Hết bọn trộm chó cứu đám chó mang về khá dễ dàng, trong khi đó việc của Kinh Sở vẫn chưa giải quyết xong. Dương Miên Miên cứ từ từ ăn hết tô mì hoành thánh, xong xuôi no bụng mới đưa Chihuahua về nhà. Gia đình ấy vẫn còn nhớ Dương Miên Miên, dù sao một cô gái xinh đẹp như vậy muốn quên cũng khó. Bọn họ liên tục nói cám ơn, Dương Miên Miên nhìn Hải Tặc có chút xấu hổ: “À! Khả Khả nhà anh chị … hình như … rất thích Hải Tặc nhà tôi. Lần này chính Hải Tặc nhìn thấy Khả Khả bị bắt đi, sau đó mới tìm tôi nhờ giúp đỡ.” Gia đình này cũng thuộc hạng khá giả, nhìn vào cũng biết đã mua Khả Khả với giá không hề thấp. Là loại chó thuần chủng đương nhiên chủ nhân của nó cũng chẳng dễ dàng đồng ý việc giao phối với các giống khác. Họ sẽ tìm giống thuần chủng để duy trì nòi giống. Còn Hải Tặc, chú chó bị lai tạp không biết bao nhiêu là loài, đã xấu còn bị chột mắt. Trong con mắt của Dương Miên Miên, chú là chú chó vô địch, tuy nhiên dưới mắt người đời thì không như thế. Cô muốn nỗ lực hết sức để giúp chú chó mình có thêm điểm. Nhưng khi nghe xong những lời Dương Miên Miên vừa nói, cô chủ Khả Khả nhíu mày: “Chó của em không thuộc chó thuần chủng.” “Ha Ha Ha, nhưng con chó của chị thích nó mà”, Dương Miên Miên cố gắng bao che khuyết điểm, “Hải Tặc của em cũng chỉ vì Khả Khả mà không ngại khó khăn, xông pha làm anh hùng cứu mỹ nhân.” “Nhưng nó là chó hoang!”, cô chủ xoa đầu con Chihuahua, nói giọng nhẹ nhàng: “Khả Khả, để mẹ tìm cho con một anh đẹp trai nhe! Con còn nhớ Vương Tử lần trước chúng ta gặp không? Thuộc dòng dõi cao quý đó!” Khả Khả nghiêng đầu giãy dụa, nhảy khỏi lòng cô chủ, sau đó lưu luyến liếm liếm lông Hải Tặc. Hải Tặc xoa xoa đầu Khả Khả, ra vẻ yêu chiều, Khả Khả khom khom người, uốn quanh Hải Tặc, tư thế này thật kỳ quái. Mặt cô chủ đột nhiên biến sắc, lớn tiếng gọi: “Khả Khả!”, cô đưa tay muốn ôm Chihuahua đi, nhưng nó rên rỉ mấy tiếng, cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay ôm ấp của cô chủ. Dương Miên Miên: “…”, có nên mang Hải Tặc ôm đi không, cô cảm giác Khả Khả đang động dục. Mẹ ơi! Bởi mới nói động vật thật hồn nhiên thoải mái, mặc kệ ở đây có bao nhiêu người nhìn, chỉ cần chúng cảm thấy vui là được. Cũng may Hải Tặc nhà cô thuộc dạng chính trực, cho dù Khả Khả có làm nũng thế nào, nó cũng không nhúc nhích, cuối cùng Khả Khả cũng bị chủ của nó ôm vào trong nhà, còn quăng lại câu nói khinh thường: “Cóc ghẻ mà đòi thịt thiên nga!” Dương Miên Miên cũng không vừa, đáp trả: “Đã xấu rồi còn ra vẻ!”. Cô không thích người nào xem thường Hải Tặc, tức giận nói: “Em đừng buồn, với bản lĩnh của em bảy tám chục con chó cái còn xếp hàng chờ kìa, không thành vấn đề! Đừng nói là không phải Khả Khả là không được nhen! Thật tức chết mà!” Dương Miên Miên kích động, Hải Tặc lại cực kỳ bình tĩnh, đứng lên giũ lông, không lộ một chút biểu cảm, giống như chỉ còn quan tâm đến mẻ lưới lớn vào tối nay thôi! Dương Miên Miên: “Hải Tặc nhà chị là giỏi nhất!” Khoảng 8 giờ tối, bọn trộm chó làm thịt một con, lấy mấy bình rượu, làm vài món nhắm, ăn uống ở trong nhà, bọn chúng cũng không ngờ đến nửa đêm sẽ có người đến ‘trộm’ chó, chúng ỷ y dù sao trong sân cũng có con chó mực canh gác. Đâu ai ngờ đến ngay cả chó mực Dương Miên Miên cũng có thể hối lộ, mà còn có thể giải thoát cho con mực. Phất tay một cái, mọi chuyện đã được giải quyết gọn ghẽ. Chờ đến khi đám kia tỉnh rượu, thì trong sân đã trống không. Dương Miên Miên vỗ tay một cái, cuối cùng thả con mực ra khỏi nhà, đang suy nghĩ xem có nên xóa dấu chân hay không. Thôi quên đi, cô không nghĩ đám trộm chó này dám báo cảnh sát. Cô thật đánh giá quá cao chỉ số thông minh của bọn chúng, sau khi chúng tỉnh lại phát hiện toàn bộ chó trong nhà đã biến mất không còn tăm tích, trong cơn giận dữ đã thực sự đi báo cảnh sát … Là báo cảnh sát … Là báo cảnh sát … Khi cảnh sát vào nhà tìm được súng gây mê (Dương Miên Miên đã trả về vị trí cũ), vì thế chuyện gì đến cũng đã đến. Dương Miên Miên quả thực không hiểu nổi: “Chuyện gì thế này … không thể hiểu được đầu chúng có chứa não không nữa?” Điều tra vụ mất chó, cảnh sát phán đoán là do chúng tự cắn đứt dây xích rồi bỏ trốn. Nói chung bọn họ vẫn còn may, xong xuôi công việc đã đến nửa đêm, tờ mờ sáng trời đổ mưa tuyết che đi dấu chân của Dương Miên Miên, bằng không sự việc cũng chẳng kết thúc đơn giản như vậy. Giúp Hải Tặc đi tìm con dâu nhỏ cả ngày, người thấm mệt nhưng khi quay về nhà Dương Miên Miên lại không ngủ được, cô mơ mơ màng màng mới phát hiện ra hình như cô rất nhớ Kinh Sở. Hai người không gặp nhau chưa đến 24 tiếng, nhưng sao cô nhớ anh thế này. Tâm linh tương thông? Đột nhiên Kinh Sở gọi điện thoại về: “Tiểu Dương Dương?” “Em đói bụng!”, cô nằm sấp trên giường nói chuyện điện thoại với anh, “Anh điều tra xong vụ án rồi sao?” “Đã 12 giờ mà em còn chưa ăn cơm sao?”, Kinh Sở vừa tức vừa buồn cười, “Trong tủ lạnh có sẵn thức ăn, sao không hâm nóng lên ăn!” Cô ngáp một hơi: “Hôm qua khuya lắm em mới về đến nhà!” “Vậy anh qua với em! Trưa nay em muốn ăn gì?” Dương Miên Miên vẫn còn nhớ cái món sườn xào chua ngọt, ăn chưa đã: “Em vẫn còn thèm sườn xào chua ngọt!” Kinh Sở cười thầm: “Vậy anh qua đưa em đi ăn, em chưa rời giường sao?” “Không! Anh chưa tới em không thức dậy!” Kinh Sở thì thầm trong điện thoại, Liễu Ngọc dài cổ hóng chuyện, sau đó rút ra kết luận: “Này! Đội trưởng đang yêu đấy! Hơn nữa lần này không giống mấy lần trước!” Bạch Bình có chút tò mò liền hỏi ngay: “Sao biết?” Liễu Ngọc khoa tay múa chân: “Tôi theo Đội trưởng hơn hai năm. Trước đây anh ta cũng từng yêu đương nhưng không hề giống với lần này. Trong lúc điều tra không bao giờ gọi điện thoại, xong xuôi mới nhớ đến con gái người ta. Bây giờ cứ tí lại gọi, tí lại nhắn tin, còn nụ cười kia nữa kìa, nói là không phải đang yêu đương thì ai tin?” Liễu Ngọc nhìn thấy không lẽ Thường Nhạn không nhìn ra, nhưng cô làm như không quan tâm, cứ ngồi im tại chỗ xem hồ sơ. “Tin cái đầu cô!”, Kinh Sở cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng Liễu Ngọc đang láo nháo buôn chuyện. Tự dưng anh nhớ lại câu nói của La Bùi Bùi trước khi chia tay. Cô ta nói anh chưa từng có cảm giác trong giây phút nào đó đột nhiên nhớ cô. Đúng! Từ trước đến nay anh thật chưa từng biết thế nào là nhớ nhung, nhưng bây giờ lại không như vậy. Đã có mấy lần anh thất thần nhớ đến Dương Miên Miên, không biết cô đã ăn cơm chưa? Có ăn ngon không? Có chịu ngủ ngoan không? Anh nhớ cô. Thật kỳ diệu, không phải sao? Không lẽ đây mới chính là yêu. Liễu Ngọc le lưỡi, nhưng vẫn cố nói nốt câu cuối cùng: “Đội trưởng! Bắt đầu hẹn hò rồi sao. Em đã nói Tết mà anh không về nhà chắc chắn là đã có kế hoạch, thì ra ở lại vì bạn gái!” “Liễu Ngọc, cô nói nhảm nhảm như vậy. Lát nữa tôi sẽ nói với Cục Trưởng nhanh nhanh chóng chóng sắp xếp cho cô đi xem mắt” Liễu Ngọc: “Aizza … 〒▽〒 Đội trưởng! Em biết sai rồi, em không nên nói toạt móng heo như vậy!” Nói thì nói thế thôi nhưng Kinh Sở tuyệt nhiên không phủ nhận sự thật này. Mọi người đều không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên đều hiểu. Kinh Sở đến nhà Dương Miên Miên, cô vẫn nằm ườn trên giường xem tiểu thuyết, hết cách với cô, chỉ còn có thể nói: “Đói bụng cũng không biết ăn gì lót dạ đi, như vậy sẽ không tốt cho dạ dày!” Dương Miên Miên ném điện thoại sang một bên, dang hai cánh tay ra hiệu muốn anh ôm lấy mình. Kinh Sở thuận thế ngồi sát mép giường, ôm cô ngồi dậy. Dương Miên Miên ra vẻ nghiêm túc: “Em đánh răng rồi!” “Vì vậy?” Vì vậy, cô rướn thân người, hôn anh. Có người bạn gái vừa nhiệt tình vừa chủ động như vậy khiến Kinh Sở vừa yêu vừa giận, anh nâng gương mặt cô lên, đặt một nụ hôn thật sâu, sau đó ôm cô vào lòng: “Có nhớ anh không?” “Không nhớ!”, cô nhanh chóng phủ nhận. “Không nhớ, vậy tại sao hôn anh?”, Kinh Sở xoa đầu cô, lại xoa xoa hai má cô, mới xa nhau một ngày đã chịu không nổi, cảm giác này là giải thích thế nào đây? Dương Miên Miên tựa đầu vào hõm cổ anh, cất tiếng hỏi: “Vậy anh có nhớ em không?” “Cũng không nhớ em, cô bé xấu xa này!”, anh xoa xoa lưng cô, nhìn thấy vành tai trắng hồng lúc ẩn lúc hiện, không nhịn được, hôn lên đó, sau đó môi áp sát bên tai cô khẽ nói: “Thật không có lương tâm!” Dương Miên Miên bị anh ghẹo, ngứa ngáy hết người, né mấy lần không được, liền quay người cắn vào lỗ tai anh, một nơi nhạy cảm như vậy cứ hôn đi hôn lại chẳng lẽ lại không xảy ra chuyện gì? Bởi vậy, chỉ chưa đầy một phút, hai người lại dán vào nhau. Tivi: “… Miên Miên ơi … sẽ xảy ra chuyện lớn đó, đừng hôn nữa!” Giường: “Chỗ này của em … Miên Miên, phải thận trọng!” Ngăn tủ: “Em cũng thấy thế! Chị không nên chủ động như vậy, sẽ dễ bị coi thường á 〒▽〒 …” Cùng là đồ vật như nhau, nhưng lập trường khác hẳn, đồ vật ở nhà Kinh Sở chứng kiến cảnh này thì lẳng lặng như xem kịch hay; còn trong nhà Miên Miên, mọi người ở đây chứng kiến cô từ bé xíu cho đến chừng này đương nhiên sẽ lo lắng, chúng chỉ sợ Dương Miên Miên bị lợi dụng, bị người ta coi thường, lúc đó hối hận cũng không kịp. Nhưng Kinh Sở là người kiên quyết, hôn là hôn, anh ôm cô chỉ xoa lưng và mái tóc của cô, nhất quyết không đi quá giới hạn. Hai người xong xuôi đâu đó, ổn định cảm xúc để chuẩn bị đi ăn trưa đã là chuyện của 1 tiếng sau. Tết đến, quán cơm, hàng ăn kiếm cũng không ra, Kinh Sở chỉ còn cách đưa cô về nhà mình. Ngoài sườn xào chua ngọt, anh còn làm thêm hai món xào, thuận miệng hỏi cô ngày mai muốn ăn món gì. “Canh xương hầm đậu tương nhé!”, Dương Miên Miên trả lời dứt khoát: “Em muốn có bộ ngực thật lớn!” Kinh Sở phì cười: “Muốn đến mức đó sao Dương Miên Miên?” Đây là điều Dương Miên Miên canh cánh trong lòng bấy lâu, có tình yêu lại được ăn uống đầy đủ nhìn cô cũng có da thịt hơn xưa, nói chung ‘cái’ của cô nó cũng to thêm được bằng cỡ cặp trứng luộc … có điều mặc quần áo vào thấy vẫn chưa hài lòng. Chuyện này làm sao có thể kiên nhẫn, nhìn vóc dáng La Bùi Bùi xem, nhanh nhẹn hoạt bát, cô cực kỳ ghen tị. “Mấy chuyện đó là thuận theo tự nhiên đi em!”, Kinh Sở không có bất cứ yêu cầu gì chỉ mong cô được khỏe mạnh, vui vẻ là tốt rồi. Nhưng vấn đề này, Dương Miên Miên khá cố chấp: “Không! Em muốn có bộ ngực thật lớn! Em có tiềm chất, có điều đang trong giai đoạn dậy thì thôi!” “Được rồi! Được rồi!”, Kinh Sở chiều theo ý cô, “Ngày mai anh nấu, ngoan ngoan!” Dương Miên Miên ngếch mặt hỏi anh: “Anh sẽ ghét vì em ngực nhỏ chứ?” Kinh Sở: “…”, chuyện gì đây, anh chỉ lăn tăn mỗi chuyện tuổi cô còn quá nhỏ, ngoài ra anh không có bất cứ suy nghĩ gì khác, ngay cả ngực cũng không thuộc phạm vi ý nghĩ của anh. “Em nghĩ quá nhiều rồi!” Dương Miên Miên lại thắc mắc: “Cũng không được! Lỡ sau này anh ôm em, anh lại nói ôm giống đang ôm cái bình, mặt trước mặt sau không thể phân biệt thì sao?” Câu nói này của cô khiến Kinh Sở á khẩu, cố nín cười. Nhưng ‘đồng bọn’ thì không chịu nổi, trong nháy mắt, cười nghiêng ngả, om xòm khắp nhà. “Dương Miên Miên chị đúng là có khả năng chọc cười mà!” “Cái gì mà không nhận rõ được mặt trước mặt sau?” “Này này … chả lẽ chỉ có mình tớ hiểu ý của Miên Miên sao?” “Này lầu trên … ý cậu là gì vậy?” “Dương Miên Miên đang suy nghĩ vài vấn đề tế nhị, muốn biết rõ mọi chuyện? Vậy mau mở hết đèn, cởi áo ra kiểm tra!” “Lầu trên … cậu thật bá đạo!” Dương Miên Miên: “…” xấu hổ đến mức không nghếch mặt lên nổi.