Tôi Có Kỹ Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 143 : Phức tạp
Edit: @graycat2411 Winnie
Khương Trinh cũng được xem là cô gái có một tẹo thông minh, cho nên khi đối mặt với sự dò hỏi của cảnh sát, để có thể tận lực loại bỏ đi hiềm nghi về bản thân, cũng có chút ít kỹ xảo né tránh vài vấn đề, hơn nữa bất luận là ai khi đối mặt với cảnh sát, ít nhiều đều sinh ra kháng cự trong lòng, cộng với sự đề phòng, nên Khương Trinh đương nhiên có vài điểm giấu diếm.
Nhưng đối với Dương Miên Miên cô ta lại không dấu diếm cái gì, Dương Miên Miên mới vừa đặt câu hổ về quan hệ giữa Khương Trinh và Tạ Vũ Gia, cô ấy liền thao thao bất tuyệt như một đống len sợi —— đúng vậy, mối quan hệ phức tạp như một đống len sợi bị rối tung, xong ném tới trước mặt Miên Miên.
Bất quá, quan hệ tuy rằng hơi loạn, nhưng mấy chuyện như vầy ở mấy cô gái nói chung cũng không hiếm thấy, ít nhất Khương Trinh không cảm thấy đây là một loại quan hệ lung tung rối loạn gì.
Đầu tiên, ở trong các mối quan hệ bạn bè, bất kể cùng lớp hay cũng phòng ký túc xá giữa Khương Trinh, Tạ Vũ Gia là hoàn toàn khác biệt, trong phòng chỉ có Khương Trinh học y, còn Tạ Vũ Gia, Chu Nguyệt, Tào Mộng đều là sinh viên của Văn Học Viện, ba người tuy rằng không cùng khoa, như do có không ít các tiết giảng phải cùng học nên qua hệ cũng không tệ.
Nói ngắn gọn, Khương Trinh ở trong ký túc xá cũng không được hoan nghênh, mà ba người kia luôn càng ngày càng thân, trong đó Tào Mộng là người giành được học bổng của học sinh nghèo trong trường, cũng chính là nữ sinh được Trúc Nguyệt nhắc đến trong bài Weibo kia, Chu Nguyệt chính là Trúc Nguyệt, quả thực là dùng ngón chân đầu cũng có thể đoán được ra tới tên Weibo, người ta căn bản khinh thường với dùng tiểu hào, trực tiếp liền dùng đại hào pháo oanh.
Khương Trinh dùng ngữ khí cực kỳ khắc nghiệt đánh giá ba người các nàng rằng: “Tạ Vũ Gia chính là cái người hiền lành, chuyện gì cũng muốn quản, người ta suốt ngày mượn đồ của cô ấy mà cũng không so đo, bị người ta làm thiệt thòi cũng không nố ra, được nói cái gì mà tính khí tốt, nhưng toàn vơ lấy mệt mỏi mất mát vào thân, ngu ngốc! Tôi ghét nhất là loại người như vậy! Chu Nguyệt? Chu Nguyệt khiến tôi cảm thấy cô ấy thật thiếu não. Còn Tào Mộng sao? Tôi vốn chẳng muốn nhằm vào cô ta, nhưng cô ta suốt ngày tỏ vẻ đáng thương, còn dùng cả xà phòng để rửa mặt! Hôm đó tôi nhìn không được mới tốt bụng đem sữa rửa mặt đang dùng kia cho cô ta, còn không đủ tốt ư!
Vậy mà cô ta còn dùng loại biểu tình như bị sỉ nhục nhìn tôi, có bệnh à, Chu Nguyệt còn vì chuyện này mà tìm tôi cãi một trận đó!"
Là một người ít bạn bè, đi học đa số bị cô lập, Dương Miên Miên cũng nhờ vậy mà tránh được mấy chuyện phiền toái mưu mô của các cô nàng khác, nghe xong cuộc sống của Khương Trinh ở ký túc xá đầy rẫy thị phi, cô cảm thấy đây mới đúng là thực, mấy bộ phim điện ảnh kia, aiz chỉ toàn quay cho người trẻ xem ~ chủ đề phim thạn xuân.
Hiện thực lại một lần chứng minh cái gì gọi là nghệ thuật khác biệt với thực tế.
Đáng tiếc, cô chỉ nghe xong một bụng oán giận cùng bát quái, một chút manh mối có giá trị đều không có, Khương Trinh đối với ba người bạn cùng phòng đều đưa ra đánh giá phiến diện cùng mặt trái, Dương Miên Miên một chút cũng không tin mấy cái đánh giá đó của cô ta.
Khóa học buổi tối khóa chỉ là học cho đủ tiết, cực kì nhàm chán, Dương Miên Miên vừa về đến nhà đã nhịn không được bắt đầu mệt rã rời —— mãi đến khi mở cửa thấy Kinh Sở đã về rồi.
Cô ném cặp sách xuống, nhào vào lòng anh, cọ cọ nơi cổ: "Anh tan tầm còn sớm hơn cả em."
“Ngoan, đã đói bụng chưa, trưa nay ăn gì rồi?” Kinh Sở dùng cách ôm đứa nhỏ để ôm cô, sờ sờ bụng cô, “ Chắc chỉ uống sữa thôi đúng không?”
Dương Miên Miên vô cùng tin tưởng tình yêu của bản thân cuồng nhiệt, bọn họ ở bên nhau tám tháng, nhưng độ cuồng nhiệt của tình yêu chỉ tăng không giảm, cô lúc ở trường liềm cảm thấy bản thân đã thành người lớn, như lúc ở cùng anh lại thấy mình như đứa nhóc ba tuổi.
Cô đem mặt chôn trong ngực amh, gắt gao dựa sát vào, nghe thấy tiếng tim anh đập, chỉ cần nghe thấy mùi hương của anh liền thấy quay cuồng, tâm tình như vậy chẳng lẽ không phải tình yêu cuồng nhiệt sao?
Nhìn thấy Dương Miên Miên vừa trở về đã dính mình, Kinh Sở trong lòng cũng cảm thấy ôn nhu ngọt ngào, giọng nói anh mềm nhẹ như gió đêm: “Nhớ anh?” Anhkhông chờ cô trả lời, liền hôn hôn lên đôi môi cô, “Anh cũng nhớ em.”
“Em muốn cùng ăn nằm trong ỏi chăn trò chuyện.” Cô nắm áo sơmi của anh nói thẳng ý định.
Nhưng mà, trước khi ngủ còn phải rửa mặt đánh răng, trước đó nữa hình như có thể ăn thêm bữa khuya?
Dương Miên Miên tắm rửa xong ra tới, chỉ ăn mặc độc chiếc áo thun rộng thùng thình, Kinh Sở nấu cho cô một chén đường trứng coi như bữa ăn khuya, sau đó đem cô ôm lên đùi mình, đút cô ăn.
Cô đang ăn, đột nhiên lại ngẩng lên nói một câu: "Em cảm thấy em rất hạnh phúc luôn."
“Hả?” Kinh Sở nén cười, “Chỉ mới như vậy đã mua được lòng em rồi?”
Dương Miên Miên ngửa đầu nhìn anh: “Ba mẹ em chưa từng đút cho em thế này đâu..” Cô từ nhỏ trí nhớ đã tốt hơn người khác, có một số việc người khác không nhớ được thì riêng cô lại rất rõ ràng, chẳng sợ lúc ấy cũng không thể lý giải, hiện tại hồi tưởng lại, còn có cái gì không hiểu đâu.
Mẹ chả cô tên gọi Bạch Nguyệt Bình, có dòng họ với Bạch Hương Tuyết, hai người thời đại học như chị em ruột thịt, ngây thơ lại hồn nhiên, Bạch Hương Tuyết tuy rằng bị bắt gả cho Kinh Tần, nhưng vẫn luôn áo cơm không lo, nhiều năm qua đi vẫn như một cô gái nhỏ.
Nhưng Bạch Nguyệt Bình không giống, gia đạo sa sút, gả nhầm người xấu, bà vẫn luôn khát vọng, mong ngóng về sự xuất hiện của một nam nhân anh tuấn nào đó mang bà thoát khổ sự cùng cực bất hạnh này.
“Bà ấy ở bên ngoài có người khác, cho rằng em không biết, nhưng mà tất cả em đều nhớ rõ.” Dương Miên Miên đem ánh mắt hướng đến bàn trang điểm đầu giường, trước mắt cô như hiện ra bộ dáng Bạch Nguyệt Bìn ngồi đó trang điểm chải chuốt.
13:32-160619
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
46 chương
5 chương
473 chương
115 chương
8 chương
26 chương