên nghe đông nghe tây, thuận tiện mua một cây kem từ cửa hàng bán đồ ăn vặt ăn cùng Hải Tặc. Một người một chó ngồi ở dưới cầu hóng mát. Cách đó không xa có một bà bác cùng một đôi tình nhân cãi nhau ầm ĩ, khiến đám đông bu quanh hóng chuyện, cực kỳ ồn ào. Tiện đường cô đi ngân hàng làm thẻ, bỏ vào mấy trăm đồng, sau này tiền điện nước là có thể thanh toán trực tiếp qua thẻ. Kinh sở quả thật đối với cô rất tốt, có nói với cô là ghi nợ này nọ nhưng Dương Miên Miên đợi lâu lắm rồi cũng chẳng thấy giấy nợ đâu, hỏi tiểu đồng bọn thì chúng nó nói không biết, rõ ràng là nói dối cô. Cô không phải là tức giận, nhưng vẫn nên tự mình kiếm tiền. Nếu như có thể, cô hi vọng chính mình có thể mua quà cho anh, chờ qua mấy ngày cô lãnh tiền bút ký, sẽ mua tặng anh món gì đó. Gần về đến nhà, đi ngang qua tiệm bán quần áo, Dương Miên Miên suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nhịn đau đi mua quần áo mới, nếu không Kinh Sở lại muốn mua cho cô. Cảm giác được bạn trai mua đồ cho thực vi diệu , vừa cao hứng lại vừa lo lắng anh sẽ vì mình mà hao tiền tốn của. Tivi ở nhà rất coi khinh mấy tên đàn ông phá sản vì một cô gái, đồng thời giáo dục cô "Con gái phải mạnh mẽ, dùng tiền mình làm ra để mua.” Dương Miên Miên cực kỳ tán thành. Khi người phụ nữ sống lệ thuộc kinh tế hoàn toàn vào đàn ông thì địa vị của cô ta sẽ bị giảm sút, nếu ko phải vậy sẽ ko có mấy tên đàn ông cặn bã khi gặp rắc rối kinh tế lại về lôi đầu mấy bà nội trợ ra 'giận cá chém thớt'. Kinh tế độc lập , mới có niềm tin cùng địa vị, có thể thẳng lưng mà sống. Quẹo qua khúc cua, chính là nhà Khả Khả, Dương Miên Miên nhìn Hải Tặc thuần thục tìm được lỗ chó chui vào sau vườn nhà bọn họ . "Chị lại bị vứt bỏ sao ..” Rốt cục cô cũng có thể hơi hơi hiểu được cảm nhận của tụi nó, một mặt vui mừng vì nó trưởng thành, một mặt lại cảm thấy cô đã không còn là tồn tại duy nhất trong lòng nó. Nói thế nào nhỉ, tâm tình hơi phức tạp một chút, đại khái cứ gọi cảm giác này là trưởng thành đi … Dương Miên Miên nghĩ như vậy, chuẩn bị quay đầu về nhà, không ngờ tới chưa đi được bao xa, Hải Tặc liền chạy theo, vẫn như cũ bước chân không nhanh không chậm đi ở phía trước dẫn đường. Phía trước, là đường về nhà. Trong nháy mắt, tâm trạng Dương Miên Miên phấn chấn hẳn. Lúc tối Kinh Sở gọi điện thoại cho cô, nói chỗ của anh có vụ án mới, ngày hôm nay phải tăng ca, hai người nói vài câu đơn giản rồi tắt máy. Ngày hôm sau tỉnh lại, trời sáng rõ, cô rửa mặt qua loa, mang dép đi xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng. Hàng xóm láng giềng biết tin cô thi đậu thủ khoa, chúc mừng rối rít, chủ yếu đều là các bác gái trong nhà có con là học sinh trung học. Hơn nữa chỉ một mục đích duy nhất … hỏi mượn sách cô. Sách của thủ khoa đại học, dù gì cũng dính một chút linh khí nha! Sách cô không cho mượn cũng không bán, tuy rằng có bác gái ra giá khiến Dương Miên Miên lung lay, nhưng cô vẫn cự tuyệt. Nguyên nhân rất đơn giản, so với sách cũ , khẳng định phần lớn mọi người thích sách mới hơn, có thể quyển sách này được bác gái bỏ ra giá cao mua về nhưng cũng sẽ ném nó vào một xó, chẳng bao lâu nữa, chúng nó sẽ bị biến thành giấy vụn mà bán đi. Dương Miên Miên không nỡ. Cô mang bánh bao sữa cùng đậu nành lên lầu, vỗ vỗ một chồng sách đặt ở trong rương nói : "Ngày hôm nay thật nhiều người muốn mua các em nha." Sách ngữ văn rung đùi đắc ý nói : "Sơn bất tại cao hữu tiên tắc linh, thủy bất tại thâm hữu long tắc linh*. Miên Miên, chị thi được thủ khoa, ngay cả chúng em cũng mượn nước dâng thuyền nha ~(≧▽≦)/~” Sách toán học bình tĩnh hỏi: "Vậy chị có đồng ý bán không?" "Không bán, bọn họ sẽ không quý trọng các em, nếu như bị đem làm giấy vụn bán thì làm sao bây giờ?" Dương Miên Miên miệng ăn bánh bao thịt trả lời. Sách vật lý lặng lẽ ló đầu cho ý kiến: "Nhưng mà … Miên Miên ơi, chúng em ở nơi này cũng không đâu còn tác dụng gì , chị lại không cần chúng em nữa." Thanh âm vương chút bi thương. Sách vở là vì truyền bá tri thức mà tồn tại, mà Dương Miên Miên đã không cần tri thức của chúng nó, cô đã hoàn toàn nắm giữ, do vậy có giữ lại chúng cũng đã hết tác dụng rồi. Điều này làm khiến chúng nó vô cùng đau lòng. Sách hóa học cũng nhỏ giọng nói: "Chúng em còn muốn tiếp tục truyền bá tri thức , Miên Miên, chị bán chúng em đi cũng có thể kiếm được không ít tiền. Sau này chị đi học cũng phải cần tiền mà." Dương Miên Miên cảm thấy trong lòng buồn bã: "Vậy cho dù các em bị biến thành giấy vụn cũng không quan tâm sao?" "Không sao, chúng em chính là tồn tại như vậy." Mọi người trăm miệng một lời, "Đối với chúng em mà nói, truyền thụ càng nhiều tri thức, mới là chuyện chúng em cần làm nhất." Dương Miên Miên không nói lời nào. Sách ngữ văn cuối cùng kết luận một câu : "Tử vì đạo … nguyện không hối tiếc!”