Edit: Graycat2411 “Đợi lát nữa là thấy ngay ấy mà!” Hoàng Húc có thể dễ dàng hiểu được, bời trước kia lúc hắn và Bàng Thiến còn ở bên nhau cũng từng như vậy. Lúc đó, ở huyện Sơn Trạch buổi tối không một cô gái nào dám bước chân ra khỏi cửa, mà Bàng Thiến hôm đó lại có việc gấp cần đi ra ngoài nhưng chẳng nhờ được ai đi cùng, nhớ ra trong máy còn lưu số hắn liền căng da đầu gọi điện thoại cho hắn, hai người cũng nhờ bao lần đón đưa qua lại như vậy mới sinh ra tình cảm. Nhưng Bàng Thiến cũng mất nhiều năm rồi, chỉ cần hắn nhắm mắt lại vẫn có thể nhớ tới cảnh cô ấy trước lúc rời đi nở một nụ cười rất tươi với hắn. Cảnh sát không dễ tìm vợ, đặc biệt là bên hìn cảnh. Bạn gái trước kia của hắn đều không thể chấp nhận việc bạn trai suốt ngàu tăng ca, tra án bỏ bê mình, vậy là chia tay. Sau đó hắn cũng không có thờ gian đi tìm người khác, cứ kéo dài như vậy, tuổi cũng tăng theo. Bàng Thiến là nhân viên thu ngân, mới vừa 25 tuổi, mà hắn đã 34, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày cô ấy bất chấp tất cả theo hắn. Lúc ấy cô có nói: "Anh nè, khi chuyện này kết thúc chúng ta kết hôn ngay nhé, như vậy trong nhà có em rồi, anh không cần phải lo lắng gì hết!" Hắn đã chuẩn bị xing nhẫn cưới, cùng từng khuyên cô ấy không nên đâm đầu vào việc này, rất nguy hiểm, nhưng Bàng Thiến một mực kiên trì, nói rằng không tóm được hung thủ để kẻ đó xin lỗi chị gái, cô không thể kết hôn. Chỉ là…… tất cả kỳ nguyện tốt đẹp đều trong khoảnh khắc cô lịm đi, tan thành bọt biển cả rồi. Hoa khai hai đóa các biểu một chi, lúc Hoàng Húc chìm trong mộng cũ, bên kia Dương Miên Miên cùng Kinh Sở vì một chuyện mà tranh cãi. Nguyên nhân là do khi Kinh Sở đến không thấy Dương Miên Miên ờ dưới lầu dãy phòng thí nghiệm chờ anh, gọi điện không bắt máy, may là sau hai phút cô đã xuất hiện, vui vui vẻ vẻ nắm lấy tay anh, mới phát hiện có điểm nào đấy không được đúng. Di động yên lặng trong túi quần nhắc nhở cô: “Kinh Sở tức giận rồi……” Dương Miên Miên ngẩng đầu nhìn trộm anh một cái, phát hiện sắc mặt anh hơi trầm xuống, không phải như ngày thường nhìn thấy cô liền ôn nhu tươi cười, trong lòng cô có hơi bồn chồn, nghĩ thầm nên vì bản thân giải thích vài câu như nào đây, thậm chí, cô thấy anh như vậy tự nhiên lại có chút sợ hãi. Sợ anh giận luôn không để ý cô nữa. Đi đươch một đoạn, Kinh Sở một chữ cũng không nói, Dương Miên Miên thật sự run: “Anh giận à?” Cô kéo kéo tay áo anh: "Đừng không nói lời nào được không!" Kinh Sở nhìn cô, ngữ khí cực kì bình đạm: “Nói cái gì đây?” Anh trước nay chưa bao giờ lạnh nhạt với cô thế này, Dương Miên Miên lập tức nóng nảy: “Anh đừng như vậy!” “Anh nói em ở đó chờ anh. Không được đi lung tung. Em không nghe à” Kinh Sở dừng bước quay sang hỏi cô. Dương Miên Miên nhớ lại, là do mấy bạn nhỏ kia nói là phía trước có manh mối mới cho vụ án, cho nên cô mới vội chạy ra đó, cô giải thích: "Em không có tự ý đi loạn.” Kinh Sở đương nhiên không đến mức bởi vì một việc nhỏ nhặt trở mặt với Dương Miên Miên, nhưng anh nhớ tới thời điểm còn ở sa mạc, nỗi thống khổ ngỡ rằng mất đi cô lớn ra sao. Đặc biệt khi thấy Hoàng Húc, thấy hắn trước kia là như thế nào cùng Bàng Thiến ngăn cách ở hai thế giới khác biệt, trong lòng liền không thể ngăn nỗi sợ trào dâng. Nháy mắt đó, anh thật sự cảm thấy tim đã ngừng đập. “Hung thủ giết người không phải vô duyên vô cớ sẽ không giết người sao?” Sẽ không, đương nhiên sẽ không. Dương Miên Miên biết là bản thân đuối lý, nhưng cô tự trong lòng cũng cảm thấy ủy khuất, vì sao không cho cô cơ hội giải thích, cô bây giờ với trước kia không giống mà, sẽ không chẳng phân biệt nặng nhẹ, tùy tiện gây chuyện nữa. Anh sao lại quăng cái mặt lạnh đó cho cô vậy? ← đây là trọng điểm. Miên Miên biết là cô sai trước, nhưng mà tủi thân, tủi thân tận 12 vạn phần đó. Càng lúc càng thấy tủi nên vốn dĩ từ vô lý lại thành có lý: "Anh quát em, nổi giận đùng đùng với em đấy sao, không để ý em nữa phảo không, được, vậy em cũng không thèm để ý anh làm gì! ” Nói xong, cô liền im lặng, không hỏi anh tiếp. Các bạn nhỏ thân thiết đã cảm nhận được một câu trong truyền thuyết —— mưa gió bão bùng. Dương Miên Miên thật sự nói được thì làm được, hai người một đường mặt lạnh về nhà. Do hôm nay là thứ sáu, Kinh Sở mang cô về nhà anh, sau khi đưa cô về liền đến tìm Hoàng Húc bàn vụ án, nhưng lại quên không nói với Dương Miên Miên, các bạn nhỏ bất thình lình bị dọa ngốc, hoàn toàn quên phải nhắc nhở một câu, cho nên cô cứ đinh ninh cho rằng anh giận cô bỏ đi. Lợi hại vậy? Dương Miên Miên thở phì phì đi qua lại hai ba vòng trong phòng, lấy ba lô rồi mở tủ lôi quần áo ra xếp vào đó, nhưng mở ra mới thấy toàn là đồ anh mua, cô chẳng có gì để mang đi. Vốn định chỉ cần lấy balo xong là rời đi, xong lại sựng người ở cửa hơn một phút rồi quay đầu ngồi trở lại ghế. Lúc này, Kinh Sở lại đang ở chỗ Hoàng Húc thảo luận vê vụ án, Hoàng Húc có thói quen vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, khói thuốc lượn lờ trong không khí, đống thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, dù sao cũng không ai trong bọn họ định ăn. “Chiều nay tôi đã đi gặp Chu Đại Chí, hắn ta thật sự cứng miệng.” Hoàng Húc dùng ngữ khí khẳng định kết luận: "Hẳn hắn ta là loại tội phạm giảo hoạt nhất, tôi nghĩ nếu không phảo đúng lúc có người bắt gặp hắn gây án, chỉ sợ khó có thể bắt được.” Kinh Sở cũng muốn thừa nhận, vụ án đồ tể đêm mưa có thể nhanh như vậy phá xong, tất cả đều bởi vì Dương Miên Miên một lần lại một lần “Trùng hợp”. “Hắn có để lộ ra cái gì manh mối gì không?” Hoàng Húc tiếc nuối lắc đầu: “Không có, hắn chỉ hỏi tôi đến có ý đồ gì, sau đó liền không nói câu nào, tôi thấy để cạy miệng tên này ra chắc khó đây.” “Hắn đã không còn bao nhiêu thời gian.” Kinh Sở nói: "Mười ngàu sau, hắn sẽ bị xử bắn.” Ngón tay kẹp điếu thuốc của Hoàng Húc hơi hơi run lên, nhíu mày hỏi: “Chỉ có mười ngày sao?” “Đúng, cho nên chúng ta không có quá nhiều thời gian.” Kinh Sở nói ra câu này dị thường trầm trọng. Anh và Hoàng Húc đều rõ ràng, đây là cơ hội không dễ có, nhưng điều kiện lại không đủ, Chu Đại Chí hoàn toàn không có khả năng sẽ mở miệng. Thời gian sau đó, cả hai người đều lâm vào trầm mặc. Kinh Sở trong đầu toàn là tình tiết vụ án, hơn mười một giờ vê nhà lại thấy Dương Miên Miên ngồi ở trên sô pha, cũng không tắm rửa, ngủ hay xem TV, cứ ngồi ở đó, thấy anh về mặt không chút cảm xúc nói: "Bao cho anh mồh tiếng, em phải về nhà!” Nói xong cầm lấy balo bước đi, mắt nhìn thẳng. Kinh Sở nhìn cô ba giây đồng hồ, đầu óc từ chỗ vụ án quay lại chuyện phát sinh trước đấy, không nhịn được, nở nụ cười.